Chương 37
Cuối tuần, Cố Gia Ý cùng Nhậm Tô đi tới trấn Tùng Giang chụp ảnh cưới. Vừa mới sáng sớm, Nhậm Tô lái xe tới dưới tầng tòa nhà Tề Noãn Hạ ở để đón người nhà kiêm trợ lý cả ngày hôm nay của cô dâu.
Trấn Tùng Giang xưa nay vẫn luôn là địa điểm chụp ảnh cưới lý tưởng cho các cặp đôi, thời đại học, Tề Noãn Hạ đã từng cùng cả phòng ký túc chạy tới đây ngao du ngắm cảnh không biết bao nhiêu lần.
“Chị, hồi trước hai chị em mình đã từng tới đây, nhưng không ngờ là sau một năm em lại ở đây để chụp ảnh cưới.” Cố Gia Ý rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, kéo tay Tề Noãn Hạ nũng nịu: “Sao em lại nhảy vào hố lửa này làm gì nhỉ?”
Biết rõ trong lòng cô em họ Cố Gia Ý này thực ra không hề lo lắng, Tề Noãn Hạ kìm nén sự xúc động, gõ trán cô ấy một cái, cười nói: “Bé cưng, nên nhớ chồng của em vẫn còn ở đây đấy nhé.”
Cố Gia Ý liếc mắt nhìn cô chị đang mỉm cười giả bộ hung dữ, phàn nàn: “Chị à, ngày thường em bị cái tên kia ăn sạch sẽ rồi, hôm nay muốn lấy vợ, muốn chụp ảnh cưới đều phải trông chờ vào sự phối hợp của em nữa đó, vậy mà còn không cho em càu nhàu hả? Chị thấy không, chị còn chưa lấy chồng mà em đã bị dụ dỗ xong rồi đó.”
“Này nha, là ai đã khóc như mưa như gió lúc được cầu hôn ấy nhỉ? Rồi thì là ai nóng lòng muốn đưa người tới ra mắt với chị thế?”
Cố Gia Ý bất mãn, “Chị, em biết ngay mà, chỉ cần mời chị một bữa ăn là chị theo phe người ta luôn.”
Nhìn hai chị em nói qua nói lại, Nhậm Tô đứng bên cạnh chỉ im lặng mỉm cười, nhưng thợ chụp ảnh đã nhanh tay lẹ mắt chụp được khoảnh khắc anh ấy nhìn Cố Gia Ý. Đôi mắt vốn mang vẻ hờ hững vào khoảnh khắc này chỉ toàn là yêu chiều và bao dung, gương mặt vốn đã điển trai bởi vì ánh mắt tình nồng ý đậm mà càng thêm say đắm lòng người.
Tới địa điểm chụp ảnh, Tề Noãn Hạ giúp Cố Gia Ý mặc váy cưới. Lúc Cố Gia Ý mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đi đôi giày cao gót chậm rãi bước tới, Tề Noãn Hạ biết rõ trong lòng cô đang cực kỳ ngưỡng mộ. Cảm giác giống hệt cái hôm cô cùng cô ấy đi thử váy cưới, cô vô cùng ngưỡng mộ cô gái nhỏ khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, trưng ra vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc. Cô đi tới đứng sau lưng Cố Gia Ý, giúp cô ấy nâng vạt váy lên, chầm chậm từng bước theo sau cô ấy bước tới trước mặt Nhậm Tô. Khoảnh khắc đó, cô bỗng có cảm tưởng tự tay gả em gái yêu dấu cho người, tự tay giao hạnh phúc của con bé gửi gắm ở người khác. Trong lòng xúc động như thể hôm nay là ngày cưới của Cố Gia Ý, cảm xúc hoàn toàn khác với hôm hai chị em cùng đi thử váy cưới, bất giác Tề Noãn Hạ rơi lệ. Nhìn Nhậm Tô mặc một bộ vest màu trắng vươn tay về phía Cố Gia Ý, lại nhìn Cố Gia Ý thật cẩn thận đặt tay mình vào lòng bàn tay anh ấy, ngắm nhìn bọn họ sánh đôi bên nhau, ánh mắt đong đầy tình yêu, dành cho nhau nụ cười hạnh phúc, Tề Noãn Hạ cũng vô thức mỉm cười.
Thợ chụp ảnh và trợ lý tới thay Tề Noãn Hạ nâng đuôi váy của cô dâu, cô liền quay sang xách túi của cô và Cố Gia Ý, tìm một chỗ tốt, trải một chiếc thảm nhỏ lên phiến cỏ xanh mướt ngay trước cửa giáo đường, lặng lẽ ngồi ở đó. Trời xanh, mây trắng trên đầu, trước mặt là đôi uyên ương ngọt ngào, trong điện thoại của cô nhanh chóng xuất hiện một bức ảnh chụp cảnh tượng hạnh phúc nhất ngày hôm nay, sau đó đăng nó lên vòng bạn bè trên WeChat với dòng chú thích: Gặp được tình yêu, an yên bầu bạn. Trong bức ảnh, Cố Gia Ý cầm bó hoa cưới, cúi đầu, Nhậm Tô đứng bên cạnh vuốt mấy sợi tóc vương trước mặt cô ấy vén ra sau tai, biểu cảm vô cùng dịu dàng, cử chỉ quan tâm, chỉ thông qua một bức ảnh chụp đơn giản vẫn có thể thấy được tình yêu đong đầy trong mắt anh ấy khi nhìn Cố Gia Ý. Vẫn biết hai người họ chỉ đang phối hợp phô dáng theo yêu cầu của ê kíp chụp hình, thế nhưng Tề Noãn Hạ vẫn cảm thấy những cử chỉ và biểu cảm vô cùng tự nhiên toát ra từ họ chính là minh chứng cho sự thật tâm yêu thương từ cả đôi bên.
Thế rồi, cô bắt đầu liên tưởng tới những ngày gần đây yêu đương cùng Tiết Sở Mộ, lục tìm trong trí nhớ, dường như anh chưa từng dùng ánh mắt đó nhìn cô bao giờ dù cho hai người đã ở bên nhau được mấy ngày. Trong mối quan hệ giữa cô và Tiết Sở Mộ, từ trước tới nay vẫn luôn là cô đuổi theo anh bỏ chạy, vẫn luôn là cô nhún nhường anh. Cũng có đôi lúc ngẫm lại lời của Triệu Du, cô lại cảm thấy bản thân mình quá mức chủ động, cũng thật hèn mọn, thế nhưng đến lúc ở bên cạnh Tiết Sở Mộ, nhìn thấy anh vô tình để lộ đôi nét trẻ con, cô lại không thể nào để bụng được. Nói dễ hiểu là vì để có được anh, cô cam tâm tình nguyện trả giá. Chỉ là có đôi lúc, dẫu cho cô ngoài miệng không nói, dẫu cho cô vẫn luôn vì người đàn ông này mà tìm đủ mọi cớ bao biện hộ thì trong lòng cô vẫn tồn tại đôi điều chờ mong.
Đương lúc Tề Noãn Hạ đứng ngây người, phía xa xa vang lên tiếng cười rất quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn, có lẽ là ê kíp chụp yêu cầu phô dáng nào đó quá khôi hài, khiến Cố Gia Ý liên tục cười to. Bọn họ đứng cách chỗ cô không xa lắm, đủ để cô nghe ra được giọng điệu nũng nịu của cô em họ nói với Nhậm Tô.
“Sếp Nhậm, anh bảo em không cười sao được? Chân tay anh cứng đờ, cả người nghiêm túc thế kia, em nhịn không nổi.”
Sau đó là giọng nói vô cùng hòa nhã, nhẹ nhàng của Nhậm Tô đáp lại: “Được rồi, anh sẽ cố gắng, nhưng động tác hề hước như thế anh thật sự diễn không được.”
Cầm điện thoại lên chụp liên tiếp mấy bức ảnh khác của hai người họ, sau đó xem lại album ảnh vừa chụp xong, Tề Noãn Hạ âm thầm đưa ra quyết định, tối nay nhất định phải tống tiền Nhậm Tô bằng một chầu ăn thật no nê mới được. Trong các bức ảnh, Cố Gia Ý và Nhậm Tô bày ra dáng vẻ ngọt ngào tình tứ, thực sự ngược chết kẻ độc thân cô đơn lẻ bóng qua đường.
Bỗng nhiên, dưới chân có thứ gì đó xù xù mềm mại chạm vào khiến Tề Noãn Hạ hốt hoảng đứng bật dậy. Hóa ra có một chú chó Samoyed rất đáng yêu không biết chạy từ đâu tới, dùng đôi mắt long lanh làm tan chảy trái tim cô. Chẳng trách người ta nói, trước dáng vẻ làm nũng đáng yêu của Samoyed, dù có là ai cũng đều khó mà chống cự, cô cũng không ngoại lệ. Tề Noãn Hạ cất điện thoại đi, không nhịn được giơ tay xoa đầu nó. Chú chó nhỏ đáng yêu không hề sợ hãi, ngược lại còn sung sướng bước tới gần cô thêm mấy bước, cọ cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay cô. Cảm giác ấm áp, ngứa ngáy nơi lòng bàn tay khiến cô bật cười thành tiếng.
“Em là chó nhỏ nhà ai đây hả?” Nhẹ nhàng nâng mặt nhỏ xinh của Samoyed, cô nhìn xung quanh, trên bãi cỏ đã lác đác xuất hiện thêm vài nhóm nhỏ đi dã ngoại cuối tuần hoặc cũng đi chụp ảnh cưới, nhưng không có một ai đuổi theo chú chó nhỏ này. Chú chó Samoyed trắng tinh nhảy lên nằm trên đùi cô, bộ dạng ngoan ngoãn, đáng yêu của nó trong nháy mắt đã hoàn toàn chiếm lĩnh trái tim thiếu nữ của Tề Noãn Hạ.
“Thật xin lỗi, Sữa Bò hơi nghịch ngợm, đã làm phiền đến cô rồi.” Một giọng nam rất êm tai vang lên, vừa trong trẻo vừa ấm áp như ánh mặt trời.
Tề Noãn Hạ một tay xoa đầu chú chó nhỏ, ngẩng đầu nhìn. Người đàn ông khá cao ráo, mặc áo thun dáng dài, đưa lưng chắn ánh mặt trời trước mặt cô. Diện mạo cũng như giọng nói, ấm áp như mặt trời. Bất giác, cô nhớ về chàng thiếu niên mười năm trước cũng đứng như thế, đưa điện thoại trả lại cho cô.
Chú chó Samoyed tên Sữa Bò nghe được tiếng của chủ nhân lập tức nhảy từ trên đùi cô xuống, chạy vòng quanh đôi chân dài của anh ta như thể làm nũng xin được vu.ốt ve. Bộ dạng đáng yêu của nó khiến cho Tề Noãn Hạ sinh ra một ý nghĩ: lúc trở về nhất định phải tìm nuôi một con Samoyed mới được.
“Không phiền, nó đáng yêu mà.” Cô đáp.
Chân dài ngồi xổm xuống, giơ tay vu.ốt ve đầu Sữa Bò, hỏi: “Sữa Bò có vẻ rất thích cô, hai chúng tôi có thể ngồi ở đây một lát không?”
Sữa Bò đáng yêu lại lần nữa chủ động mon men tới sát bên chân, Tề Noãn Hạ không hề phòng bị, vô tư đáp: “Được chứ, không phiền đâu, tôi cũng thích nó mà.”
Sữa Bò như thể nghe hiểu những lời cô nói, ra sức cọ cọ vào chân cô, bộ lông xù mềm mại của nó khiến cô thích mê mẩn không muốn buông tay.
Chỉ trong chốc lát, Tề Noãn Hạ và chủ nhân của chú chó Samoyed đã thoải mái cười nói, bàn luận từ phương pháp nuôi dạy Samoyed cho tới những chuyện thú vị xoay quanh nó. Đến tận khi Cố Gia Ý đã quay về chỗ cô để nghỉ ngơi, cô ấy mới nặn ra một nụ cười vô cùng kỳ quái.
“Chị, anh rể vẫn chưa tới sao?” Cô ấy âm thầm đánh giá chân dài một phen, nụ cười trên môi càng thêm thoải mái.
Tề Noãn Hạ khó hiểu, “Gì cơ?”
Chân dài ngồi bên cạnh nghe thấy thế, mặt hơi đổi sắc, vội dắt theo Sữa Bò đứng dậy, “Xin lỗi, đi dạo cũng khá lâu rồi, tôi phải đưa Sữa Bò về thôi.”
“Được, tạm biệt.” Tề Noãn Hạ lưu luyến nhìn theo Sữa Bò, vẫn hồn nhiên không nhận ra ý chế nhạo trong câu nói của Cố Gia Ý.
Chờ cho một người một chó đã đi xa, Cố Gia Ý mới thả người ngồi phịch xuống cạnh cô, lấy một thỏi socola trong túi xách ra nhét vào miệng, “Chụp ảnh cưới thôi mà cũng mệt ghê, mệt muốn chết! Còn chị nữa, em ở đằng kia mệt bở hơi tai, chị ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt cùng một người một chó, vui thật đấy.”
Biết rõ cô ấy chỉ đang nói đùa nhưng Tề Noãn Hạ vẫn nghiêm mặt nhắc nhở: “Đừng có nói bậy!”
Cố Gia Ý đắc ý, “Em nói chứ, chị ở trong cuộc nên nhìn không ra chứ gì? Nhậm Tô, Nhậm Tô, anh mau tới đây, tới nói cho chị ấy nghe, lấy góc độ là một người đàn ông, anh nói xem ánh mắt và phong thái của cái tên chân dài vừa rồi có phải là đã để mắt tới chị ấy không?”
Nhậm Tô đi tới, đưa cho Cố Gia Ý một chai nước, tiện tay mở một chai khác đưa cho Tề Noãn Hạ, “Ừ, anh thấy anh ta không giống bình thường mượn rượu tỏ tình, đây là đang mượn chó tán người.”
“Đấy, thấy chưa. Đến cả sếp Nhậm nhà em cũng nói vậy rồi đấy.” Cố Gia Ý cởi giày cao gót, không thèm để ý hình tượng, ghé tai thì thầm với Tề Noãn Hạ: “Chị, mau nói cho thầy Tiết nhà chị biết đi, nói chị gái xinh đẹp của em đang có vệ tinh theo đuổi. Chị phải khiến cho anh ta tự ý thức được nguy cơ thay vì cả ngày chỉ quanh quẩn chạy quanh anh ta chứ.”
Tề Noãn Hạ nghe Cố Gia Ý nói vậy, đánh mắt nhìn sang Nhậm Tô, sau khi dành cho anh ấy một ánh mắt cảm thông “Vất vả rồi!”, cô cười: “Hóa ra lúc trước em cũng dùng chiêu này với sếp Nhậm nhà em hả?”
Cố Gia Ý như nhớ ra gì đó, đỏ mặt thẹn thùng, “Không hề nha, bọn em đâu có giống hai người đâu. Nếu không phải Nhậm Tô ra sức theo đuổi thì em mới không thèm yêu anh ấy nhé.”
Nhậm Tô tốt tính nhận hết về phần mình, sau đó giúp Cố Gia Ý mang giày vào chân, kéo cô ấy đứng dậy tiếp tục công cuộc chụp ảnh cưới.
Nhìn đôi dâu rể sắp cưới tình tứ bên nhau, Tề Noãn Hạ không khỏi nhớ đến Tiết Sở Mộ da diết. Mở điện thoại lúc trước bị cất đi vì mải vu.ốt ve Sữa Bò, trên vòng bạn bè đã có không ít người hóng hớt về bức ảnh cô đăng lên, trong đó không thể thiếu nhóm Quách Tư Viễn và mấy người bạn thân của Tiết Sở Mộ. Từng dòng tin nhắn của bọn họ chỉnh tề lần lượt, ví như: Bao giờ hai người chụp ảnh cưới nhớ phải gọi tôi đấy, tôi có thể làm chân xách đồ hộ (thực ra là vì tôi muốn xem lão Tiết bán rẻ nụ cười vì người đẹp thôi).
Lại ví như: Bao giờ hai người chụp ảnh cưới nhớ phải gọi tôi đấy, tôi có thể làm chân bưng bê rót nước (thực ra là vì tôi muốn xem lão Tiết bán rẻ nụ cười vì người đẹp thôi).
Lại ví như: Bao giờ hai người chụp ảnh cưới nhớ phải gọi tôi đấy, tôi có thể làm chân hậu kỳ (thực ra là vì tôi muốn xem lão Tiết bán rẻ nụ cười vì người đẹp thôi).
Rõ là một đám dở hơi! Nhưng cũng không thể phủ nhận, trong lòng cô thực sự rất mong chờ một ngày nào đó trong tương lai không xa, cô sẽ được cùng Tiết Sở Mộ đi chụp ảnh cưới.
Rất nhiều tin nhắn đến nhưng cô chỉ mãi tìm kiếm duy nhất một cái tên: Tiết Sở Mộ. Sau đó, cô hưng phấn nhắn cho anh một cái tin.
R: Thầy Tiết, hay là ngày 1 tháng 5 chúng ta cũng tới đây chơi đi?
R: Thầy Tiết, sau này chúng ta cùng nuôi một con Samoyed được không?
Tiết Sở Mộ: Samoyed rất giống em.
Tề Noãn Hạ cắn môi, anh đang khen cô dễ thương đúng không? Hay là có ý gì?
Tiết Sở Mộ trả lời tin nhắn thứ hai của cô rất nhanh khiến cô rất vui, thế nhưng tin nhắn tiếp theo của anh lại khiến cô cụt hứng.
Tiết Sở Mộ: Nhưng xin lỗi em, ngày 1 tháng 5 anh bận đưa học sinh đi Tô Châu thi đấu rồi.
Nghĩa là cô không thể cùng anh đón lễ 1 tháng 5 ư? Tề Noãn Hạ hụt hẫng không thôi.
Danh Sách Chương: