• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40

Một đêm ngon giấc, khi Tề Noãn Hạ tỉnh dậy, cả căn phòng đang tràn ngập ánh mặt trời ấm áp. Cô đứng dậy, nhìn đồ nội thất xa lạ trong phòng, ngơ ngẩn vài giây, rồi hình ảnh anh "trêu chọc" cô trước khi ngủ tối hôm qua, hình ảnh cô rớt liêm sỉ xuống đáy biển vì "thèm khát" nhan sắc của anh thấp thoáng hiện lên trước mắt, bỗng nhiên cô chỉ muốn nằm xuống, chôn mình vào trong chăn. Ôi thật là… xấu hổ quá đi mất!

“Sao thế? Em không muốn dậy à?”

Giọng nói vui vẻ của anh khiến cô mở ra một khe hở trong chăn. Lúc nãy không để ý tới Tiết Sở Mộ đang gõ laptop trên chiếc sofa ở bên phải giường. Đột nhiên, Tề Noãn Hạ không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Đêm qua, sau nụ hôn chúc ngủ ngon, hai người họ không xảy ra chuyện gì khác. Cô ngủ trên giường, còn anh thì nằm ở ghế sofa, yên bình đến tận bình minh. Có lẽ do hôm qua quá mệt, cũng có thể do buổi chiều cảm xúc lên xuống thất thường, cứ tưởng cô sẽ trằn trọc khó ngủ khi ở chung phòng với Tiết Sở Mộ, nào có ngờ ký ức cuối cùng của cô lại dừng lại ở câu chúc ngủ ngon của anh. Chẳng qua, đoạn chat của cô với chị em vẫn bị anh phát hiện. Liệu anh có cảm thấy cô quá vội vàng không? Liệu anh có thấy cô không tôn trọng bản thân hay không? Những điều tối qua cô không kịp suy nghĩ bỗng nhiên lại khiến cô vướng vào một mớ rối rắm trong sáng nay.

Có lẽ do không nhận được câu trả lời của Tề Noãn Hạ, hoặc anh nhận ra cô gái trốn mình trong chăn đang xấu hổ đến mức không dám chui ra chứ đừng nói đến trả lời, Tiết Sở Mộ mỉm cười rồi tiếp tục làm việc.

"Lát nữa nhớ dậy ăn chút gì nhé." Chợt nhớ dạ dày của Tề Noãn Hạ không khỏe lắm, anh liền nói thêm.

Cô ảo não trả lời :"Vâng." Sau đó, mặc kệ hình tượng, cô lăn lộn qua lại ở trên giường. Làm sao giờ? Làm sao bây giờ? Tiết Sở Mộ sẽ nghĩ sao về cô? Xin lỗi, cứ dính đến Tiết Sở Mộ là cô lại rối bời và chột dạ như vậy đấy.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm, bò ra khỏi giường, rụt rè đi chân trần đứng trước mặt anh.

“Cái đó…” Cô không biết phải nói như nào.

Tiết Sở Mộ nghe vậy thì dừng việc đang làm lại, khi nhìn thấy những ngón chân đang co lại vì căng thẳng của cô, anh lập tức cau mày, nghiêm mặt, "Em nói em đã trưởng thành và hiểu chuyện, nhưng anh thấy em còn không bằng Trương Nhiễm Quỳnh."

Trước khi Tề Noãn Hạ kịp hiểu ý của anh, cô đã bị anh kéo cánh tay ngồi xuống cạnh anh. Sao không phải là ngồi trên đùi nhỉ? Tề Noãn Hạ tự phục chính mình, giờ này rồi cô vẫn có thể nghĩ đến chuyện sàm sỡ Tiết Sở Mộ!
Đúng là hết cứu nổi!

"Con gái không được đi chân đất, bây giờ cũng không phải giữa hè, không, giữa hè cũng không được!" Hiếm khi Tiết Sở Mộ càm ràm, chắc chính anh cũng rất bất ngờ khi mình có thể nói những lời trẻ con và thiếu lưu loát như thế. Anh dừng một chút, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tề Noãn Hạ, cười trừ: "Thôi, anh không thắng được em."

Cảm thấy hơi bất lực, nhưng loại cảm giác chưa từng có này lại khiến anh thấy vui vẻ, nó thật kỳ diệu, mà tất cả những điều này đều do cô mang đến cho anh.

Tề Noãn Hạ thực ra vẫn chưa hiểu ý của Tiết Sở Mộ lắm, cô cúi đầu đổi chủ đề: "Đồng nghiệp và học sinh của anh đâu rồi ạ? Em vẫn chưa gặp họ."

Tiết Sở Mộ đưa cho cô mấy lát bánh mì nướng, tranh thủ thời gian xử lý công việc còn dang dở, "Lúc em còn ngủ nướng thì họ đã lên đường về Thượng Hải rồi."

Mặt còn chưa kịp rửa, cô luống cuống đặt lát bánh mì xuống, rồi nhìn vào đôi bàn tay đang gõ như bay trên bàn phím, "Thế anh thì sao ạ?" Nghĩ lại, hình như là do cô liên lụy tới anh, cô bỗng thấy áy náy hơn, "Xin lỗi, lại do em."

"Em có vẻ thích nhận sai nhỉ?" Anh dành chút thời gian nhìn cô gái bên cạnh. Khi thấy cô không nghe lời ăn bánh mì, trong lòng anh lại muốn dạy dỗ cô, "Lót dạ trước đi, đợi anh bận xong thì chúng ta đi ăn trưa."

Hơi kỳ thị nhìn mấy mẩu bánh mì, Tề Noãn Hạ nhận ra người đàn ông này chẳng có tí tình thú nào cả. Thấy không, anh lúc nào cũng bận rộn với công việc và những đề tài. Chỉ một cái Laptop cũng có thể khiến anh bận đến mức không để ý đến cô nữa. Hôm qua anh còn chê cô ngốc, không nên so đo bản thân mình với công việc của anh, nhưng cô vẫn chẳng nhịn được mà so sánh. Nhất là khi anh không ngần ngại làm việc, gõ máy như gió trước mặt cô. Dù thế, cô không thể phủ nhận lúc thầy Tiết chuyên tâm làm việc quả thực rất đẹp trai.

Cô ngoan ngoãn đi dép, vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó ăn bánh mì và uống sữa, ngồi cạnh anh, yên lặng nhìn anh làm việc. Giống như lần đầu tiên nghe anh giảng bài, các công thức dày đặc và lượng lý thuyết lớn trên trang word khiến Tề Noãn Hạ chỉ nhìn thoáng qua đã nhức hết cả đầu. Chẳng qua, anh không ngần ngại đối diện với những công thức tràn ngập màn hình ấy, các chuỗi ký tự liên tục xuất hiện từ tay anh. Với cô, những thứ này quá phức tạp và khó hiểu, nhưng với anh, đây lại là sân khấu mà anh tỏa sáng.

Cô không nỡ làm gián đoạn sự tập trung của người đàn ông nghiêm túc trong công việc này, cũng không muốn gây chuyện vô lý chất vấn anh sao nghỉ lễ còn bận rộn như vậy, cũng chưa nghĩ tới sẽ làm nũng bắt anh dẫn cô đi dạo. Đối mặt với Tiết Sở Mộ, cô không thể sử dụng những quyền lợi mà bạn gái có thể làm, cô chỉ muốn yên bình ở bên anh, chẳng ngại mình sẽ thấy chán nản.

Gần giữa trưa, Tiết Sở Mộ cuối cùng cũng gập laptop lại, quay qua cô gái nhỏ đang buồn chán nghịch ngón tay mình, nhận ra bản thân đã lãng quên cô: “Anh xin lỗi."

“Không sao đâu.” Cô vô thức đáp lại, rồi lại thấy có phải mình dễ dỗ quá hay không, “Em không biết đâu, buổi sáng em làm việc với anh, buổi chiều anh phải đi dạo với em. Mãi mới được đến Tô Châu một lần, nhưng mà hôm qua có nhiều chuyện xảy ra quá. Anh phải đi cùng em khắp mọi nơi, bù đắp cho ấn tượng của em ở Tô Châu hôm qua.”

Nhìn cô gái bên cạnh bĩu môi, chớp mắt khiến anh nhớ đến thằng nhóc Tiết Cận không ngại khóc lóc ăn vạ chỉ vì muốn uống Coca. Nhưng mà, cô gái này chắc chắn là người hiểu chuyện, thậm chí còn rất nhân nhượng với anh, mỗi khi xong việc anh luôn cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến. Vì thế, anh đưa tay nắm lấy tay cô, lồng các ngón tay vào nhau, " Được rồi, nghe em tất."

Nhìn thấy đôi mắt Tề Noãn Hạ sáng lên vì lời của mình, Tiết Sở Mộ không nhịn được ôm cô vào lòng, ôm thật chặt. Cuối cùng anh cũng hiểu được việc thích một người mà trong sách đã viết là cảm giác như nào, đó là cảm giác rất muốn đến gần, rất muốn chạm vào người kia, không thể ngăn cản.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Tiết Sở Mộ dẫn Tề Noãn Hạ đi tham quan Lâm Viên nổi tiếng ở Tô Châu. Anh không có hứng thú với những hòn non bộ này, nhưng anh không nỡ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô nên vẫn kiên nhẫn nắm tay cô đi qua những hành lang dài, qua những khung cửa nhỏ, trong mắt anh, nơi đây cũng chẳng khác những lâm viên khác. Đi qua một hành lang dài, du khách càng ngày càng đông. Lúc đi ngang qua một đoàn du khách, Tề Noãn Hạ bị hai cô bé dùng gậy tự sướng quay video đu trend thu hút. Sau đó cô nhìn Tiết Sở Mộ bằng đôi mắt đầy mong chờ. Anh bất lực, gần như lùi lại một bước tỏ rõ mình không muốn làm mấy trẻ con này.

"Noãn Hạ."

"Đi mà." Cô cắt ngang rồi nắm lấy cánh tay anh lấy lòng, "Ôi dào, chúng mình hiếm khi đi chơi với nhau. Ra ngoài dù gì cũng phải lưu lại kỷ niệm chứ. Em còn chưa nói xong mà anh đã dùng hành động từ chối em rồi, tổn thương lắm đó."

Tiết Sở Mộ đỡ trán, luôn cảm thấy Tề Noãn Hạ là một cô bạn gái không thế khiến cho người khác bớt lo. Thời khắc này, anh mới hiểu được nghịch lý "Con quạ của Hempel."

"Noãn Hạ, anh không quay video." Anh vẫn kiên trì.

Còn cô lại ép anh từng chút một: "Không sao đâu mà, em sẽ không cho ai biết, chỉ có hai đứa mình xem thôi được không?"

“Anh không thích quay.” Anh nói.

"Em cũng đâu thích quay, nhưng mà tới cũng tới rồi." Cô chưa từ bỏ: "Nếu không thì không quay video nữa, mình chụp mấy tấm hình được không? Quen nhau lâu như vậy mà chúng mình còn chưa chụp chung tấm nào nữa."

Nhìn Tề Noãn Hạ ra vẻ tủi thân, dù anh biết lúc này chắc cú 80% là cô đang giả vờ, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua bởi ánh mắt mong chờ của cô.

Cuối cùng cũng đợi được anh gật đầu đồng ý, cô vui vẻ kéo anh đến hòn non bộ cách đó không xa, vịn lấy tay anh, cẩn thận leo lên hòn non bộ.

"Vậy em phải leo lên trên, anh đứng trước mặt em được không?"

"Tùy em."

"Em phải đứng phía sau anh, như thế thì mặt sẽ nhỏ đi một chút."

"..."

"Nào, thầy Tiết, cười lên đi ạ, đừng nghiêm túc như thế. Với cả tạo dáng nữa, anh nhớ làm động tác lạ một xíu, đừng có đứng như thầy trưởng khoa ạ."

Tiết Sở Mộ bất đắc dĩ, rồi vẫn phối hợp với Tề Noãn Hạ giơ tay chữ V, hoặc làm những hành động trẻ con đến mức chính anh cũng không dám nhìn thẳng. Đến khi Tề Noãn Hạ hài lòng leo xuống từ hòn non bộ, nhận lấy điện thoại từ tay Tiết Sở Mộ, cúi đầu chọn ảnh. Nụ cười trên mặt cô ngay lập tức khiến anh cảm thấy hy sinh một chút hình tượng để đổi lấy khuôn mặt hạnh phúc của cô ấy rất đáng giá.

Ánh mặt trời xuyên qua hòn non bộ, chiếu vào mặt Tề Noãn Hạ, bởi vì cô vừa mới nhảy xuống hòn non bộ, mái tóc dài đến thắt lưng hơi rối.Cô cúi đầu, mái tóc dài che đi hai má ửng hồng. Cơ thể cô dựa vào hòn non bộ, hai tay cầm điện thoại di động như đang cầm báu vật, khiến khóe môi Tiết Sở Mộ dần nâng lên. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn mình của cô mỗi khi quay lại, còn anh chưa từng nhìn cô một cách nghiêm túc và chăm chú như thế. Lúc này, cô đang đứng trước mặt anh, mỉm cười chân thành, không còn cảnh giác khiến anh lo lắng nữa.

Cuối cùng, anh lấy điện thoại của mình ra, hướng camera về phía cô gái đang cúi đầu lướt điện thoại. Có lẽ, anh thực sự rất thích cô, anh nghĩ vậy. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK