• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng thứ hai có một cuộc họp định kỳ, vừa đúng mười một rưỡi, Tề Noãn Hạ hớt ha hớt hải xách túi, lái xe chạy một mạch tới nhà hàng Helu Sushi mà cô đã hẹn trước với Trình Huy Nghiên. Vừa bước chân vào cửa, cô đã thấy cô ấy rót sẵn trà cho cô, thực đơn đã chọn xong, mù tạt cũng đã sẵn sàng.

“Ôi chao, quả nhiên vẫn là cô Trình đây đáng yêu nhất quả đất, thái độ phục vụ chu đáo hết sảy luôn!” Tề Noãn Hạ ngước mắt nhìn Trình Huy Nghiên mặc một bộ trang phục rất đẹp đang đứng trước mặt, trên mặt nở một nụ cười rất tươi, "Quả không phí phạm bốn năm ăn ngủ cùng nhau nhỉ!”

Trình Huy Nghiên buông xõa mái tóc dài, xắn tay áo len lên, tát yêu vào má cô một cái: “Mẹ kiếp, mày đừng có tởm lợm thế nữa đi coi!”

"Ê ê ê, hành xử văn minh chút đi bạn ơi! Đường đường là hoa khôi khoa tiếng Trung của Đại học Phúc Đán, sao có thể hành xử thô lỗ, cục cằn như vậy chớ?” Tề Noãn Hạ điếc không sợ s úng, vẫn tiếp tục nói không ngừng: “Ấy, không đúng, suýt nữa thì quên mất, mày vừa tốt nghiệp xong đã biến từ nữ thần thành nữ thần kinh rồi, lại còn trâu bò khiêng cả bình nước leo lên tận tầng sáu kia mà.”

"Tề Noãn Hạ, mày thử nói xem tao có thể không đánh mày được không?” Trình Huy Nghiên tức tối trợn mắt với cô: “Sao rồi? Cô em họ Gia Ý của mày có tin tốt chưa?”

Tề Noãn Hạ uống một ngụm trà, ánh mắt thèm thuồng nhìn đĩa sushi vừa được dọn ra, không vội trả lời cô ấy, cầm đũa gắp lên một miếng, chấm mù tạt rồi cho vào miệng, sau đó nước mắt lưng tròng, dáng vẻ ăn trong khổ sở lẫn vui sướng: "Đương nhiên. Em họ của tao ấy mà, không cần cầu hôn cũng cứ có chuyện tốt thôi.”

Trình Huy Nghiên không thể lý giải nổi niềm yêu thích mù tạt của cô bạn họ Tề này. Tề Noãn Hạ không thích ăn sashimi, lần nào đi ăn đồ Nhật cũng chỉ gọi món gỏi cuốn và sushi, trước khi cho vào miệng còn phải chấm đẫm mù tạt mới hài lòng. Cô ấy thực sự không hiểu được, cái thứ gia vị này vừa cay vừa nồng, có gì ngon đâu? Thực sự không nhìn thêm được bộ dạng ăn uống xấu ma chê quỷ hờn, mồm dính mù tạt của cô bạn thân nữa, cô ấy ngán ngẩm rót đầy thêm ly trà, đẩy sang: “Mau uống thêm miếng nước đi! Khiếp, mày bị cuồng ngược à?”

Lại còn không đúng nữa sao? Đơn phương si mê một người đến tận mười năm, không cuồng ngược thì là gì?

"Hai ngày vừa rồi chắc khó chịu lắm hả? Dì không bắt mày đi xem mắt hả?” Cô ấy hỏi.

"Lại còn không à? Mẹ tao chỉ thiếu nước cột cổ tao lại ném tới chỗ hẹn nữa thôi đó! Sao cứ phải làm thế nhỉ? Nhìn tao còn chưa đủ già à mà còn phải làm vậy?” Tề Noãn Hạ uống cạn ly trà, hít một hơi thật sâu, dáng vẻ thoải mái: "Tuyệt!”

"Ừ thì đúng mà. Mày ấy à, đi ra đường nói là sinh viên năm nhất chắc ai cũng tin.”

"Con khỉ khô ấy. Mày có biết mẹ tao nói thế nào không?” Thấy Trình Huy Nghiên nhìn mình với ánh mắt rất tò mò, cô bắt chước giọng điệu của mẹ, từ tốn mở miệng, rung đùi đắc ý: “Mẹ tao nói: "Có bạn trai thì con là con nít, không có bạn trai thì chính là giả vờ mình còn trẻ!”.”

"Há… cho dì hẳn ba mươi hai like nhá.”

“Trình Huy Nghiên, tao gặp họa mà mày vui cái nỗi gì?” Tề Noãn Hạ bất mãn nhét thêm một miếng sushi vào miệng, cay đến mức ho sặc sụa: “Chẳng phải mày cũng không có bạn trai đấy à?”

Trình Huy Nghiên thong thả ăn một con ốc nhồi thịt, cười cười: “Tao bận công việc chạy sấp chạy ngửa, lấy đâu ra thời gian mà yêu với đương? Với cả mẫu hậu nhà tao đâu có giục gì đâu?”

Chờ vị cay nồng của mù tạt bay đi bớt, Tề Noãn Hạ đã đỏ bừng mặt, hai mắt ngân ngấn nước, long lanh như giấu trăng nơi đáy mắt, môi nở một nụ cười rạng rỡ hài lòng: “Này, dù gì mày cũng tốt nghiệp đại học khoa tiếng Trung, sao tự nhiên lại đâm đầu vào làm nhân viên kinh doanh, sống chet kiếm đơn như thế? Cũng may là mày không bán bảo hiểm đấy, chứ không chắc tao phải tránh mày như tránh tà, chạy cho xa kẻo lại bị mày dí tận mông bắt mua bảo hiểm mất.”

Nói xong, cô cẩn thận đánh giá cô bạn thân một lượt. Cô ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất ở trong ký túc xá nữ hồi còn đại học, khuôn mặt thanh tú, khí chất dịu dàng. Ai cũng nghĩ một cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng như cô ấy sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ làm biên tập viên, đầu quân cho một tòa báo hay nhà đài nào đó. Nhưng ai ngờ tới năm cuối đại học, Trình Huy Nghiên bất ngờ trở thành nhân viên kinh doanh cho một công ty thuộc bảng xếp hạng Fortune 500.

Cho đến tận bây giờ, Tề Noãn Hạ vẫn chưa thể tưởng tượng nổi một cô gái trầm lặng lại có thể chọn một công việc mệt mỏi, áp lực như thế cho đến khi phát hiện, trên gương mặt của bạn mình đã hoàn toàn biến mất những đường nét được mệnh danh là nữ thần khoa tiếng Trung trường Đại học Phúc Đán.

Hồi còn học đại học, Trình Huy Nghiên rất tôn thờ cái đẹp, không trang điểm tuyệt đối không ra đường. Kể cả đợt huấn luyện quân sự, mặc kệ buổi sáng phải dậy sớm tập thể dục, cô ấy vẫn nhất quyết phải dậy sớm hơn suốt một tuần chỉ để trang điểm thật nhẹ nhàng, cũng vì thế mà bạn cùng phòng rất ngưỡng mộ cô ấy. Chỉ là sau bao năm ra trường, người đẹp khoa tiếng Trung trầm lặng như nước năm ấy đã không còn vẻ yếu đuối nữa, vẻ ngoài vẫn là mỹ nữ nhưng tâm hồn đã gai góc như một người đàn ông.

Tề Noãn Hạ nói: "Kể ra giống như Lộ Lộ bây giờ cũng tốt. Viết bài, đánh máy, lúc rảnh sẽ chạy đi bình luận văn chương của người ta hoặc tương tác với độc giả.”

Trình Huy Nghiên gắp một mớ rau cho cô, cười vô cùng dịu dàng: “Này, ăn đi, ăn nhiều rau vào lấp đầy cái miệng mày đi. Ai nói cứ tốt nghiệp ngành tiếng Trung ra thì phải đi làm biên tập viên, viết báo các thứ hả? Thế sao mày lại đi thay người ta tổ chức cầu hôn? Làm tổ chức sự kiện cái gì chứ? Tao đây là đang tự hưởng thụ cuộc sống, không được à?”

"OK OK, cho mày hưởng thụ mệt chet luôn đi!” Tề Noãn Hạ bĩu môi, gắp trả lại hết mớ rau cỏ trong bát bỏ sang bát của cô ấy, “Tao là thần Cupid, giúp thế gian đẩy nhanh tiến độ kết hôn, hiểu không?”

Trình Huy Nghiên không khỏi bật cười khi nhìn thấy hành động trẻ con của cô bạn: “Ai cơ? Mày á? Tao nói chứ, mày chuyên lên kế hoạch tổ chức cầu hôn giúp người ta, nhìn qua đủ kiểu lãng mạn, rồi tới lúc mày thành nữ chính thì phải làm sao?”

"Tao nhìn lãng mạn nhiều thành quen, nhờn rồi thì sẽ không dễ bị đàn ông dụ hoặc, lừa vào tròng. Thế lại là chuyện tốt chứ sao!”

"Ờ ờ ờ, chuyện tốt.” Trình Huy Nghiên cạn lời, máu hóng hớt lại hừng hực lên như lửa đốt: “Nhưng mà Hạ Hạ, tao hỏi thật, mày không định suy nghĩ về bác sĩ pháp y họ Từ kia chút à? Đẹp trai thế kia mà…”

"Stop here! Tao với Từ Minh Hàng là tình anh em đồng chí, không liên quan đến yêu đương nam nữ, OK?” Tề Noãn Hạ bĩu môi, thử tưởng tượng nếu cô và Từ Minh Hàng ở bên nhau thì sẽ như thế nào, nhưng chưa tưởng tượng được một giây đã lập tức từ bỏ, căn bản là cô không tưởng tượng nổi.

"Trời ơi, sao mày đần đến mức cạn lời thế này nhỉ? Tao hỏi thật, chuyện tình cảm của người khác thì mày nhìn thấu đáo vô cùng mà tới lượt mày thì cứ ù ù cạc cạc thế? Từ Minh Hàng đẹp trai, lịch thiệp, đối với mày lại tình sâu như biển, mười một năm rồi chứ ít gì đâu, tao còn thấy tiếc thay cho anh ta nữa mà sao mày…”

Tề Noãn Hạ nghe cô ấy cứ lải nhải mãi như thể người ngồi trước mặt là mẫu hậu đại nhân nhà mình, cũng may mà có tiếng chuông điện thoại của Trình Huy Nghiên vang lên cứu hai lỗ tai cô thoát khỏi khổ sở. Thừa dịp cô ấy nghe máy, cô tiếp tục ăn uống ngon lành. Hứ, cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa đâu!

"Cái tính khí này của mày tới khi nào mới sửa được đây?”

"Vẫn tốt, tao có làm sao đâu?”

"Mày cứ chờ đấy!”

Sau khi cúp máy, Trình Huy Nghiên ngẫm nghĩ, nói với cô: “Hôm qua con bé Trình Âm bỏ nhầm chiếc USB tài liệu vào túi xách của tao, hôm nay nó có tiết tiếng Anh thương mại cuối kỳ cần dùng tới tài liệu và hình ảnh trong đó. Lát nữa mà chạy tới đưa cho nó vào lớp thì tao sẽ không kịp đi gặp khách hàng mất, buổi chiều mày có vội về công ty không?”

Tề Noãn Hạ tiện tay cầm chiếc USB: “OK, để tao giúp mày đưa cho con bé, vừa hay hôm nay tao hẹn gặp khách ở gần đại học J.”

"OK, chỉ cần đưa tới trước một rưỡi là được. Tòa D phòng 501. Vẫn là mày tốt nhất!”

“Nín ngay! Nhớ bao tao ăn là được. Tao muốn ăn một bữa buffet thật thịnh soạn, phải là loại đắt nhất nhá.”

"Khốn kiếp, Tề Noãn Hạ, cái đầu mày không nghĩ được cái gì khác ngoài ăn hả?”

"Không!”
****
Tề Noãn Hạ lái xe gần tới đại học J. Cô chưa từng tới đây nên phải hỏi đường tới khu giảng dạy, sau đó tần ngần nhìn bảng chỉ dẫn hồi lâu mới có thể tìm được đúng tòa D. Lúc này có lẽ đang là giờ cao điểm chuẩn bị vào lớp, dọc đường đi cô gặp không ít nhóm sinh viên nếu không chạy bộ chầm chậm cùng nhau thì cũng sẽ đi xe đạp, đôi lúc sẽ nghe thấy họ giục nhau: "Mau lên, sắp tới giờ rồi, nếu không đi mau thì sẽ trễ mất.”. Một bầu không khí ngập tràn hơi thở thanh xuân, khiến cô bật cười, không khỏi nhớ tới quãng thời gian còn trên giảng đường đại học.

Khoảng thời gian ôn thi đại học, ai cũng nói cô phải thắp hương cầu trời khấn phật dữ dội lắm mới may mắn chen chân vào được khoa tiếng Trung của trường Đại học Phúc Đán. Tới khi thật sự đậu đại học rồi, cô lại lười biếng, luôn đến trễ ở những môn tự chọn, lúc nào cũng cùng cả phòng ký túc đợi tiếng chuông vào lớp reo lên mới ba chân bốn cẳng chạy đi.

Thậm chí, Thi Tâm Lộ từng than thở: “Tại sao Hạ Hạ lười chảy thây nhưng lại chưa từng trượt môn được nhỉ?”

Kỷ Quân cũng nói: “Hạ Hạ có thể vào được Đại học Phúc Đán đúng là chó ngáp phải ruồi mà.”

Tốt nghiệp đại học đã năm năm, bây giờ nhớ lại bỗng có cảm giác như chỉ mới hôm qua, cô thầm nghĩ bụng có nên dạo chơi một vòng thăm thú đại học J sau khi gửi được USB, thuận tiện ôn lại chút kỷ niệm thời sinh viên.

Đứng đợi thang máy ở tầng một tòa D, cô lấy điện thoại di động và chiếc USB trong túi xách ra, bấm số của Trình Âm gọi đi hai cuộc nhưng không có ai nghe máy. Cô đành gửi cho cô ấy một tin nhắn: Tiểu Âm, chị sắp tới 501 rồi nhé.

Bấm thang máy lên tầng năm, dò theo biển lớp, cô tìm tới giảng đường 501 ở góc cuối cầu thang. Trình Âm vẫn không trả lời tin nhắn của cô, cũng không gọi lại một cuộc điện thoại nào. Cô đứng tần ngần trước cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi vào trong tự tìm người. Cô đi vào giảng đường bằng cửa sau, bên trong rất lớn, ước chừng có thể rộng bằng ba cái cầu thang đi lên. Giảng đường lúc này đã có rất đông sinh viên với đủ kiểu dáng trang phục sặc sỡ, chỉ còn lại một vài chỗ ngồi trống ở dãy cuối cùng. Với lượng người đông như kiến và chỗ ngồi chật kín như này, cô làm sao tìm được Trình Âm bây giờ?

Tề Noãn Hạ bất lực thở dài, đang định bắt đầu dò tìm từ hàng cuối cùng đi lên thì chuông reo vào tiết, cả giảng đường lập tức im phăng phắc. Cô tự hỏi, sinh viên ngày nay có tư tưởng giác ngộ cao tới mức này luôn rồi à? Trong lúc đang do dự không biết có nên rời khỏi đây hay không, cô bất ngờ nghe được một giọng nói rất dễ nghe phát ra từ chiếc micro trợ giảng, nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ nghiêm túc, không chút xao động.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu tiết học.”

Một câu mở đầu tiết học rất đơn giản nhưng lại khiến Tề Noãn Hạ hành động nhanh hơn não, cô nhanh chóng ngồi vào hàng ghế cuối cùng, sau đó mới ngỡ ngàng nhận ra việc mình vừa làm. Dù ngồi ở hàng cuối cùng nhưng tầm nhìn vẫn rất rõ ràng, vượt qua những cái đầu cao thấp không đều, ánh mắt cô dán chặt vào bóng dáng người đàn ông đứng trên bục giảng. Anh mặc một chiếc áo lông màu xám đậm, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, tay trái anh lật mở cuốn giáo trình đặt trên bàn, ống tay áo bên phải hơi xắn lên, trong tay cầm một chiếc điều khiển nhỏ. Khoảng cách quá xa nên cô không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Hóa ra thật sự là anh.

Không ngờ nhiều năm sau gặp lại, anh đã trở thành giảng viên đại học, đứng trên bục giảng, ngay trước mắt cô.

Hồi học cấp ba, cô thường thông qua Triệu Du để nghe ngóng tin tức về anh. Cô biết tính anh ít nói, trầm lặng, không thích giao du với ai kể cả là bạn cùng lớp, cũng biết bố mẹ anh là giáo viên của một trường cấp hai tư thục, lại càng biết thành tích học tập của anh rất tốt, sau khi phân ban Vật lý thành hai lớp vẫn luôn đạt điểm số cao nhất nhì. Cô đã từng tưởng tượng về nghề nghiệp sau này của anh, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tới anh sẽ trở thành giảng viên, làm cái nghề đòi hỏi sự kiên nhẫn và yêu nghề cao độ. Chàng trai trong ký ức của cô luôn hờ hững với hết thảy mọi thứ, không hề liên quan tới vị giảng viên tâm huyết với nghề.

"Hôm nay là buổi học cuối cùng của chúng ta. Từ ngày đầu dạy môn này, tôi đã nói trước sẽ không tập trung vào bất kỳ một trọng điểm nào, cho nên chúng ta vẫn sẽ học bình thường. Tuần sau thi rồi, các bạn về tự kiểm tra lại thông tin của mình, nhớ đừng quên thời gian và địa điểm thi.”

Người đàn ông đứng trên bục giảng mở PPT trên máy tính và bắt đầu tiết học giữa những tiếng thở dài thườn thượt của sinh viên.

"Tiết trước chúng ta đã được học về những nguyên lý và khái niệm cơ bản của vật lý nhiệt kỹ thuật, bao gồm nguyên lý một và hai của nhiệt động lực học, định luật cơ học, nhiệt và truyền khối, nhiệt động hóa học…”

Giảng đường rộng lớn rất yên tĩnh, Tề Noãn Hạ im lặng dõi mắt nhìn quanh, không có ai lén dùng điện thoại, nói chuyện riêng, cũng không có ai ngủ gật mơ màng trong lớp. Còn phía trên bục giảng, người đàn ông ấy đang chỉ vào những mẫu hình chiếu trên màn hình, nói những thuật ngữ chuyên môn mà cô nghe không thể hiểu. Tốc độ nói của anh không nhanh không chậm, rất trôi chảy, cũng rất tự tin như đang đứng trên sân khấu thuộc về riêng anh. Bóng của anh được phóng to trên màn hình chiếu, cả người hứng trọn ánh sáng từ máy chiếu hắt ra khiến cô càng nhìn rõ hơn được sự kiêu ngạo xuất hiện trong mắt anh.

Bóng hình của chàng trai thời niên thiếu trong ký ức của cô dần dần trùng khớp với người đàn ông trước mắt, khơi dậy dòng ký ức về một thời thanh xuân thuở thiếu thời trong lòng cô. Người đàn ông cô vẫn hằng yêu, người đàn ông cô đã âm thầm cất giữ trong lòng mình, cứ nhớ mãi không quên suốt mười năm trời lúc này đang ở chung trong một phòng học với cô, đứng trước mặt cô bằng xương bằng thịt. Cuối cùng, cô đã có cơ hội nhìn anh một cách không cần kiêng dè như trước.

Chỉ có điều, thứ duy nhất không thay đổi có lẽ là thế giới của anh, đó không phải là nơi cô có thể bước tới. Anh sống trong một thế giới đầy tự tin và kiêu hãnh của riêng mình, phô bày thế giới của anh một cách thoải mái và trôi chảy ngay trước mắt cô, mà những gì anh nói cô lại không thể nào hiểu được, một chữ cũng không hiểu. Cái gì mà động lực học, truyền nhiệt…, cô hoàn toàn không hiểu, lại càng không có cách nào nhét chữ vào đầu.

Đấy, rõ ràng bọn họ là người của hai thế giới khác nhau, chỉ cần dùng một câu, một danh từ cũng đã đủ chặn ngang cánh cửa dẫn vào thế giới của anh, dễ dàng kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ.

Tề Noãn Hạ rất chán chường, sau đó phát hiện ra một điều quan trọng: Không phải nói là môn tiếng Anh thương mại sao? Nhưng vì sao lại có quá nhiều từ tiếng Trung mà cô nghe mãi không hiểu thế này?

Đúng lúc này, điện thoại báo có một tin nhắn mới: Hu hu, chị Noãn Hạ, em ngồi ở phòng 510 chứ không phải 501 mà.

A, hóa ra là vào nhầm lớp!

Cô khẽ cười, thầm nghĩ có nên cảm ơn Trình Âm đã gián tiếp tạo cơ hội cho cô được gặp lại người đàn ông cô thầm thương trộm nhớ hay không? Hay là cô nên buồn vì sự ngáo ngơ của Trình Huy Nghiên khiến cô đi nhầm lớp và ngỡ ngàng nhận thức được khoảng cách xa vời khó có thể với tới giữa cô và người đàn ông này?

Thực lòng rất luyến tiếc nhưng cô vẫn đành phải buộc mình đứng dậy ra khỏi giảng đường 501 này. Cầm túi xách lên, cô nhìn thoáng qua anh đang đứng trên bục giảng, sau đó dứt khoát đứng dậy, lặng lẽ di chuyển tới cửa sau của lớp. Chỉ có vài bước chân nhưng cô lại cảm thấy trong lòng thực chua xót và khổ sở. Tề Noãn Hạ, mày hết cứu rồi!

"Bạn học nữ áo hồng ngồi hàng cuối, tôi đã nói giờ của tôi sẽ không có điểm danh, nếu đã không muốn học thì từ đầu đừng đến lớp, nhưng nếu đã đến lớp mà bỏ về giữa chừng, một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ nhận về một con điểm không.”

Giọng điệu rất nghiêm khắc, rất lạnh lùng.

Tề Noãn Hạ chỉ còn cách cửa ra vào đúng một bước chân đột nhiên thu chân phải về, đứng thẳng người, quay đầu nhìn về người đàn ông trên bục giảng. Mười năm biết anh, đây là câu thứ hai anh nói với cô… 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK