• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33

Khi chuông tan lớp vừa reo, Tề Noãn Hạ vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, những sinh viên ngồi xung quanh đã cùng cô trải qua bao nhiêu tiết học cũng đã lục tục ra về, còn cô từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn chăm chú dành cho người đàn ông đứng trên bục giảng đang cúi đầu tập trung thu dọn giáo trình giảng dạy. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau sau khi xác lập mối quan hệ, ở trên lớp, thái độ của anh vẫn nghiêm túc như thường ngày, còn cô vẫn như mọi lần mang theo sổ ghi chép vào dự thính giờ dạy của anh suốt một tiếng rưỡi, từng giây từng phút luôn dõi mắt nhìn anh. Có lẽ đối với người khác, hai người yêu nhau gặp gỡ theo kiểu này thật khó mà hình dung được, nhưng đối với cô mà nói, có thể được ở bên cạnh ngắm nhìn anh đã là một loại hạnh phúc lớn lao rồi.

Khi đám sinh viên trong lớp đã ra về quá nửa, cuối cùng Tề Noãn Hạ cũng đợi được người đàn ông trên bục giảng thu dọn đồ đạc xong xuôi, ngẩng đầu mỉm cười với cô. Ngay tức khắc, trong lòng cô như được ai rót mật, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc tới mức muốn bay lên. Cô gần như bất chấp hình tượng thục nữ, nhảy vọt tới trước mặt Tiết Sở Mộ, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, trong đầu cô lúc này chỉ mong được tới bên cạnh anh nhanh hơn một chút. Đợi tới khi đã thực sự đứng trước mặt anh, Tề Noãn Hạ bừng bừng khí thế bỗng nhiên bối rối không biết phải làm sao. Bây giờ ôm cánh tay anh được không? Hay là lao thẳng vào lòng anh nhỉ? Hoặc là nắm tay anh nhé? Cô vô cùng bối rối, lúng túng cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào bàn tay phải của anh.

Có thể là do ánh mắt của cô gái nhỏ này quá mức nóng bỏng, cũng có thể là vì ở trước mặt anh, cô chưa bao giờ giấu diếm quá nhiều tâm tư cho nên một người có EQ thấp như Tiết Sở Mộ vẫn dễ dàng nhận ra được mớ rối rắm trong đầu cô. Anh bật cười, chủ động nắm tay cô.

“Đi nào, trưa nay em muốn ăn gì?” Vốn dĩ anh có hơi khẩn trương lúc mới nắm tay kéo cô đi, nhưng vì biểu cảm của cô quá mức ngốc nghếch khiến ngữ điệu của anh bất giác cũng dịu dàng hơn nhiều, “Hay là tới văn phòng anh chờ một lát?”

“Hả?” Cô ngẩng đầu, hiển nhiên là vẫn chưa thoát ra khỏi mớ bòng bong rối rắm trong đầu mình.

“Cứ tính thế đi, ghé qua văn phòng anh cất đồ đạc rồi chúng mình cùng đi ăn cơm. Em muốn ăn gì? Buổi chiều có bận việc gì không hay là vẫn rảnh rỗi cả ngày không phải đi làm?”

Mấy câu hỏi dồn dập khiến Tề Noãn Hạ đỏ mặt, đồng thời cảm thấy khá ngạc nhiên khi anh không còn kiệm lời như trước khi quen nhau, sau đó lại là mừng thầm trong bụng, rốt cuộc thì cô không còn phải chủ động hết thảy từ đầu chí cuối.

“Không bận gì cả, em rảnh cả ngày. Còn anh thì sao?” Cô nghĩ lại, “Lúc trước chẳng phải anh bận lắm sao? Nhớ không nhầm thì lần đầu đi ăn cơm cùng nhau, anh ăn cơm chứ xuống bụng đã phải chạy đi rồi.”

Lời còn chưa nói xong, Tề Noãn Hạ đã tinh ý nhận ra bước chân của Tiết Sở Mộ hơi chậm lại, trong lòng cô như có thứ gì rơi lộp bộp, cô bỗng thấy hối hận khi không dưng lại nhắc tới chuyện này. Lỡ chẳng may anh tức giận thì làm sao đây? Dù gì mối quan hệ này mới chỉ tiến triển thêm được một bước ngắn thôi mà.

Trong tình yêu bao giờ cũng thế, lỡ yêu một người là sẽ luôn nghĩ đến người mình yêu, mỗi một bước đi, câu nói đều sẽ thâm vạn phần cẩn thận, chỉ sợ sẽ làm người ta không vui. Hơn ai hết, Tề Noãn Hạ là người biết rõ nhất mối tình thầm mười năm có bao nhiêu phần trắc trở, chua chát, ngọt bùi, ấm lạnh cũng chỉ có mình biết mà thôi. Hiện tại, khi đã chính thức ở bên Tiết Sở Mộ, cô lại càng thêm trân trọng mối quan hệ này, tuyệt đối không cho phép mình để xảy ra sai sót khiến nó phải chấm dứt, đứt đoạn. Cũng bởi vì rất để ý đến chuyện này cho nên cô càng thêm cẩn trọng, bởi vì rất sợ đánh mất nên cô không dám biểu hiện thoải mái như khi ở trước mặt Triệu Du hay Trình Huy Nghiên.

Thế nhưng cô không biết, Tiết Sở Mộ khi ở trước mặt cô đã ngày càng để lộ nhiều mặt cô chưa từng thấy trước đây, thực ra người đàn ông này cũng giống như cô mà thôi.

Tiết Sở Mộ không hề tức giận, chỉ là anh nghe ra được sự tủi thân trong giọng nói của cô gái nhỏ giờ đã trở thành bạn gái của anh. Có lẽ là vì mối quan hệ của hai người đã có bước chuyển biến tốt đẹp, có lẽ là hiện tại cô đã mở lòng với anh hơn nên cách biểu đạt cũng khác hơn, cho nên anh lại thấy đau lòng cho cô rồi. Trước kia anh chưa từng phát hiện hóa ra Tề Noãn Hạ đã vì anh làm nhiều chuyện, ôm ấp mối tình thầm cố gắng theo đuổi anh, mặc cho anh luôn lạnh lùng cự tuyệt, nhưng anh vẫn thấy mình thật may mắn khi đối mặt với một người cứng nhắc, nhạt nhẽo như anh, cô không hề lựa chọn từ bỏ.

Tiết Sở Mộ thở dài, vươn tay ôm lấy vai cô, để cho dáng hình mảnh mai dựa vào người mình, trong tim trào dâng cảm giác áy náy với cô.

“Anh không dám hứa trước nhưng sẽ cố gắng. Anh là kiểu người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, cho nên từ trước tới giờ, cho dù là ở trên lớp hay làm đề tài nghiên cứu, anh không cho phép mình phạm phải bất kỳ sai lầm nào. Khi có việc cần làm chắc chắn sẽ tiêu tốn không ít thời gian, hơn nữa đây lại còn là sự nghiệp mà anh tập trung gây dựng. Noãn Hạ, làm bạn gái của anh có lẽ sẽ rất mệt mỏi, nhưng anh rất ích kỷ, không muốn để em đi.”

Người đàn ông này trước nay vẫn luôn như thế, nghiêm túc, chuyên tâm với mọi việc. Đây cũng là điểm khiến Tề Noãn Hạ thích nhất ở anh, mặc kệ đám Triệu Du, Trình Huy Nghiên hay Thi Tâm Lộ luôn thắc mắc vì sao cô lại có thể si mê một người đàn ông lạc hậu như anh. Chỉ có mình cô biết, có thể được trở thành người mà anh chân thành đối đãi nhất định sẽ rất hạnh phúc. Quả không sai, khi một người kiệm lời như anh bỗng nhiên ôm cô và nói ra những lời mộc mạc chân thật, cô bỗng cảm thấy thật sự rất muốn khóc. Tề Noãn Hạ dám chắc, dù cho sau này có thể cô và anh không thể trở thành bạn già cùng nhau đi đến cuối đời, cô cũng không còn gì tiếc nuối. Mười năm yêu thầm sâu sắc cuối cùng cũng cho cô kết quả được sánh bước bên anh.

“Vừa hay,” Cô dựa vào ngực anh, “Lúc bận em cũng sẽ làm việc quên ngày quên đêm, có thể sẽ vì một dự án quan trọng mà vạch kỹ từng phương án, từng chi tiết. Cũng hy vọng bạn trai em sẽ không ghét bỏ em vì bận việc mà ngó lơ anh nhé.”

“Được.” Anh dùng sức ghì chặt vai cô, nụ cười treo trên môi. Nếu có ai trong số các sinh viên của anh thấy được nụ cười này có lẽ sẽ vô cùng khiếp sợ, hóa ra vị giảng viên lúc nào cũng lạnh lùng như băng này cũng biết cười tươi như thế.

Có một điều anh biết, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện vì công việc mà thật sự ngó lơ anh, không rõ vì sao, nhưng anh dám chắc là thế.
***
Ăn xong bữa cơm trưa, hai người họ cùng nhau quay về văn phòng của Tiết Sở Mộ, quả đúng như anh nói, anh không thể hứa trước nhưng sẽ cố gắng dẫn cô đi cùng. Văn phòng giáo vụ không lớn lắm, đang là giữa trưa nên không có thêm ai khác, ánh nắng ban trưa tràn vào ngập cả căn phòng. Tiết Sở Mộ đưa Tề Noãn Hạ vào trong, để cô ngồi ở ghế sô pha, còn mình ngồi trước bàn làm việc, vừa nhìn mô hình vừa làm báo cáo.

Cũng giống như thường ngày hay những lần ăn cơm cùng nhau khi trước, trong bữa cơm trưa vừa rồi, họ không nói chuyện với nhau nhiều, bầu không khí giữa hai người không vì sự thay đổi trong mối quan hệ mà có nhiều thay đổi. Nếu nói Tề Noãn Hạ không thất vọng thì là giả, chỉ có điều cô một mình ngồi trên sô pha, trên bàn trà đặt một ly nước trái cây trong tầm tay với của cô do đích thân anh chuẩn bị, trong tay cầm một quyển tạp chí anh đã mua cho cô đọc giải khuây trên đường quay trở về văn phòng, còn anh ngồi cách chỗ cô không xa, im lặng, nghiêm túc đánh máy với tốc độ rất nhanh, cô bỗng nhiên cảm thấy, thực ra cứ như thế này cũng tốt. Trưa hôm nay khác với thường ngày, ở trong văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch, Tề Noãn Hạ đột nhiên có cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Điện thoại trong tay vang lên hai tiếng chuông báo tin nhắn WeChat, cô thảng thốt sợ sẽ làm ảnh hưởng đến Tiết Sở Mộ đang tập trung đắm chìm trong thế giới riêng của anh, vội vàng điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sau đó cô nhìn thấy tin nhắn đến từ Triệu Du, bắt đầu từ ngày hôm qua, cô ấy bỗng nhiên siêng “hỏi thăm” cô lạ thường.

Triệu Du: Sao rồi? Hôm nay tên Tiết Sở Mộ đó không bắt nạt mày đấy chứ?

Triệu Du: Đang hẹn hò hả? Thế thì khỏi nhắn lại đi.

Thế đấy, Triệu Du vẫn mãi là Triệu Du của ngày trước, bất kể hành trình bôn ba từ Ba-ma-ko tới Ma-li đầy chật vật đã tôi luyện cô ấy thành một viên kim cương sáng đầy kiên cường, gai góc thì cô ấy vẫn luôn đối xử với cô rất chu đáo, quan tâm, lo lắng cô sẽ chịu tủi thân, bị người ta khi dễ.

Tề Noãn Hạ ngẩng đầu, nhìn Tiết Sở Mộ không hề bị phân tâm bởi tiếng chuông điện thoại của cô. Không giống như cảnh tượng được miêu tả trong những cuốn tiểu thuyết, không có ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu rọi vào khắp cả căn phòng, tạo thành một vầng sáng ấm áp xung quanh nam chính, vả lại cảnh tượng đầy chất văn thơ ấy có lẽ sẽ không xuất hiện ở cô và Tiết Sở Mộ. Hiện tại, người đàn ông ấy bởi vì sợ ánh mặt trời chiếu vào màn hình máy tính làm lóa mắt nên đã kéo rèm xuống quá nửa, anh nhíu mày nhìn màn hình trầm tư. Từ góc nhìn của cô, chẳng hiểu sao lại thấy bộ dạng anh lúc này điển trai đến lạ. Vậy nên cô trả lời lại tin nhắn của Triệu Du: Tao bận ngắm trai đẹp làm việc.

Triệu Du gần như phản hồi ngay lập tức mặc kệ chênh lệch múi giờ và khoảng cách địa lý xa xôi vạn dặm khiến cho Tề Noãn Hạ suy đoán trong lòng cô ấy đang có một đàn ngựa phi nước đại.

Triệu Du: Vãi chưởng!

Triệu Du: Hai đứa chúng mày đúng là hiếm có khó tìm, ngày đầu hẹn hò mà còn làm việc trời ơi.

Triệu Du: Chắc tao phải lượn khắp Weibo, viết một bài lấy tiêu đề là “Cô bạn thân cực phẩm và tên bạn học dở người” luôn quá.

Tề Noãn Hạ đọc được tin nhắn này thì phì cười, ngay sau đó lập tức bụm miệng lại, theo bản năng liếc nhìn Tiết Sở Mộ, thấy anh không bị ảnh hưởng đến khả năng tập trung, cô lại vui vẻ trở lại.

R: Cực phẩm và dở người, chứng tỏ bọn tao rất xứng đôi.

Triệu Du: Thôi chào thân ái.

Triệu Du: Nói không thắng được mày, mày mau mau cuốn xéo đi.

R: Ơ kìa…

Triệu Du: Mày nói hai đứa bọn mày có chán không? Yêu đương hay là làm gì thế không biết nữa.

Biết ngay mà, người khác biết được cái cách cô và Tiết Sở Mộ yêu đương đều sẽ có chung thắc mắc y hệt vậy. Chỉ có mình cô biết, so với mười năm trước chỉ biết im lặng đứng nhìn từ xa, một mình đứng trước hòm thư cười tủm tỉm ngốc nghếch thì hiện tại đã là tốt lắm rồi. Kể từ lần đầu tiên cô đánh cược, cô chưa từng một lần nghĩ tới việc cô và Tiết Sở Mộ ở bên nhau sẽ có bao nhiêu phần dị thường, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình không phải đóng vai người chủ động nữa. Căn bản là vì cô hiểu khá rõ về Tiết Sở Mộ, biết tính anh tuyệt đối sẽ không để ý những chuyện này.

R: Chả sao, cứ tiến triển từ từ cũng được. Vả lại, tao cũng không có yêu cầu gì đối với anh ấy.

Triệu Du: OK, mày vĩ đại, vô tư nhất đời, không có yêu cầu gì sất. Tiếp tục ôm chặt lấy nhau đi, cút cút cút.

Tề Noãn Hạ im lặng tắt điện thoại, gập cuốn tạp chí trong tay, dựa người vào tay vịn ghế, im lặng ngắm nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc tới mức chưa phát hiện ra những sự thay đổi về mặt cảm xúc và những hành động nhỏ của cô ở bên này. Giống như mười năm trước ngồi vào vị trí của Triệu Du ngắm nhìn anh, cô dõi theo mọi trạng thái cảm xúc của anh, nhìn từng động tác tay anh làm, thử suy đoán tâm trạng của anh mỗi một lần anh siết tay hay chống cằm. Chỉ có duy nhất một điểm khác biệt là, mười năm trước cô lén giấu đi tâm tư nho nhỏ trong lòng mình, còn mười năm sau đã quang minh chính đại ngắm nhìn người đàn ông thuộc về cô. Có thể sau này cái cách họ ở bên nhau vẫn sẽ không thay đổi, cũng có thể trong thế giới tình yêu của hai người đã định sẵn cô vĩnh viễn phải làm người chủ động tiến lên một bước, nhưng cô nghĩ, chỉ cần anh vẫn còn ở bên cô ngày nào thì cô đều sẽ cam tâm tình nguyện, vui vẻ gánh vác. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK