Khi Tiết Sở Mộ bước vào lớp học, anh vô thức nhìn về phía góc tường, vị trí mà Tề Noãn Hạ hay ngồi, hôm nay lại không có người. Không diễn tả được cảm giác trong lòng anh thế nào, có lẽ vì bấy lâu mỗi lần bước vào cửa lớp anh luôn trông thấy khuôn mặt trẻ con quen thuộc đó, nên lần này sự vắng mặt của cô khiến anh có cảm giác khó chịu.
Sinh viên trong lớp vẫn ngồi nghiêm chỉnh như mọi ngày, anh nghĩ tới Tề Noãn Hạ luôn cẩn thận từng li từng tí mỗi khi đối diện với anh, có lẽ bởi vì anh quá nghiêm túc cho nên không chỉ đám sinh viên mà ngay cả cô gái nhỏ đó cũng sợ anh đến vậy? Anh sờ vào mặt mình, sau đó sinh viên trong lớp trông thấy sắc mặt quái lạ của thầy, vẻ mặt không được tự nhiên, dường như rất hoang mang. Đám sinh viên kinh hãi. Chết tiệt! Chuyện gì xảy ra với thầy Tiết của họ vậy?
***
Lúc này, cô gái khiến cho Tiết Sở Mộ rối rắm đang ngồi trên ghế sofa, ngắm Cố Gia Ý thử váy cưới, trong lòng có chút bồn chồn. Đây là lần thứ hai cô vắng mặt trong giờ học của Tiết Sở Mộ, có nên gửi tin nhắn cho anh không nhỉ? Chắc bây giờ anh đang dạy, hay là chờ tan học rồi gửi? Vất vả lắm mối quan hệ của cô và anh mới tiến thêm được một bước nhờ vào chuyến đi Hàng Châu hồi cuối tuần. Vất vả lắm cô mới phát hiện hóa ra Tiết Sở Mộ lạnh lùng thực chất là để che đậy những điều anh không biết hoặc không có hứng thú, thật ra thì anh rất kiêu ngạo đó. Vất vả lắm cô mới biết thực ra người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này cũng là một người chu đáo. Cô chống cằm, sững sờ nhìn tấm gương to đằng trước mặt.
“Này, chị gái yêu dấu của em ơi, có cần phải như thế không? Giúp em thử váy cưới đau khổ lắm hả?” Cố Gia Ý thay một chiếc váy có phần đuôi rất dài, nhờ cô nhân viên bán hàng dìu tới trước tấm gương lớn, nhìn qua tấm gương không khỏi phàn nàn, “Em chỉ không cho chị đến giờ học của thầy Tiết thôi mà, có đến mức tuyệt vọng thế không? Trọng sắc khinh em gái, đáng đánh lắm!”
“Chị trọng sắc khinh em gái hả? Là ai kiên quyết không cho chị gửi tin nhắn xin nghỉ hả?” Tề Noãn Hạ hừ lạnh.
Cô gái trong gương vô cùng xinh đẹp, ai cũng nói cô dâu mặc váy cưới nhất định là cô gái xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất, quả thật là như vậy. Không thể không thừa nhận, có lẽ Tề Noãn Hạ vẫn còn vướng trong vòng luẩn quẩn của chính mình nên khi nhìn thấy Cố Gia Ý mặc váy cưới, cười ngọt ngào thì trong lòng vô cùng xúc động và hâm mộ.
Cô hâm mộ em gái họ, Cố Gia Ý. Cô đứng dậy, đứng bên cạnh Cố Gia Ý, nhìn em gái trong gương. Từ nhỏ đến lớn, trong tất cả các chị em gái thì cô thân thiết với Cố Gia Ý nhất, thậm chí cô em gái này còn tham gia giúp đỡ cho đoạn tình cảm mười năm trước của cô. Khi đó, cô không dám viết địa chỉ nhà lên thư, không dám để thư hồi âm của Tiết Sở Mộ gửi về hòm thư nhà mình, sẽ bị bố mẹ phát hiện. Thế nên cô viết địa chỉ nhà của Cố Gia Ý lên đó, nói với em gái, chỉ cần thấy bức thư nào đề tên Tiết Sở Mộ thì nhất định phải thông báo cho cô trước tiên.
Đáng tiếc, đợi rất lâu, cô vẫn chưa từng nhận được một phản hồi nào. Mười năm trước, mỗi lần đứng trước hòm thư, nhìn hai cái tem được dán bên phải bìa thư, cô luôn âm thầm cầu nguyện có lẽ lần này, có lẽ lần này cô sẽ nhận được một câu trả lời. Sau đó, lần lượt xác nhận mã bưu chính và địa chỉ nhà của Cố Gia Ý, lo sợ bản thân không cẩn thận, lo sợ địa chỉ không chi tiết mà bỏ lỡ thư của Tiết Sở Mộ.
Thời thanh xuân thật ngớ ngẩn dường nào, nhưng nó khiến cô hoài niệm và bận tâm biết bao. Sau này mỗi khi nhớ lại, không thể tin nổi là cô thực sự dùng cách thức lạc hậu và ngu ngốc nhất trên đời, mà giờ đây xem ra khoảng thời chờ đợi hết sức ngớ ngẩn đó, bên cạnh giúp đỡ cô ngoại trừ Triệu Du, chính là Cố Gia Ý. Cô bé đó mười năm trước còn chưa hiểu tình yêu là gì đã giúp đỡ, an ủi cô. Hôm nay, ký ức về thời gian còn rõ nét như thế, cô và Tiết Sở Mộ vẫn chưa có kết quả, nhưng mà em gái nhỏ của cô theo năm tháng đã lặng lẽ trở thành một thiếu nữ, vẫn hoạt bát, cởi mở, xinh đẹp, như thời thanh xuân, vô ưu vô lo. Em ấy sẽ là cô dâu, gả cho chàng hoàng tử của mình mà cô vẫn dậm chân tại chỗ chờ chàng trai trong trái tim quay đầu nhìn lại.
“Chị à, thỉnh thoảng cũng phải buông tay, đây gọi là lạt mềm buộc chặt đó!” Cố Gia Ý đứng trước gương, nắm tay Tề Noãn Hạ, thấy Tề Noãn Hạ trong gương hơi thất thần bèn cười nói: “Chị xem, em mặc váy cưới rồi, chị cũng cố lên nha!”
“Sao thế? Không khuyên chị buông tay nữa?” Cô cũng nhìn vào gương lớn, thấy hai cô gái trong gương dựa vào nhau, khóe miệng mỉm cười, cô nghĩ, giờ phút này cô cũng muốn được lấy chồng rồi.
Cô gái mặc váy cưới bỗng nhiên xoay người, kéo chiếc váy dài tới đối diện với Tề Noãn Hạ, mỗi lời nói đều cực kỳ nghiêm túc, “Chị là chị của em mà, em từng nói nếu có một ngày chị và Tiết Sở Mộ ở bên nhau thì nhớ để cho em tẩn anh ta một trận. Nhưng nếu ngược lại, bất luận là chị kiên trì hay bỏ cuộc thì em vẫn ở trước mặt chị, cho chị một cái ôm thật chặt. Chị, cái ôm của em rất ấm áp, chỉ dành cho chị thôi đấy.”
Đây chính là em gái của cô, Tề Noãn Hạ lại cảm động lần nữa.
Cô chợt nhớ tới cái đêm bị Tiết Sở Mộ từ chối, cô đã trốn trong phòng Cố Gia Ý khóc thút thít, mà em gái cô không nói không rằng chỉ ngồi đó đưa từng tờ khăn giấy cho cô. Cuối cùng Cố Gia Ý ôm cô và nói: “Không sao, chị em tốt thế này, là Tiết Sở Mộ không có mắt thôi.”
Mười năm trôi qua, em gái cô vẫn như trước đây, đứng đối diện cô, nói với cô rằng vòng tay của em ấy luôn luôn rộng mở với cô.
“Vậy Nhậm Tô của em thì sao? Em ôm chị, còn cậu ta thì phải làm sao?” Khoảnh khắc cảm động này khiến cô muốn khóc. Hi vọng quá mãnh liệt nên cô đổi chủ đề, “Lạt mềm buộc chặt sao? Lúc đầu em cũng dùng cách này với Nhậm Tô à?”
“Đâu có, em và Nhậm Tô đâu có giống hai người chứ?” Cố Gia Ý bất mãn.
“Dù sao chị cũng phải nói với người ta một tiếng.”
“Đừng! Chị, em muốn xem thầy Tiết có EQ thấp như vậy có nhớ chị hay không. Nhớ là, nếu người ta thờ ơ thì hãy nhớ tới cái ôm của em nha.” Cố Gia Ý mếu máo, rồi sau đó tựa như nhớ ra điều gì, mắt sáng lên, “Chị, bằng không chị cũng thử một cái đi?”
Hầu như mọi cô gái khi lớn lên đều có giấc mơ về một hôn lễ hoàn hảo, mặc áo cưới trắng tinh khôi, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, gả cho người mình yêu nhất. Thành thật mà nói, Tề Noãn Hạ đã lung lay khi nhìn từng bộ váy cưới treo xung quanh mà trong lòng chộn rộn. Thế nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu.
“Tại sao? Hai chúng ta cùng nhau mặc, không tốt sao?”
“Cứ cho là chấp niệm của chị đi.” Đó là chấp niệm của cô, luôn muốn dành thời khắc mặc váy cưới lần đầu tiên cho người mình yêu thương nhất. Cô hy vọng sẽ có một ngày, người cùng cô đi thử váy cưới sẽ là Tiết Sở Mộ.
Vỗ về Cố Gia Ý xong, cô tiếp tục ngồi trên ghế sofa, chờ Cố Gia Ý thay bộ tiếp theo, cô cầm điện thoại, liên tục lướt xuống.
Nước Chảy Róc Rách: Hôm nay có người trong phòng làm việc hỏi về quãng đường của tôi, họ nói: Mỗi ngày bưu phí qua lại của cô cũng gần 40 đồng, tiền lương của cô có đủ không?
Ánh Bạc Lấp Lánh: /mồ hôi/ cậu viết như thế làm tôi tưởng mỗi ngày cậu đều gửi đi.
R: Tác dụng của lạt mềm buộc chặt ra sao?
R: Gấp! Đang chờ online!!!
Kẻ Điên: Chết tiệt!
Kẻ Điên: Không ngờ khi còn sống tao có thể nhìn thấy mấy từ này phát ra từ miệng mày.
R: ……
Em Gái Dì Tuyết: Tiểu Hạ đang yêu sao?
Ánh Bạc Lấp Lánh: Là ai? Là ai đã cướp mất Tiểu Hạ của tôi?
R: Tôi sai rồi…
Kẻ Điên: Đánh chết người đàn ông đó, nhanh chóng trả lại Tiểu Hạ trong sáng và ngây thơ cho tôi!
Kẻ Điên: Còn nữa, Baidu cho rằng chiêu đó không có tác dụng với học sinh giỏi đâu.
Doãn Khẩu: Cái gì, cái gì? Học sinh giỏi nào thế? Tiểu Hạ không phải của @Kẻ Điên ư?
R: .....
Lặng lẽ thoát khỏi QQ, Tề Noãn Hạ ôm trán, cô đúng là tự ngược nên mới muốn tìm câu trả lời trong cái nhóm này. Tuy nhiên không thể chối rằng lời giải thích của Cố Gia Ý làm cô nảy ra một ý nghĩ. Vì vậy tuy còn do dự nhưng cô vẫn quăng điện thoại vào túi xách, không thèm để ý tới.
Tiết Sở Mộ, thật ra cô cũng tò mò, rất muốn biết anh sẽ quan tâm đến sự vắng mặt của cô chứ?
***
Lớp Vật lý Kỹ thuật nhiệt luôn yên lặng và nghiêm túc, đây là lần đầu tiên Tiết Sở Mộ ý thức được lớp học của mình yên tĩnh đến mức nào, thậm chí không có ai ngủ gật. Nhưng mà trong sự im lặng này, dường như không có gương mặt mà mỗi khi anh bất chợt ngẩng đầu lên là có thể thấy.
Tiếng chuông tan học vang lên, anh thở phào, lần đầu tiên nhìn điện thoại đặt trên bục giảng, có chút mong chờ. Sắp xếp xong giáo trình, anh mặc áo khoác vào, theo sinh viên lần lượt ra khỏi lớp, nhưng anh không nhận ra rằng có một vài sinh viên âm thầm bước chậm lại vì tốc độ của anh nhanh hơn bình thường, để cho thầy của họ đi trước. Ra khỏi lớp học, lần thứ hai trong ngày, anh vô thức nhìn về phía bồn hoa. Cũng không có ở đó!
Anh không bao giờ quên được, chỉ vì không nỡ làm gián đoạn giờ học của anh mà cô gái ngốc đó đã ngồi trên băng ghế dài trước bồn hoa trong gió lạnh để chờ anh tan lớp. Khi đó, lúc anh bước ra khỏi lớp, lúc anh cho rằng cô đã bỏ cuộc thì lại nhìn thấy cô. Cô gái đó run rẩy trong cơn gió lạnh, mi mắt cong cong khi thấy anh, khiến anh vô cùng thương xót cho cô gái này.
Anh thở dài, đi qua đám đông về phía văn phòng. Song, trong lòng vô luận thế nào cũng không thể bình tĩnh được nữa. Dù có bác bỏ thế nào đi nữa thì anh vẫn bắt đầu lo lắng cho cô, lo lắng có phải cô đã xảy ra chuyện gì hay không nên mới không nói câu nào mà vắng mặt trong lớp học của anh. Đột nhiên, anh dừng bước trong đám đông, nhớ lại lần đầu tiên thấy cô vắng mặt ở đây, ban đầu anh cứ tưởng là cô bỏ cuộc nhưng lúc này…
Cô gái hết lần này đến lần khác đứng trước mặt anh không ngại phiền phức nói thích anh, cô gái hết lần này đến lần khác dây dưa với anh mời anh ăn cơm, cô gái mà bề ngoài thì điềm đạm nhưng thực ra rất giống con nít, nội tâm rất ngây thơ. Còn có trong đêm mưa ở Tây Hồ, cô gái bị anh ôm lấy cùng chạy thật nhanh, khoảng cách giữa họ rất gần nhau.
Rốt cuộc anh cũng bằng lòng chấp nhận một vài cảm xúc trước giờ chưa từng có, bắt đầu cho anh những linh cảm không lành.
Danh Sách Chương: