• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày mùng sáu Tết, khi đang đến chơi ở nhà dì họ, Tề Noãn Hạ nhận được điện thoại của Triệu Du nói muốn đi Mali khiến cô có chút buồn bực, dẫu gì thì nhiều năm qua, cô ấy vẫn luôn là người bạn thân nhất của cô, cùng cô đi qua cả thời thanh xuân, cùng cô vượt qua nhiều mơ màng và xúc động.

Sau bữa trưa, Tề Noãn Hạ chào bố mẹ xong thì lái xe đến đón Triệu Du. Hai người dắt tay nhau đi dạo phố lần cuối khi Triệu Du còn ở trong nước, trên tay Triệu Du cầm túi lớn túi nhỏ quần áo.

“Bạn yêu, mày không báo trước ngày về nước cũng thôi đi, thế nào tới lúc đi cũng không nói trước, thật đáng ghét!” Tề Noãn Hạ vừa chọn quần áo cho cô ấy vừa phàn nàn: “Có phải là bạn thân nữa không thế?”

Triệu Du cũng đành chịu: “Không phải sợ mày buồn hay sao? Hơn nữa mày còn chưa quen với việc mỗi năm sau Tết tao đều lập tức bay đi ngay à? Với lại mày không thấy cú điện thoại của tao vừa đúng lúc ư? Chẳng phải trên nhóm chat mày nói hôm nay bị nhà các chú các dì tụng kinh chán chết sao? Đây là tao đang cứu mày đó!”

“Ha ha, cảm ơn mày nha!”

“Đừng khách sáo!”

Tề Noãn Hạ liếc mắt nhìn Triệu Du, ném bộ quần áo trong tay cho cô ấy, “Nào, mày la hét ở nước ngoài không có thời gian mua quần áo mà, đây, giờ mua một lượt đi!”

“Cà thẻ của mày!”

“Được voi đòi tiên!”

Ngày mùng sáu Tết mà trung tâm thương mại vẫn đông đúc, Triệu Du một tay kéo Tề Noãn Hạ, vừa xoay đầu lại thấy cô nàng bên cạnh đang cúi đầu nghịch điện thoại, nhất thời lửa giận trong lòng dâng cao, “Tao nói này cô Tề, lúc đi bộ đừng chơi điện thoại được không? Chen chúc như vậy mà mày còn nhìn điện thoại! Tao phục mày rồi, trung tâm thương mại ồn ào quá trời mà vẫn nghe được tiếng tin nhắn hả?”

Tề Noãn Hạ cúi đầu, lặng lẽ xóa tin nhắn rác trên điện thoại, không giấu được sự thất vọng trong lòng, “Tao có việc quan trọng, hơn nữa…” Hơn nữa cô vẫn ôm một phần ngàn hi vọng có thể nhận được tin nhắn của Tiết Sở Mộ.

Tin nhắn chúc mừng vào đêm giao thừa cô gửi vẫn chưa nhận được hồi âm của anh. Sau mấy ngày xoắn xuýt, cô tự thuyết phục bản thân, nhận được tin nhắn từ số lạ, nếu là cô cũng sẽ cho rằng đó là gửi nhầm và bỏ qua thôi.

“Hơn nữa cái gì?” Triệu Du nghe ra sự thất vọng trong giọng nói của Tề Noãn Hạ, cuối cùng cũng hiểu chắc lại vì Tiết Sở Mộ rồi, chẳng qua là cô ấy thật sự không muốn lại đi thăm dò cô gái ngốc nghếch này lại có hành động ngớ ngẩn nào liên quan tới Tiết Sở Mộ nữa.

“Không có gì, chỉ là đêm giao thừa tao gửi cho Tiết Sở Mộ một tin nhắn ngắn, chắc là bị anh coi thành tin rác rồi.” Cất di động, cô cười nói: “Đi thôi, đem mấy cái túi này vào xe trước đã, sau đó bọn mình đi xem phim nhỉ?”

Cuối cùng Triệu Du vẫn không nói gì, cô ấy không thể khuyên cô gái ngốc này buông bỏ, càng không thể nói cô gái ngốc này cố gắng hơn. Có lẽ cuộc đời chính là vậy, có những thứ không thể với tới, cũng có những thứ một khi đã đụng vào sẽ như rơi vào vực thẳm.

Khi bước vào thang máy, hiển nhiên bầu không khí giữa họ càng thêm im lặng, vẫn là Tề Noãn Hạ không chịu nổi bầu không khí khó chịu này, chủ động mở miệng nói: “Thôi mà, mày đừng như vậy nữa, mỗi lần nhắc tới Tiết Sở Mộ thì mày luôn im lặng, có gì đâu mà.”

“Chỗ nào vì Tiết Sở Mộ chứ, tao đang nghĩ nên xem phim nào thôi.” Triệu Du nhìn gương mặt tươi cười của Tề Noãn Hạ trong gương phản chiếu của thang máy mà thở dài, “Đợi tao sang tới Mali rồi, mày phải nhớ, dù có chuyện vui hay buồn, mặc kệ chênh lệch múi giờ cũng phải nói cho tao biết, cũng đừng vì chuyện tao ủng hộ Từ Minh Hàng mà tránh né Tiết Sở Mộ. Nhiều năm như vậy, điều tao để ý nhất không phải là Tiết Sở Mộ hay Từ Minh Hàng mà là mày có được hạnh phúc hay không thôi.”

Nỗi buồn bất chợt khiến Tề Noãn Hạ sụt sùi, “Đừng tình cảm vậy chứ, tao biết rồi, giọng điệu này của mày sắp theo kịp mẹ tao rồi đó.”

Triệu Du suy nghĩ một lúc, không khỏi buồn cười: “Cũng đúng nhỉ.”

Thang máy tầng bốn vừa mở ra, mùi bắp rang bơ xộc thẳng vào mũi, Tề Noãn Hạ hào hứng nhìn mấy đoạn giới thiệu phim chiếu trên màn hình lớn, suy nghĩ nên xem bộ nào.

“Chú ơi, cháu muốn uống coca!”

“Không được.”

Tiếng khóc thút thít của đứa bé trai và giọng điệu kiên quyết của người đàn ông khiến Tề Noãn Hạ sững sờ, vô thức tìm âm thanh quen thuộc, nhất thời cô thấy toàn thân không ổn. Trên ghế sofa ở khu nghỉ ngơi, cậu bé lấy tay lau nước mắt, người đàn ông bên cạnh nhíu mày, tay ôm một túi bỏng ngô to đùng, tay còn lại lau nước mắt trên má cậu nhóc.

Là Tiết Sở Mộ!

Tề Noãn Hạ cười gượng. Triệu Du nhìn cô hết thuốc chữa, cô từng bước đi về phía người ông đó.

“Tại, tại sao không được, đã nói là đi xem “Bố ơi đi đâu thế?”, tại sao không được ăn bắp rang và uống coca chứ?”

Giọng nói của cậu bé rất uất ức, Tề Noãn Hạ nhận ra cậu bé chừng năm, sáu tuổi này chính là cậu bé ngày đó kéo Tiết Sở Mộ vào Starbucks tìm ba chữ “Tiết Sở Mộ” mà cô viết.

“Du Du, tao muốn xem “Bố ơi đi đâu thế?”, bọn mình xem cái đó nha!” Tề Noãn Hạ dừng lại, khẽ nói với Triệu Du: “Dù sao cũng sắp đến giờ chiếu rồi.”

Triệu Du nhìn cô đang càng lúc càng chột dạ, hết nói nổi, “Mày già đầu rồi còn xem cái này hả?” Mặc dù ngoài miệng không nể nang gì nhưng cô ấy vẫn xoay người tới quầy mua vé.

“Bởi vì còn bé mà uống coca thì lớn lên sẽ không cao đâu.” Tề Noãn Hạ bước tới trước mặt cậu bé, cười vô hại, “Cháu nhìn xem, chú của cháu không thích uống coca nên lớn lên mới cao như vầy nè. Còn dì lúc nhỏ uống coca nhiều lắm nên giờ không cao nổi luôn.”

Xác suất gặp Tề Noãn Hạ với Tiết Sở Mộ là rất thấp, nhưng hết lần này đến lần khác anh luôn chạm mặt cô gái đã mạnh miệng nói thích anh này. Anh nhíu mày nhìn cô gái này nói dối với Tiết Cận bằng giọng điệu dịu dàng, không khỏi thừa nhận lời nói dối lung tung đó đã làm Tiết Cận nín khóc.

“Cháu uống một lần thôi, một lần cũng không được sao?” Tiết Cận cắn đầu ngón tay, vô cùng bối rối, nhìn chú vẫn đang nghiêm túc, lại nhìn chị gái cười đáng yêu trước mặt, giật mình nói: “Dì, à không, chị, chị là người lần trước viết tên của chú cháu phải không?”

Mặt Tề Noãn Hạ đỏ bừng, đột nhiên có cảm giác tự bê đá đè chân mình. Đứa bé này, sao trí nhớ lại tốt như vậy chứ!

“Thật mà, chú, chú xem đây có phải là chị lần trước lén lút chạy mất không?” Tiết Cận phấn khích kéo tay Tiết Sở Mộ, gần như quên mất chuyện không được uống coca ban nãy, “Chú, có phải không, có phải không?”

Tiết Sở Mộ đỡ trán, nhìn sắc mặt cô gái càng lúc càng đỏ, nghe tiếng đứa cháu nhỏ bên cạnh càng lúc càng hăng hái gọi, trong lòng vô cùng hối hận, rốt cuộc đã làm ra tội lỗi gì mà phải dẫn đứa trẻ nghịch ngợm này đi xem “Bố ơi đi đâu thế?” chứ.

“Sao vậy, không định xem phim nữa sao?” Triệu Du không nhịn được trợn mắt, cầm vé đến trước mặt Tiết Sở Mộ, mang theo vẻ kinh ngạc giống như tình cờ gặp mặt, “Thật trùng hợp, cậu cũng đến xem phim hả?” Nhân tiện, hận không thể rèn sắt thành thép, hung hăng siết chặt tay Tề Noãn Hạ, “Tôi và Tề Noãn Hạ xem “Bố ơi đi đâu thế”, còn cậu thì sao?”

“Cháu và chú cũng xem Bố ơi đi đâu thế. Chú, mình ngồi chung với chị được không?”

Giọng nói trong trẻo của Tiết Cận khiến Tề Noãn Hạ vui mừng. Tuy nhiên Tiết Sở Mộ không chút lưu tình kéo cô về thực tại, “Đừng nghịch, chỗ ngồi của chị không chung với chúng ta.”

“Dạ.” Tiết Cận cúi đầu đếm kiến.

Họ chào nhau, xếp hàng vào rạp rồi tự tìm chỗ ngồi của mình, giống như chỉ tình cờ gặp gỡ, không có sự giao thoa nào. Tề Noãn Hạ hơi buồn bực, nhưng không thể cứ mặt dày mà tiến lên được.

“Con ngốc, phim chiếu rồi, sau đó thì sao?” Triệu Du không thể hiểu nổi mạch não của Tề Noãn Hạ, cô gái ngốc này vì để đến gần Tiết Sở Mộ mà chọn xem một bộ phim giống anh, rõ ràng chỗ ngồi cách nhau mấy hàng ghế, rõ ràng sau khi phim bắt đầu chiếu cũng không hề có sự giao tiếp nào nữa, tựa như chưa từng gặp, không phải sao?

“Không có sau đó, tao chỉ muốn tranh thủ một lần, bất kể cơ hội chỉ là 0,01%.” Trên màn hình lớn đã chiếu các quảng cáo, cô biết bộ phim sắp bắt đầu, cũng biết có lẽ khi bộ phim kết thúc cô cũng không thể tìm thấy bóng dáng anh, nhưng mà vậy thì sao chứ? Cô luôn mong muốn được gần anh hơn, gần thêm chút nữa, dù chỉ là ở cùng một rạp phim, cách nhau một khoảng rất xa. Nhưng vậy thì có sao, chỉ đơn giản là vì cô thích anh, rất rất thích anh!

Tề Noãn Hạ và Triệu Du ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong rạp chiếu, đây là vị trí xem phim quen thuộc của các cô. Tuy nhiên có lẽ do dịp Tết nên cả rạp chỉ có hai phần ba khán giả, cô nhìn từ xa, ngoại trừ mấy hàng cuối thì chỗ ngồi xung quanh Tiết Sở Mộ và cậu bé đã gần kín chỗ. Đang tập trung vào màn hình lớn, im lặng chờ bộ phim bắt đầu, bất thình lình bị giật mình bởi âm thanh bất ngờ.

“Chị, em ngồi cạnh chị được không?” Tiết Cận nắm chặt tay Tiết Sở Mộ.

Tề Noãn Hạ không thể diễn tả được niềm vui tràn ngập trong lòng cô vào lúc này, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, nhưng nhận ra trong bóng tối chắc họ không thấy được bèn mạnh mẽ nói: “Tất nhiên là được, bên cạnh chị không có ai.”

Được rồi, chắc là không có ai đâu.

Tiết Cận ngồi xuống kế bên vừa ăn bắp rang vừa líu ríu.

Ví như, “Chị, sao chị lại viết tên của chú em thế?”

Tề Noãn Hạ: Cậu nhóc nghịch ngợm này, em đừng nói chuyện đó được không?

Ví như, “Chị, có phải chị thích chú em không?”

Tề Noãn Hạ: Cậu nhóc nghịch ngợm này, em biết thích là gì không, mặc dù chị thích chú em thật đấy.

Lại ví như, “Chị, chú em không cho em uống coca, chị thích em có được không?”

Tề Noãn Hạ: Cậu nhóc nghịch ngợm này, chị thích chú của em, em gọi chị là chị thì chị phải gọi anh ấy là gì đây?

Lại ví như, “Chị, sao chị hay khóc thế?”

Tề Noãn Hạ: Cậu nhóc nghịch ngợm này, em cũng vừa mới khóc đấy!

Bị ngăn cách bởi một Tiết Cận nên Tề Noãn Hạ không có cách nào nói chuyện với Tiết Sở Mộ, nhưng cô nghĩ so với khi nãy ngồi cách xa mấy hàng ghế thì bây giờ tốt hơn nhiều, nhất là cậu bé nghịch ngợm bên cạnh cũng rất đáng yêu.

“Noãn Hạ, số điện thoại của mày là 137xxxxxxxx đúng không? Sao trong di động của tao không có số của mày nữa nhỉ?”

Triệu Du vừa dứt lời thì Tiết Sở Mộ cũng sững sờ một lúc. Tề Noãn Hạ không hiểu bèn tiến lại gần Triệu Du, chỉ thấy cô ấy mở danh bạ và đọc số điện thoại của cô, đây chẳng phải là vẫn lưu số của cô sao? Suy nghĩ một lúc, cô mới hiểu được ý đồ của Triệu Du.

Rốt cuộc thì Triệu Du vẫn giúp cô. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK