Dạo gần đây thời tiết rất thất thường, khi tốt khi xấu, nhưng so với năm ngoái thì mùa đông năm nay ấm áp hơn nhiều, ít nhất là tới thời điểm hiện tại, Tề Noãn Hạ vẫn còn có thể dùng bình nước nóng năng lượng mặt trời thay vì phải tự mình đun nóng.
Cuối tháng giêng, trời mưa nhiều. Cô đút hai tay sâu vào trong túi áo khoác, thật không muốn phải thò tay ra bên ngoài hứng luồng khí lạnh. Tới trước tiệm Starbucks, cánh cửa ra vào đóng kín, cô bất đắc dĩ đành phải giơ tay ra đẩy cửa rồi chạy vào trong thật nhanh. Không khí ấm áp cũng hương vị cà phê nồng đượm phả vào mặt khiến cô vô cùng cùng dễ chịu, nhẹ nhàng thở hắt ra. Mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn xong, cô ngẩng đầu lên, dõi mắt nhìn quanh cửa tiệm Starbucks, bắt đầu tìm kiếm người mặc áo lông màu xanh ngọc như đã nói trong tin nhắn vừa rồi. Hôm nay là thứ sáu, có lẽ vì vậy mà Starbucks khá vắng người, không khó để cô xác định được người mình cần tìm là một cô gái mặc một chiếc áo lông màu xanh ngọc đang cúi đầu xem điện thoại.
Tề Noãn Hạ tự gọi cho mình một cốc Frappuccino, đợi nhân viên trả món xong, cô mỉm cười duyên dáng, chậm rồi đi về phía cô gái đó.
"Xin chào, cho hỏi cô đây có phải là cô Tôn không ạ?”
Tôn Tư Mạc ngẩng đầu, mỉm cười: “Xin chào cô Summer.”
Thật xinh đẹp! Đây là ấn tượng đầu tiên của Tề Noãn Hạ đối với Tôn Tư Mạc, có lẽ còn mang theo chút ngạc nhiên. Người con gái trước mắt cô đây có mái tóc cắt ngắn gọn gàng nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp thực sự là người muốn cầu hôn sao?
Một thoáng bối rối, rốt cuộc Tề Noãn Hạ vẫn không nhịn được tò mò, hỏi: “Thật ngại quá, xin cho phép tôi được hỏi câu này, cô thật sự chắc chắn là muốn cầu hôn chứ?”
"Tôi không thể sao? Tôi yêu anh ấy, mà nếu đã là yêu, vậy thì tại sao tôi lại không thể chủ động cầu hôn nhỉ?” Tôn Tư Mạc thản nhiên cười nói: “Được rồi, cô cũng đừng khách sáo quá. Tôi mạn phép gọi cô là Summer nhé? Tôi muốn các cô giúp tôi lên kế hoạch cầu hôn, không phải nói giỡn, cô hoàn toàn có thể tin tôi, tôi thật sự rất nghiêm túc đấy.”
Thực ra ban đầu Tề Noãn Hạ thực sự rất kinh ngạc, khi biết khách hàng tìm tới cô lần này là phái nữ, cô đã tưởng tượng dáng vẻ của đối phương, cô muốn biết người con gái ấy rốt cuộc là người như thế nào, hoàn cảnh ra sao mà tới cả một lời cầu hôn cũng phải chủ động gánh vác trách nhiệm? Thế nhưng, sau khi đã gặp được Tôn Tư Mạc, tất cả những suy đoán và tưởng tượng của cô đều sụp đổ, hóa ra cô gái mà cô nghĩ có lẽ rất bình thường ấy lại xinh đẹp đến thế, xem ra nhan sắc này của Tôn Tư Mạc có thể sánh ngang được với bà chủ của "Tháng năm qua xưa cũ” hồi còn trẻ.
"Thú thực với cô, tôi làm nghề này đã mấy năm nhưng đây là lần đầu tiên được làm việc với một khách hàng nữ.” Tề Noãn Hạ cũng thoải mái hơn, cô bỗng phát hiện vị khách này không chỉ có vẻ đẹp mỹ miều mà cả người còn toát ra vẻ giỏi giang, khôn khéo khiến cô tự thấy mình thua kém người ta, "Bởi vậy tôi mới hơi tò mò.”
Tôn Tư Mạc có lẽ không ngờ Tề Noãn Hạ lại thẳng thắn như vậy, cô ấy sửng sốt mấy giây sau đó nhoẻn miệng cười: “Có lẽ là tự tôi cũng thấy mình hơi khác người, có thế nào đi nữa thì tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình chủ động cầu hôn ai.”
Giọng nói của cô ấy rất dễ nghe. Tề Noãn Hạ im lặng nhìn cô ấy, nhận ra người con gái này có đôi mắt rất đẹp, không phải mắt hai mí nhưng thần thái từ ánh mắt ấy khiến cô khó dời đi được.
"Cô không biết đâu, tôi là kiểu người rất cuồng công việc. Từ lúc tốt nghiệp tới giờ, tôi gần như luôn dồn hết tâm tư, sức lực vào công việc, đến nỗi có rất nhiều khi khiến anh ấy không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi. Có thể cô sẽ nghĩ tôi ra vẻ làm kiêu, nhưng bây giờ nghĩ lại, làm sao anh ấy lại có thể kiên nhẫn chịu đựng được những lần tôi lỡ hẹn, hết lần này lượt khác chờ tôi ở bên dưới công ty được nhỉ?”
Dường như Tôn Tư Mạc đã chìm vào hồi ức, ánh mắt xa xăm. Tề Noãn Hạ vẫn giữ nguyên sự im lặng, trong lòng không ngờ cô ấy sẽ nói với cô chuyện này.
"Cuối cùng, có lẽ chính tôi là người giet chet tình yêu trong anh ấy, cái cảm giác mất đi một thứ gì đó quan trọng thật quá đau khổ.” Tôn Tư Mạc nở một nụ cười rất hiền, “Con người ta thường như thế, đến lúc mất đi rồi mới biết quý trọng những gì đã qua, cũng giống như tôi ỷ thế vào việc anh ấy yêu tôi mà không hề kiêng nể, lo lắng điều gì. Thế nhưng, tới khi tôi gần như sắp đánh mất anh ấy rồi mới ngộ ra được một điều, không có việc này thì có thể tìm việc khác, nhưng người yêu tôi thật lòng sâu nặng, chiều chuộng, dung túng tôi vô điều kiện có lẽ cả đời này không có người thứ hai.”
Đây chắc chắn là trường hợp đặc biệt nhất từ khi Tề Noãn Hạ bước chân vào lĩnh vực này. Vị khách này tới không mang theo sự vui mừng, hào hứng mà dáng vẻ ngập tràn nỗi ưu tư xen lẫn sự kiên định và niềm hy vọng kế hoạch của mình sẽ thành công như mong ước.
Từ khi bắt đầu lên kế hoạch cho tới khi hai nhân vật chính ôm nhau khiến cô cảm động muốn khóc lúc ban đầu, đến hiện tại, khi cô đã hình thành thói quen lùi về một góc im lặng chứng kiến phút giây hạnh phúc, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm khiến cô cảm thấy bản thân có một niềm mong chờ mãnh liệt.
Cô nhấp mấy ngụm Frappuccino, nhíu mày hỏi: “Cho nên lần này cô tìm tới chúng tôi là muốn…?”
"Trong chuyện tình cảm của chúng tôi, anh ấy đã vì tôi mà đánh đổi rất nhiều thứ và trở nên mỏi mệt. Giờ thì tôi cuối cùng cũng đã buông bỏ được công việc nên tôi muốn giành lại anh ấy. Tôi không cần người quay phim, không cần ánh đèn lộng lẫy, cũng không cần phương án quá mức lãng mạn hay rườm rà, cũng không cần dựng hiện trường quá đẹp. Cái tôi cần là có thể khiến anh ấy hiểu được vì anh ấy, tôi có thể buông bỏ hết mọi chấp niệm trong quá khứ.” Giọng của Tôn Tư Mạc vô cùng kiên định, chỉ có cô biết rõ trong lòng mình có bao nhiêu nỗi bất an, do dự, "Tôi tìm đến dịch vụ của bên cô… Nói thật là tôi sợ đến phút cuối bản thân sẽ do dự, có mọi người, tôi sẽ có cái cớ để không lùi bước, tăng thêm dũng khí cho mình.”
"Summer, không biết cô có hiểu được ý của tôi hay không, cũng không biết cô có hiểu rõ được cảm xúc của tôi lúc này hay không, nhưng tôi nói với cô những lời này chỉ là hy vọng chính mình sẽ có thêm can đảm, bởi vì tôi biết, nếu như tôi thật sự bỏ lỡ anh ấy thì có lẽ cả đời này sẽ chẳng thể nào có lại được tình yêu mãnh liệt đến mức muốn mạo hiểm như vậy.”
Hiểu chứ, sao Tề Noãn Hạ lại có thể không hiểu được? Cô cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt cốc Frappuccino, mặc cho lòng bàn tay đã lạnh ngắt phát run, cô vẫn không có ý định buông ra.
"Cô Tôn xin đừng lo, hãy cứ tin ở chúng tôi. Tôi nhất định sẽ nghĩ ra phương án khiến cô hài lòng, hay nói cách khác, tôi sẽ cố gắng níu kéo anh ấy quay trở lại.”
Nếu như thứ Tôn Tư Mạc thiếu là dũng khí, nếu như kế hoạch cầu hôn có thể tiếp thêm cần đảm cho cô ấy, vậy thì Tề Noãn Hạ nghĩ, cô nguyện ý dùng hết sức lực giúp đỡ cô ấy trong khả năng của mình.
***
Tôn Tư Mạc đã rời đi nhưng câu chuyện của cô ấy vẫn mãi vờn quanh trong tâm trí Tề Noãn Hạ. Một cô gái dốc sức vì công việc suốt bao năm cuối cùng nhận ra được điều gì mới là quan trọng nhất trong cuộc đời mình đã khiến cô đối với kế hoạch cầu hôn lần này có cảm giác vô cùng mong chờ và kỳ vọng. Cô đã nghĩ, câu chuyện của Tôn Tư Mạc đã khiến cô liên tưởng tới chính mình, liên tưởng tới chuyện giữa cô và Tiết Sở Mộ. Cô không rõ dũng khí trong cô có thể kéo dài được bao lâu, cũng không rõ liệu mình có đủ kiên trì sau bao lần thất bại vẫn nói được với anh rằng cô thích anh tới dường nào, lại càng không dám chắc tới cuối cùng, kết cục đợi cô là hạnh phúc hay đau thương.
Nhưng, nếu như một cô gái đã từng xem công việc quan trọng như mạng sống, dù trong công việc hay cuộc sống vẫn luôn kiêu ngạo như Tôn Tư Mạc đến cuối cùng vẫn có thể buông bỏ sự kiêu ngạo, bất chấp tất cả chỉ mong níu kéo được tình yêu, thậm chí không ngại ngần trở thành người chủ động cầu hôn, vậy thì cô còn có gì để sợ hãi nữa? Cùng lắm thì cô sẽ đành nói lời từ biệt mãi mãi với Tiết Sở Mộ, dù gì người đàn ông ấy cũng chưa từng biết được tâm ý của cô, về sau nếu có gặp lại trên đoạn đường nào đó trong đời cũng chỉ đành lướt ngang qua nhau như những người xa lạ.
Tề Noãn Hạ ngồi trong tiệm Starbucks thật lâu tới khi cốc Frappuccino đã cạn tới đáy, cô hít một hơi thật sâu rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời trắng xóa sương mù, phảng phất mưa bay, hơi ẩm đọng dày trên lớp kính cửa khiến cô không thể thấy được khung cảnh đang diễn ra bên ngoài. Nghĩ ngợi giây lát, cô hà hơi lên ngón tay rồi chậm rồi, nghiêm túc viết lên lớp cửa kính suốt từ trần đến sàn một cái tên đã cất giấu tận đáy lòng cô suốt mười năm qua. Tiết Sở Mộ… cái tên này đã khắc sâu trong tim cô suốt mười năm, từng bị Trình Huy Nghiên ghét cay ghét đắng, cái tên cô đã từng cho rằng sẽ mãi bị vùi sâu vào dĩ vãng cùng những năm tháng cấp ba của cô, ấy vậy mà vừa đáng tiếc cũng vừa trùng hợp, mười năm sau cô lại lần nữa nghe nhắc đến cái tên này.
Tề Noãn Hạ tình nguyện tin rằng tất cả đều là do số mệnh an bài cho nên cô mới có thể trùng hợp gặp lại anh hết lần này tới lần khác, hơn nữa còn cho cô biết được công việc hiện tại của anh, tình hình của anh, lại cho cô cơ hội trực tiếp lên ý tưởng cầu hôn cho bạn thân của anh, thậm chí còn giúp cô đạt được tâm nguyện lần đầu tiên sau mười năm được đứng gần anh đến thế, được chính miệng cô nói cho anh biết rằng cô thích anh. Có thể kết cục cuối cùng sẽ chẳng như cô mong đợi, nhưng nếu vậy thì đã làm sao?
Nét chữ cuối cùng đã hoàn thành, ba chữ Tiết Sở Mộ to đùng đã hiện rõ trên lớp cửa kính suốt từ trần đến sàn. Tề Noãn Hạ nhìn chằm chằm chằm hồi lâu, ngơ ngẩn tự vui vẻ, trong lòng nuôi hy vọng vào một ngày nào đó sẽ được nắm tay anh một cách đường đường chính chính, nói với anh rằng cô thật sự rất thích anh, thích đến nỗi vào một ngày mưa, ngồi trong tiệm Starbucks không ngần ngại viết tên anh lên cửa sổ.
Không biết đã qua bao lâu, ba chữ trên cửa kính đã bắt đầu mờ dần giống như đứa trẻ chuyển qua khóc thút thít. Cô giơ tay ra, thoáng chút do dự có nên lấy giấy lau đi hay không.
"Chú ơi, nhìn kìa, ban nãy con nói có sai đâu, rõ ràng trên đó viết tên của chú mà? Tiết Sở Mộ, chính là tên của chú còn gì!”
Giọng nói vang lên cực kỳ rõ ràng, trên trán Tề Noãn Hạ lấm tấm mồ hôi lạnh, không một phút chần chừ, cô rút vội khăn giấy ra phi tang bằng sạch cái tên viết trên lớp cửa kính. Sau khi lau sạch sẽ, cô cũng đồng thời thấy rõ được thời tiết bên ngoài tiệm Starbucks, thậm chí còn có thể thấy rõ hai người một lớn một bé nắm tay nhau đứng bên ngoài lớp cửa kính bóng loáng. Tiếp sau đó, giọng bé trai non nớt lại cất lên: “Ơ kìa, sao lại bị lau mất rồi? Chú còn chưa kịp thấy mà.”
Mặt mũi càng lúc càng nóng, Tề Noãn Hạ chầm chậm xoay người qua, đối diện với ánh nhìn sâu xa của Tiết Sở Mộ. Ánh mắt anh không dễ nhìn ra được buồn vui, không rõ cảm xúc khiến cô cảm thấy rất bối rối, không biết phải làm sao.
Xấu hổ quá đi mất, đã viết trộm tên người ta lại còn bị chính chủ bắt quả tang nữa! Thật là mất mặt!
Danh Sách Chương: