• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi nhận phòng tại Thanh Chi, họ đến địa điểm gần đó để thưởng thức ẩm thực Hàng Châu rồi cùng mấy người bạn ngồi xe buýt đi dạo Tây Hồ. Ngồi trên xe buýt nhìn hàng cây cao chọc trời, Tề Noãn Hạ vẫn chưa định thần lại. Cô không ngờ trong chuyến đi ngắn ngày đến Chiết Giang này, họ lại đặt phòng ở một nhà nghỉ bình dân mà không phải một khách sạn lớn ở trung tâm. Càng làm cô bất ngờ hơn nữa là người đàn ông được mệnh danh là “khó chiều nhất” lại không có bất kì ý kiến nào.

Xe buýt dần dần có nhiều người hơn, Tề Noãn Hạ vô thức ngả người vào sát cửa sổ, lại phát hiện ra người ngồi bên cạnh là Tiết Sở Mộ, mà anh tỉnh bơ nhích người về phía cô, vẫn giữ một khoảng cách nhỏ. Trên xe hơi ồn ào, sau lưng là Nhạc San San ngồi đối diện đang nói chuyện với Quách Tư Viễn. Xe rẽ vào khúc cua, mất đi trọng tâm, Tề Noãn Hạ kêu lên một tiếng, tay trái nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh. Cái chạm tay ấm áp khiến tim cô đập càng lúc càng nhanh. Sau khi xe trở lại bình thường, cô nhìn ra bên ngoài, hóa ra là rẽ vào một đoạn đường dốc, xe buýt đi xuống, tốc độ xe lại nhanh, nên cô… Cô xấu hổ nhận ra mình đang nắm chặt tay Tiết Sở Mộ không buông. Len lén nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt anh vẫn bình thường nhưng ánh mắt rơi vào người cô, sự quan tâm hiện ra nơi đáy mắt khiến cô vui mừng trong bụng. Sau đó cô thoải mái đối mặt với anh, thả tay ra nói: “Cảm ơn anh!”

Tim đập như trống đánh, Tề Noãn Hạ vô cùng kích động, rất muốn tiếp tục nắm tay anh, phải làm sao đây? Thật không đứng đắn nhưng cô bắt đầu cầu nguyện xe có thể gặp thêm vài con dốc nữa.

“Vừa nãy giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, nhỉ?” Phó Dư ngồi ở hàng phía trước Tiết Sở Mộ xoay người xuống nháy mắt với Tề Noãn Hạ, “Em gái, vừa nãy có sợ không đấy?”

Tề Noãn Hạ đỏ mặt, cúi đầu không nói gì. Ánh mắt Tiết Sở Mộ lia tới cái mồm đang cười của Phó Dư, sự cảnh cáo trong mắt anh khiến trong lòng Phó Dư gào thét.

“Lão Tiết, cậu phải bảo vệ em gái của chúng ta đó. Một người đàn ông tốt không nên chỉ là vật trang trí được...”

Chưa kịp nói hết câu, xe buýt lại lao xuống một con dốc, không biết có phải tài xế muốn mọi người cảm nhận được con đường mòn quanh Hồ Tây hay không mà tốc độ lao nhanh khiến cho Phó Dư vừa nãy còn “cười trên sự đau khổ của người khác” kêu to, “Tàu lượn siêu tốc kìa! Tới nữa rồi, tới nữa rồi!”

Những người đứng trên xe lắc lư trái phải.

“Giống đi tàu lượn siêu tốc quá.”

“Ôi má ơi, làm tôi chết khiếp.”

Không biết là ai trên xe nói một câu đậm chất hán tự làm cả xe bật cười, bầu không khí chốc lát trở nên vui vẻ. Tề Noãn Hạ cũng mất đi sự gượng gạo, bắt đầu bàn bạc lộ trình tiếp theo với Nhạc San San ngồi phía sau.

“Lát nữa chúng ta dạo một vòng Tây Hồ đi, cơ hội hiếm có, thời tiết không dễ gì mới ấm áp được một chút.” Nhạc San San đề nghị.

Tề Noãn Hạ nhìn người đàn ông bên cạnh mấy lần, người này vẫn luôn ngồi nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, còn không thì chuẩn bị giáo án ở phòng làm việc, thật sự có thể đi bộ được không?

“Chuyện này…” Cô cúi đầu, suy nghĩ bằng cách nào có thể vừa giữ được sự hưng phấn cho mọi người, vừa không để cái trùm học giỏi kia mệt mỏi. Làm một em bé tri kỷ thật không dễ dàng gì, lòng em bé buồn quá.

“Không sao cả, không mệt lắm đâu. Mọi người đi rồi nghỉ chân một chút cũng không thành vấn đề. Đằng trước là phố đi bộ Tô Đề kìa, xuống xe thôi.” Một câu nói của Nhạc San San đã ngăn chặn sự do dự của Tề Noãn Hạ.

Tề Noãn Hạ phiền muộn dán mắt vào trùm học giỏi nào đó, yên lặng cúi đầu, cô đã cố hết sức rồi.

Đến Tô Đề, họ theo đoàn người xuống xe. Trước mắt là Tây Hồ đã từng trông thấy rất nhiều lần, nhưng có lẽ vì bên cạnh có nhiều người khác nhau nên Tề Noãn Hạ vừa nhìn đã thấy Tây Hồ dài vô tận, trong lòng cô có cảm giác thư thái và vui vẻ chưa từng có trước đây.

“Núi sông phải đẹp đẽ thế này mới làm cho Bạch nương tử và Hứa Tiên gặp nhau được chứ.” Phó Dư vốn hài hước, hiếm khi nổi máu văn chương, “Tôi phải đọc một bài thơ mới được!”

Quách Tư Viễn cười khúc khích, “Thôi đi, với kiến thức kém cỏi của cậu thì có thể đọc được gì chứ?”

Tề Noãn Hạ vừa đi vừa lắng nghe mọi người trêu chọc lẫn nhau, vừa chú ý tới Tiết Sở Mộ vẫn kiệm lời như mọi khi. Liệu rằng cái người lúc nào cũng ngồi trong phòng làm việc, chuyên tâm nghiên cứu học thuật, chỉ biết đứng nghiêm trang trước bục giảng này có thể kiên trì đi bộ từ Tô Đề tới cầu Đoạn Kiều rồi đến trung tâm thành phố được không đây?

“Hay chúng ta dừng lại ngắm cảnh một lát nhé?” Sau một hồi loay hoay, rốt cuộc Tề Noãn Hạ vẫn mở miệng ngắt ngang cảm hứng thơ ca của Phó Dư.

“Cậu mệt hả?” Nhạc San San ngạc nhiên nhưng vẫn nắm tay kéo Tề Noãn Hạ đến bồn hoa bên cạnh, “Đi thôi, tới chỗ đó ngồi ngắm Tây Hồ đi.”

Tề Noãn Hạ cứng rắn chống chọi với ánh mắt “Cậu yếu quá đấy!” của Quách Tư Viễn, ngồi xuống bồn hoa, nhìn dòng người qua lại trước mặt, không biết nói gì.

“Noãn Hạ, cậu thích phiên bản của Triệu Nhã Chi hay của Lưu Đào thế?” Nhạc San San hỏi với đôi mắt sáng bừng.

“Tôi hả?” Tề Noãn Hạ không hề nghĩ ngợi, “Của Triệu Nhã Chi, là kinh điển của các tác phẩm kinh điển đó.”

“Tại sao không phải là bản của Lưu Đào chứ?”

“Chắc là lúc nhỏ đã xem Triệu Nhã Chi nên ấn tượng về Bạch nương tử và Hứa Tiên là phải như thế.”

Tề Noãn Hạ nghĩ, nói chung cô là một người hoài niệm, hoặc nói đúng hơn không phải hoài niệm, mà là khi đã nhận định một người hay một chuyện nào đó thì sẽ giữ vững trong lòng, cho dù tới tới lui lui, vật đổi sao dời hay có điều tốt hơn thì cô vẫn không quên đi ý niệm ban đầu. Đôi khi, thói quen không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là phải mạnh mẽ thay đổi thói quen đó, cũng giống như Tiết Sở Mộ với cô vậy.

Nhạc San San chưa chịu bỏ cuộc, quay sang hỏi mấy tên đàn ông đi cùng: “Còn các cậu thì sao? Thích phiên bản nào?”

Phó Dư và Quách Tư Viễn đều tỏ ra bất lực, cuối cùng vẫn chọn theo Nhạc San San, chỉ có Tiết Sở Mộ, tay trái cầm chai nước suối, lẳng lặng nhìn Tây Hồ phía xa xa, không lên tiếng. Ngay cả Tề Noãn Hạ cũng không khỏi quay đầu chờ câu trả lời của anh, nhưng rất lâu sau đó chỉ đợi được một câu nói: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ này.”

Không thể phủ nhận, nghe được câu trả lời như vậy, trong lòng Tề Noãn Hạ thất vọng một cách khó tả, một câu không có hứng thú đơn giản vô hình trung một lần nữa kéo khoảng cách giữa họ ra rất xa. Giống như dù cô có cố gắng đến nghe lớp học của anh đến mấy thì cũng không thể hiểu được cái gọi là kỹ thuật nhiệt trong lĩnh vực vật lý vậy. Cô không thể bước vào thế giới của anh, mà anh cũng không hề thấy hứng thú với thế giới của cô.

Nhạc San San và Quách Tư Viễn dường như đã quen với một Tiết Sở Mộ như vậy nên không nói gì nhiều, vẫn tiếp tục đề tài, tiếp tục trò chuyện, cười đùa. Tề Noãn Hạ nhìn Tiết Sở Mộ mấy lần muốn nói lại thôi, âm thầm khinh bỉ bản thân, mỗi lần thấy anh đều không kiềm chế được mà xoắn xuýt, lo được lo mất.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt hơi “oán giận” của Tề Noãn Hạ, Tiết Sở Mộ nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng khẽ hỏi: “Cô rất muốn biết câu trả lời của tôi sao?”

“Cái gì?” Cô sững sờ, càng phát điên hơn, điều cô để ý không phải là cái này. Quả nhiên, sợi dây thần kinh của cô và trùm học giỏi không cùng một đường mà!

Có vẻ Tiết Sở Mộ rất bối rối, “Thật ra tôi không biết Lưu Đào mà bọn cô nói đến là ai.”

Giọng nói vô cùng rối rắm, nói xong, anh vội quay đầu đi không nhìn cô gái bên cạnh nữa. Lần này Tề Noãn Hạ ngây ngốc vài giây, sau đó mỉm cười, cuối cùng suýt nữa không nhịn được mà cười to. Hóa ra bởi vì chuyện này nên anh mới không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ ư? Cũng chẳng phải là sự lạnh lùng mà cô luôn nghĩ tới? Cô cẩn thận quan sát người đàn ông bên cạnh, phát hiện lỗ tai của anh hơi ửng đỏ, giống như lúc trên xe lửa, thiếu chút nữa cô đã cho rằng mình gặp ảo giác vậy.

A! Người đàn ông này, sao đáng yêu quá vậy chứ!

“Đi tiếp thôi!” Tiết Sở Mộ không tránh được ánh mắt của cô gái bên cạnh, đứng dậy trước tiên, đi nhanh như bay.

Tề Noãn Hạ nhìn một chút rồi bật cười thành tiếng. Thế nên, tuyệt đối không thể tin tưởng bản mặt thờ ơ, lạnh lùng của thầy Tiết được, phải không?

Vừa đi vừa nghỉ, khi sắp đến cầu Đoạn Kiều, Tề Noãn Hạ đã thở hổn hển, nhưng mà nhìn sang Tiết Sở Mộ, Quách Tư Viễn, Nhạc San San và Phó Dư, họ căn bản không hề đỏ mặt hay thở gấp.

“Anh không mệt sao? Suốt ngày ngồi nghiên cứu học thuật mà không thấy mệt chút nào sao?” Trong lòng kinh ngạc, cô gần như không kịp nghĩ ngợi mà hỏi ra miệng.

Sau đó, cô đồng loạt đối mặt với cái nhìn của ba cặp mắt đối diện.

“Tôi bảo sao, làm sao mà Noãn Hạ vừa đi một tí lại dừng nghỉ, hóa ra là sợ thầy Tiết của chúng ta vất vả đây mà.” Đây là Phó Dư nói.

“Aiya, tôi còn tưởng cậu mệt, ra là vì người nào đó à?” Đây là Nhạc San San nói.

“Cô nương à, đàn ông là để chăm sóc cho cậu, cậu nên tùy tâm sở dục mới phải.” Đây là Quách Tư Viễn nói.

Dưới cái nhìn của mọi người, Tề Noãn Hạ chợt nhớ tới một đêm nọ, Phó Dư đã từng nói Tiết Sở Mộ là đai đen Taekwondo! Má ơi, sao cô có thể quên mất chuyện này chứ! Bị trêu chọc không chút nể nang, máu nóng của Tề Noãn Hạ phun trào, “Tôi tưởng là mọi người đều biết tôi thích Tiết Sở Mộ chứ?”

Một câu nói, trong nháy mắt giết chết toàn bộ khán giả. Tiếp đó, cô tràn ngập sự hối hận sâu sắc.

Tiết Sở Mộ được tỏ tình lần nữa, vô cùng sửng sốt, trong lòng lập tức nóng bừng. Cái cô gái ngốc nghếch này, sao lại ngốc thế chứ? Làm sao cô có thể hết lần này đến lần khác cứ nhấn mạnh mình thích anh bao nhiêu mà quên mất mình là một cô gái cơ chứ? Không biết phải nói gì với cô gái này đây, bình thường anh có thể dứt khoát từ chối nhưng bây giờ bất luận thế nào cũng không thể nói ra được nữa.

Trong lúc nhất thời, Tiết Sở Mộ hơi bối rối, rốt cuộc là cảm động tạm thời hay là đã quen với việc Tề Noãn Hạ ở bên cạnh lâu như vậy mà anh không còn gạt bỏ khi nghe những lời nhấn mạnh của cô như lúc đầu nữa. Ngược lại vào lúc này, anh bất đắc dĩ, trong lòng dấy lên một loại cảm xúc khó tả. Vì vậy, giây tiếp theo, anh nói: “Nếu mệt thì ăn cơm thôi, tôi cũng mệt rồi.”

“Cho nên, đây là anh hùng cứu mỹ nhân hả? Hay mỹ nhân cứu anh hùng đây?” Phó Dư không thương tiếc, tiếp tục trêu chọc.

“Đừng để ý nhiều thế, cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa rồi, đúng không?” Nhạc San San cười trộm kéo Tề Noãn Hạ đi.

Tề Noãn Hạ không ngờ, tình huống cuối cùng là thế này. Cô không biết liệu điều này có thể hiểu rằng anh đã không còn khó chịu khi cô đến gần, liệu có thể hiểu rằng sự “quấn chặt không buông” của cô rốt cuộc đã có tác dụng rồi không. Nhưng mà, cô nghĩ, bất luận là nguyên nhân gì thì trùm học giỏi lạnh lùng mà cô biết từ trước đến nay vẫn có rất nhiều mặt cô chưa được biết đến. Có lẽ cô chưa đủ cố gắng nên chưa từng phát hiện ra, song cô sẽ tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước! 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK