• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Noãn Hạ khựng lại, ngẩn người nhìn người đàn ông cầm viên phấn trắng đứng trên bục giảng. Xung quanh cô, mọi người đang khẽ xì xào đoán xem cô là sinh viên lớp nào. Cô cúi đầu, giọng nói của những cô sinh viên ngồi ở hàng cuối cùng rất rõ ràng khiến cô cảm thấy vừa bất lực vừa không cam lòng.

Vì sao cô lại trốn chạy? Vì sao lại chột dạ, sao không thử một lần quang minh chính đại nhìn thẳng vào mắt anh? Cô thở dài, lại lần nữa ngẩng lên nhìn người đàn ông trên bục giảng, ít nhất lần này cô không muốn chạy trốn ngay trước mắt anh.

Cô cầm theo túi xách bước từng bước một về phía anh, ánh mắt chưa từng rời khỏi anh, cứ bước cho đến khi tới đứng ngay trước mặt anh, kéo gần khoảng cách giữa hai người họ. Anh rất cao, cô đứng ở trước mặt anh phải luôn ngẩng đầu, cổ nhức mỏi, trong lòng nhức nhối. Cái gì mà GAP size chứ? Đứng thế này mỏi cổ quá!

Người đàn ông trước mặt cô đây không được tính là điển trai so với Nhậm Tô, thậm chí có lẽ còn không đẹp bằng Từ Minh Hàng. Nhưng thực chất, nét mặt tưởng chừng rất bình thường của anh lại luôn khiến người ta khó mà quên được. Bằng chứng là dù đã qua bao nhiêu năm, cô vẫn chưa từng quên anh. Dù năm tháng đã dần qua, bóng hình anh trong những giấc mộng của cô đã dần phai nhạt, nhưng khi anh lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô, bất giác cô nhớ rõ như in cảm giác lần đầu tiên gặp anh.

"Thầy Tiết!” Cô nhìn dáng vẻ cau mày của anh, mỉm cười: "Tôi tên Tề Noãn Hạ.”

Rốt cuộc thì cô vẫn không cam lòng, không chấp nhận được việc đến cả tên cô cũng không được lưu lại trên đường đời của anh, không chấp nhận được việc sự tồn tại của cô không được anh biết đến. Dù cô biết đã bao năm trôi qua, rất có thể ở bên anh đã có ai đi cùng, có thể chính là người ở cạnh anh ở Bến Thượng Hải ngày hôm ấy, chỉ là cô vẫn không kìm được sự bất mãn dâng lên trong lòng. Cô muốn nhìn thử xem người đàn ông này có nhớ rõ cô hay không, một cô gái ngốc nghếch ôm trái tim thiếu nữ mơ mộng về một tình yêu màu hồng, đem hết tâm tư viết cả vào bức thư tình gửi cho anh vào mười năm trước. Hoặc có lẽ cô chỉ muốn bù đắp lại quãng thời gian mười năm trước đầy tiếc nuối vì đã không đủ dũng cảm đứng trước mặt anh, nói cho anh biết cô là Tề Noãn Hạ.

Cô ngốc năm ấy tay chân luống cuống, đối với tình cảm ngây ngô vừa chớm nở cứ mịt mờ không biết phải làm sao, liệu anh có nhớ không?

Người đàn ông không lên tiếng, bộ dạng như thể đang đợi cô gái xinh xắn không rõ bao nhiêu tuổi nói tiếp.

“Thầy Tiết, tôi không phải là học trò của anh.” Từ trước đến giờ đều không phải.

Quả nhiên anh không nhớ ra cô. Tề Noãn Hạ có chút thất vọng. Anh không hề thay đổi nét mặt, ánh mắt không hề có một chút dao động nào. Anh vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng lưng, phong thái tự tin, kiêu ngạo. Trong mắt anh, cô chỉ là một người xa lạ, tên cô chưa từng để lại dấu ấn nào trong lòng anh.

Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn: "Thầy Tiết, tôi đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, hôm nay chỉ lỡ đi nhầm lớp thôi. Thầy có cần xem chứng minh nhân dân của tôi không?”

Trong giảng đường rất yên tĩnh, giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nghe có vẻ như không có ý gì nhưng lại khiến Tiết Sở Mộ cảm nhận được cô không vui, thậm chí còn mang theo chút giận dỗi. Anh thấy khó hiểu nhưng vẫn không lên tiếng, trong đầu cố nhớ lại liệu mình có từng gặp người này chưa? Vì sao lại cảm thấy cô gái này rất bất mãn với anh?

"Xin lỗi vì đã làm lãng phí thời gian của mọi người!” Cô bỗng thấy mệt mỏi, xoay người rời đi, không còn muốn nhìn người đàn ông mà cô đã dành trọn mười năm tương tư nữa.

Cơ hội đứng gần anh như vậy chỉ tới một lần duy nhất, mà một lần này lại khiến lòng cô đau đớn vạn phần. Cô không thể để trái tim mình chịu tổn thương thêm nữa.

Không để ý đến tiếng nói chuyện của những cô cậu sinh viên phía dưới, cũng không ngoảnh lại nhìn sắc mặt của người đàn ông phía sau, Tề Noãn Hạ ôm một bụng chán nản dứt khoát bước chân đi ra khỏi giảng đường. Sau khi đưa chiếc USB cho Trình m, cô bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy. Một trận gió lạnh thổi tới, cô rụt cổ trong chiếc khăn quàng ấm, một mình bước đi trong khuôn viên trường. Ở đây tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ, khiến cô không khỏi nhớ về quá khứ. Có lẽ giờ đang là giờ học, trên con đường trong khuôn viên trường đã vắng vẻ hơn, không còn náo nhiệt như lúc cô mới đến. Nhiều năm qua cô đã quen một thân một mình, giờ đi trong gió lạnh, nhìn con đường lớn trong khuôn viên trường vắng lặng như tờ, cô bỗng sâu sắc cảm nhận được nỗi cô đơn trống trải.

Tiết Sở Mộ… Tiết Sở Mộ… Cái tên này đã làm xói mòn trái tim cô hết lần này đến lần này cùng bao kỷ niệm khó quên. Đã qua nhiều năm nhưng khi gặp lại, anh vẫn khiến cô mất bình tĩnh như ngày đầu. Lẽ ra cô phải biết mình không nên tiếp tục vấn vương, luyến tiếc anh nữa, anh đã sớm có ai khác đi bên cạnh rồi. Lẽ ra cô phải biết bản thân đứng trước mặt anh, dù là trước kia hay bây giờ, vẫn mãi là một người qua đường xa lạ, chỉ thế mà thôi. Chỉ là… Tề Noãn Hạ ơi là Tề Noãn Hạ, vì cái gì mày vẫn không chịu tỉnh ngộ đi?

Cuộc gặp gỡ mười năm trước ở một nơi xa lạ, giữa lúc tuổi trẻ nhiệt huyết sục sôi, nếu hai người không gặp nhau, nếu anh không nhặt được điện thoại của cô thì liệu bây giờ cô ra sao? Sẽ giống như Cố Gia Ý, gặp gỡ, yêu đương, kết hôn, sinh con với một ai đó, hoàn thành bước đường các bậc phụ huynh mong muốn chứ? Hay sẽ như Triệu Du xách theo hành lý lên chuyến bay tới châu Phi, chân cứ bước đi mà lòng không vướng bận? Hay là giống như Thi Tâm Lộ, ngày ngày gõ chữ, vui vui vẻ vẻ ở thế giới ảo?

Cảm giác chán nản trào dâng sau bao nhiêu năm vắng bóng, Tề Noãn Hạ mở điện thoại, gửi đi một tin nhắn WeChat tới Triệu Du đang ở châu Phi xa xôi dù cô biết với khoảng cách địa lý cách nhau tám giờ đồng hồ, cô ấy sẽ không phản hồi lại tin nhắn của cô ngay được. Cô cầm điện thoại, nói: "Bạn yêu dấu, chán thật đấy, đã qua mười năm rồi mà tao vẫn cứ giống con ngốc năm đó bị mày mắng cho trào máu họng.”

Một tiếng “khịt” vang lên, tin nhắn thoại đã được gửi đi thành công, nhưng lòng cô vẫn cảm thấy trống trải như cũ.

Năm đó, Triệu Du vừa tốt nghiệp đại học Phúc Đán chuyên ngành tiếng Pháp đã không do dự lựa chọn rời Trung Quốc, đến Mali làm phiên dịch cho nhóm y tế hỗ trợ châu Phi, tính đến nay cũng đã nhiều năm rồi. Tề Noãn Hạ hãy còn nhớ rõ như in cảnh tượng một nhóm những cô gái đứng ở sân bay ôm nhau khóc đến đầu bù tóc rối, cũng nhớ rất rõ lời của Triệu Du nói với cô trước khi đi: "Đồ ngốc này, tao là người tận mắt chứng kiến hạt giống thanh xuân của mày nảy mầm, cho nên tao thật lòng hy vọng một ngày nào đó được nghe mày nói, cuối cùng mày cũng đã quên được những năm tháng vừa ngọt ngào vừa chua chát kia.”. Kể từ khi đó, cứ mỗi năm Triệu Du quay trở về Trung Quốc, Tề Noãn Hạ đều sẽ tự hỏi chính mình liệu đã buông bỏ được chấp niệm về một tình yêu thời cấp ba, sẵn sàng bước tiếp về phía trước mà không ngoái đầu nhìn lại hay chưa. Cô vẫn lầm tưởng mình đã làm được nhưng đáng tiếc, cho đến hôm nay, cô mới phát hiện ra khi đứng trước mặt Tiết Sở Mộ, cô vẫn mãi yếu đuối như năm nào.

Suy nghĩ một lúc, Tề Noãn Hạ lại gửi tiếp một tin nhắn thoại khác: “Nhưng lần này mày đừng mắng tao đấy nhé. Trước giờ tao vẫn tin tao và Tiết Sở Mộ quen biết nhau là duyên số, nếu năm đó xe buýt của lớp mày không bị chet máy giữa chừng, sau đó lớp mày đi theo đoàn vào miếu Phu Tử chứ không phải đi theo cửa khác thì có lẽ tao sẽ không có cơ hội gặp Tiết Sở Mộ để rồi ôm ấn tượng về anh ấy sâu sắc thế này.”

Trong khuôn viên trường rất yên tĩnh, cô cầm điện thoại tự nói chuyện với chính mình.

"Năm đó, lúc bị Tiết Sở Mộ từ chối, tao đã biết bọn tao có duyên không phận, nhưng vì sao sau mười năm, xui rủi thế nào đời lại xô đẩy tao gặp lại anh ấy? Tiểu Du, tao rất hèn nhát, không có chí khí lớn như mày, nói đi châu Phi hỗ trợ y tế là đi thật. Thực ra, tao cũng không biết tao muốn nói cái gì, chỉ thấy trong lòng trống trải lắm, cảm giác cứ như chet đi sống lại. Haiz, Tiểu Du, tao nhớ mày quá!”

"Tiểu Du, lúc trước mày nói hệ thống y tế của thành phố Bamako ở Mali chưa được phát triển, thứ đã thúc đẩy và nuôi dưỡng niềm tin cho mày là những kỳ tích đã xảy ra và cảm giác của những khoảnh khắc đó, chúng đã trở thành tín ngưỡng thôi thúc mày bước tiếp, cho nên dù có khó khăn cách mấy, mày vẫn cố gắng kiên trì. Tao cũng vậy. Dù đã nhiều năm rồi, nhưng Tiết Sở Mộ vẫn mãi là tín ngưỡng, là niềm tin của tao.”

Cô không biết rốt cuộc bản thân muốn nói gì, nhưng có một điều cô biết, chắc chắn Triệu Du hiểu được ý của cô. Cô bạn thân từ lớp mười này là người hiểu rõ nhất sự do dự của cô trên từng bước chân đi, mà cô cũng đã có thói quen tìm cô ấy nói hết tâm sự trong lòng dù cho bốn, năm năm nay, khoảng cách giữa hai người họ cách rất xa, chênh lệch tám giờ liền. Lúc này ở Bamako có lẽ là năm giờ sáng, Triệu Du có lẽ đang say giấc nồng, và cô thật sự rất nhớ cô ấy.

“Xin chào bạn học, câu lạc bộ của chúng tôi sẽ có một buổi diễn kịch vào bốn rưỡi chiều thứ sáu tuần sau, bạn có nhã hứng tới xem không?”

Một khuôn mặt tươi cười bất ngờ xuất hiện, là một nam sinh đeo kính, cười hì hì chỉ tay về phía tấm poster được treo ở trước trung tâm hoạt động, nói với Tề Noãn Hạ: “Bạn học này, tuy rằng kỳ thi sắp tới rất quan trọng, nhưng tốt nhất vẫn là biết sắp xếp kết hợp học tập với nghỉ ngơi. Thứ sáu tuần sau vừa khéo là lúc kết thúc thi cử, nếu bạn không bận thì ghé qua xem nhé. À, đúng rồi, câu lạc bộ chúng tôi cũng đang tuyển thành viên mới nữa đấy.”

Chàng trai đứng trước mặt cô mặc một chiếc áo dày sụ màu xanh lam, vừa chỉ tay về tấm poster lớn kia vừa lấy tờ rơi ra giới thiệu về câu lạc bộ kịch nói của cậu ta. Cảnh tượng này bất giác khiến cô nhớ lại quãng thời gian sinh viên của mình. Cũng như lúc này, mỗi lần câu lạc bộ tổ chức chiêu sinh đều sẽ rải tờ rơi và in poster to bự để truyền thông. Cô nhớ có một lần, Trình Huy Nghiên xách theo cơm hộp đang đi bộ trong trường, người của mấy câu lạc bộ cùng chạy ùa tới, cô ấy rất khí khái quay đầu trừng mắt: "Bộ không thấy tui không còn tay cầm tờ rơi nữa rồi hay gì?”, chỉ một câu này đã dập tắt mọi ý tưởng chào mời ngay tức khắc. Sau đó, cô ấy và Tề Noãn Hạ không thèm quan tâm hình tượng, đứng ngay trong khuôn viên trường mà cười lớn.

"Xin lỗi, tôi đã tốt nghiệp rồi.” Tề Noãn Hạ bình tĩnh mỉm cười.

Cậu ta xấu hổ gãi đầu, nhìn cô: “Dạ? Chị đã tốt nghiệp rồi cơ ạ? Nhìn chị thế này em không nghĩ là tốt nghiệp rồi, còn tưởng là bạn nào năm nhất ạ…”

Tề Noãn Hạ im lặng nhìn cậu ta chạy qua chạy lại phát tờ rơi, mỉm cười bước thêm mấy bước, bất ngờ nghe thấy một cô sinh viên vừa chạy ra từ câu lạc bộ kịch nói, tay xách theo hai chiếc bàn xếp dựng lên ở gần đó, miệng nói ríu rít khiến cô vô thức dừng bước chân.

“Toi rồi, toi thật rồi! Ban nãy bạn học chung hồi cấp ba của tớ có gửi tin nhắn, nói lớp cậu ấy đang có giờ nhiệt vật lý kỹ thuật nhưng không được cho trọng điểm ôn tập. Thầy Tiết quả nhiên không hổ là một trong bốn giảng viên ma quỷ, tuổi còn trẻ mà sao có thể làm cái trò mất tính người thế nhỉ? Phen này toi thật rồi, kỳ này tớ thi trượt mất thôi…”

Cô gái đó vẫn đang nói tiếp, Tề Noãn Hạ đứng khựng lại tại chỗ không bước đi nữa. Lại là Tiết Sở Mộ. Mười năm qua, cô không thấy được bất cứ hình ảnh nào của anh, cũng không nghe ngóng được chút tin tức nào, ấy vậy mà bây giờ, khi vô tình gặp lại anh ở đây, khi cô vẫn như cũ muốn giấu anh thật sâu trong ký ức thì bỗng nhiên, ở nơi đâu cũng nghe đến tên anh.

Thầy Tiết, Tiết Sở Mộ… Nhìn xem, thực ra muốn tìm kiếm thông tin của anh không khó, cô chỉ cần hỏi những cô cậu sinh viên ở đây một câu sẽ có thể biết được hoàn cảnh của anh bây giờ. Chỉ là bây giờ, cô không muốn mình lại hành động như trước, dò hỏi tin tức về anh rồi lặng lẽ dõi theo anh.

Có tiếng chuông báo tin nhắn WeChat vang lên hai lần, không ngờ lại là tin nhắn thoại của Triệu Du gửi tới.

"Đồ ngốc ạ! Mày cứ thử ngày nào cũng chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt đi, rồi mày sẽ thấy trên đời này chẳng có gì quan trọng và đáng quý hơn sinh mạng.”

“Vả lại, đồ ngốc này, chẳng phải từ đầu chí cuối mày vẫn chưa làm tới bước kia mà, đúng không?” 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK