• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41:

“Chị Tề, vẫn vị trí cũ chứ ạ?”

Tới “Tháng năm xưa cũ”, bởi vì mối quan hệ của Cố Gia Ý và Nhậm Tô nên thái độ của nhân viên phục vụ mặc sườn xám đối với Tề Noãn Hạ rất khách sáo.

Tề Noãn Hạ kéo tay Tiết Sở Mộ, hỏi: “Phải, chỗ đó vẫn còn trống chứ? Hôm nay có làm mấy món tủ nữa không em?”

Cô bé nhân viên có vẻ đã quá quen với cô nên cười hết sức niềm nở, đảo mắt nhìn lướt qua Tiết Sở Mộ, lời nói ra mang theo chút trêu chọc: “Có chứ ạ, hôm nay chị Tề còn dẫn theo bạn trai tới, không có cũng phải biến ra cho có.”

Tề Noãn Hạ nghe thấy vậy thì đỏ mặt, ngượng ngùng xích lại sát bên Tiết Sở Mộ hơn. Anh vẫn đứng yên, miệng mỉm cười rất dịu dàng, ánh mắt vô cùng ấm áp. Đại khái là sau sự cố bị móc túi ở Tô Châu dọa Tề Noãn Hạ một phen khiếp vía, Tiết Sở Mộ cũng bị dọa sợ theo, sau khi quay về, giữa hai người đã có thứ đó lặng lẽ thay đổi. Ví dụ như anh đã chủ động với cô hơn một chút thay vì để cô phải nhọc lòng tìm cơ hội lân la hẹn anh đi chơi, cũng không để cô phải rối rắm do dự muốn hôn mà không dám.

Đi tới chỗ ngồi yêu thích thường ngày, Tề Noãn Hạ mỉm cười chuyển thực đơn sang cho Tiết Sở Mộ, “Em đã nói với anh rồi đó, đồ ăn ở đây rất ngon, đến cả một biên tập viên chuyên mục ẩm thực đối với đồ ăn luôn khắt khe, kén chọn như Cố Gia Ý cũng phải khen lấy khen để thì anh biết rồi chứ.”

Có lẽ đối với người đàn ông này, Tề Noãn Hạ vẫn không thể thoải mái, không kiêng dè bất cứ chuyện gì như với Triệu Du hay ai khác, cho nên đã quen nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô dẫn anh tới “Tháng năm xưa cũ” ăn cơm. Đây là nơi bắt đầu tình yêu ngọt ngào của Cố Gia Ý và Nhậm Tô, còn có không ít người cô quen biết khác, lúc kéo tay anh đi vào đây, trong thâm tâm cô cũng đã ôm ấp hy vọng sẽ sớm đến ngày được giới thiệu anh với người nhà. Chẳng sợ một giây sau đó sẽ chia tay, chí ít thì những tháng ngày sắp tới, cô sẽ cố gắng từng bước tiến vào thế giới của anh, cũng như cố gắng dẫn anh hòa nhập vào cuộc sống bình dị của cô.

“Em có đề cử món nào không?” Tiết Sở Mộ cúi đầu lật giở thực đơn, sau đó trực tiếp chuyển ngược lại tới trước mặt cô, “Em là khách quen ở đây, em gọi vân hơn.”

Cũng thường thôi, Tề Noãn Hạ bĩu môi, bình thường đi ăn đều là cô phụ trách gọi món, hơn nữa, sau bao lần như thế, lặng lẽ quan sát anh lúc ăn cơm, cô cũng đã nắm được khẩu vị của anh như thế nào.

Nhân viên phục vụ vẫn im lặng đứng đợi, không nỡ làm phiền tới đôi tình nhân đang vô tình mắt qua mày lại tình tứ với nhau này.

“Em biết anh thích ăn lươn xé sợi nhất. Ở đây nổi tiếng nhất là món lươn chiên, gọi một đĩa đi.” Tề Noãn Hạ lật thực đơn.

Cô bé phục vụ hiển nhiên rất kinh ngạc, tay cầm phiếu gọi món có chút do dự, cuối cùng vẫn xác nhận lại: “Chị Tề, gọi lươn chiên thật ạ?”

Tề Noãn Hạ đương nhiên biết lý do cô bé chần chừ, chỉ mỉm cười gật đầu, nhân tiện gọi thêm vài món khoái khẩu của Tiết Sở Mộ. Ngồi ở phía đối diện, Tiết Sở Mộ không nhìn thấy được biểu cảm khác lạ của nhân viên phục vụ, lúc Tề Noãn Hạ đang gọi món, anh đang chăm chú ngắm nghía phong cách bài trí của nhà hàng. Đúng như những gì cô đã miêu tả lúc trước, phong cách của “Tháng năm xưa cũ” mang đậm dấu ấn của mảnh đất Tô Châu.

Khi từng món ăn được đưa lên, Tề Noãn Hạ nóng lòng như thể muốn giới thiệu một món ngọc quý, “Thật lòng, đồ ăn ở đây rất ngon, anh mau nếm thử đi, nếu anh cũng thấy ngon thì ngày mai đi ăn trưa với nhóm Quách Tư Viễn xong, buổi tối lại tới đây tiếp cũng được. Đợi lát nữa em phím trước với quản lý nhà hàng, ngày mai cố gắng giữ chỗ tốt nhất cho chúng ta.”

Đó là vị trí mà bình thường Cố Gia Ý và Nhậm Tô thường ngồi, không hẳn là chỗ yên tĩnh nhất lại còn ở trong góc đại sảnh của nhà hàng, được ngăn cách một dãy chậu cây xanh mướt, có thể nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Về mặt này, hai chị em cô và Cố Gia Ý rất giống nhau, không thích ngồi ở góc yên tĩnh nhất, quá cô đơn, rất thích ngồi ở giữa bầu không khí náo nhiệt tận hưởng tinh hoa ẩm thực dù cho quả thực có đôi lúc đại sảnh quá ồn ào.

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, Tiết Sở Mộ mỉm cười. Vì cô đã nhiệt liệt đề cử món lươn chiên trứ danh, anh dùng muỗng múc cho cô một ít lươn bỏ vào bát, “Không phải em nói đói rồi à? Mau ăn đi.”

Tề Noãn Hạ thoáng sửng sốt, sau đó cũng thoải mái gắp một miếng lên cho vào miệng, “Đúng nhỉ, em đói sắp chết rồi đây.”

Buổi tối ở nhà hàng rất đông khách, phần lớn đều là khách hàng quen lâu năm, Tề Noãn Hạ im lặng nhìn Tiết Sở Mộ ăn đồ ăn cô gọi, trong lòng có cảm giác thỏa mãn không thể nói bằng lời. Có lẽ chấp niệm của cô đối với người đàn ông này quá lớn, tình yêu cô dành cho anh quá đậm sâu, cho nên chỉ cần lặng lẽ ngồi nhìn anh ăn cơm cũng đã đủ khiến cô thấy mãn nguyện.

Trong đại sảnh, trước mắt là những nhân viên phục vụ mặc sườn xám bận rộn đi tới đi lui, bên tai có thể nghe rõ tiếng nước róc rách chảy luồn qua những hòn non bộ, Tề Noãn Hạ theo thói quen kể cho Tiết Sở Mộ nghe một ngày hôm nay của cô như thế nào. Đây là cách hai người ở bên nhau, cô luôn mồm nói, còn anh chỉ tập trung lắng nghe.

“Noãn Hạ?”

Lúc Tề Noãn Hạ đang nói rất hăng say, một đoàn khách mặc đồ công sở bước vào trong nhà hàng, trong đó có một vị khách rất quen thuộc với cô. Cô buông đũa, ngó qua dãy chậu cây xác nhận lại, người vừa gọi tên cô chính là Từ Minh Hàng.

“Pháp y Từ?” Cô mỉm cười, “Cậu cũng tới đây sao? Bên viện kiểm sát tổ chức liên hoan hả? Lạ nhỉ, chẳng phải cơ quan các cậu thích nhất là đi ăn lòng lợn à?”

Giọng nói quen tai kia bất chợt thu hút sự chú ý của Tiết Sở Mộ lên người Từ Minh Hàng. Đây là lần thứ ba anh gặp anh ấy, khác với anh, Từ Minh Hàng rất hay cười, ánh mắt dành cho Tề Noãn Hạ đặc biệt ấm áp, mà ánh mắt ấy vào lúc này vô cớ khiến Tiết Sở Mộ thấy bực bội.

Từ Minh Hàng đứng trước mặt Tề Noãn Hạ, gật đầu thay cho câu chào với Tiết Sở Mộ, sau đó nở nu cười bất đắc dĩ, “Noãn Hạ, cậu quên cái vụ lòng lợn đi giúp tôi được chưa? Cậu cũng phải cho phép bọn tôi có chút đam mê nho nhỏ giải tỏa căng thẳng với chứ.”

Tề Noãn Hạ bật cười, giơ tay khoác vai anh ấy, hành động rất tự nhiên này có bao nhiêu phần thân mật, gần gũi không cần nói ra cũng thấy được, lại vô tình khiến Tiết Sở Mộ vẫn luôn im lặng quan sát tức nghẹn.

“Dù cho lần nào cậu cũng không thèm nể mặt mà cười vào mặt tôi, nhưng mà cũng nên… Ơ?” Từ Minh Hàng rất phối hợp lùi về sau nửa bước, đang định nói thêm thì ánh mắt vô tình chú ý tới miếng lươn trong bát của cô, nhíu mày, “Cậu bắt đầu ăn lươn từ bao giờ đấy?”

Một câu nói vô tình nhưng đã khiến bầu không khí thay đổi khác hẳn. Tề Noãn Hạ hoang mang, Tiết Sở Mộ cứng ngắc. Từ Minh Hàng tinh ý nhận ra, rất muốn nói xin lỗi nhưng không biết phải mở lời ra sao, cuối cùng không nói thêm câu nào, chỉ đành chào tạm biệt rồi xoay người rời đi. Còn lại hai người ngồi lại giữa bầu không khí mất tự nhiên ấy, Tề Noãn Hạ bối rối không phải nên nói gì mới có thể xóa tan được sự im lặng bức bối này. Cô không thích ăn lươn, đây là bí mật mà bất cứ người bạn thân nào của cô cũng biết rõ. Trong suy nghĩ của cô, loài sinh vật có hình thù chẳng khác nào rắn rết này là thứ gớm ghiếc không nên tồn tại, nhưng éo le ở chỗ, Tiết Sở Mộ rất thích ăn lươn.

Ngay lúc cô đang cúi đầu trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng lươn trong bát, rối rắm không biết phải làm sao mở miệng, người đàn ông ngồi đối diện cô bất chợt thở dài, nói: “Ăn đi, ăn xong còn về sớm chút.”

“Vâng.” Ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh bắt đầu cầm đũa lên, tiếp tục ăn như thể không có chuyện gì, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, Tề Noãn Hạ lại vô cớ hoảng hốt, bởi vì anh đặc biệt trầm lặng.

Bắt đầu ở bên nhau từ tháng tư, tới nay là tháng sáu, thời gian chưa được hai tháng nhưng vẫn đủ cho cô hiểu rõ từng cử chỉ, hành động nhỏ của anh. Lúc này đây, bàn tay trái anh nắm chặt lại, đặt yên trên mặt bàn, chưa từng nhúc nhích, cô biết rõ, đây là minh chứng cho thấy anh đang tức giận, hoặc ít nhất cũng đang không vui. Có lẽ là do hơn một tháng qua trôi qua quá mức bình yên khiến cô vô tình quên mất những nỗi bất an, lo lắng khi ở bên anh lúc ban đầu, cũng quên mất thói quen suy đoán tâm trạng của anh, báo hại bây giờ nhìn thấy tâm trạng của anh như quay trở về lúc ban đầu, cô mới hoảng hốt, thấp thỏm như ngồi trên đống lửa. Nhưng mà, cô đã không còn là Tề Noãn Hạ lúc trước nữa rồi.

Vì thế, cô nhìn anh, nói một cách nghiêm túc và chân thành: “Thầy Tiết, em không thích ăn lươn, nhưng việc này hoàn toàn không gây phiền hà cho hai ta ngồi ăn cùng nhau, đúng không?”

Trên đời này chẳng có ai giống ai cả, cô không yêu cầu đối phương phải có chung khẩu vị ăn uống với mình, thậm chí cô có thể từ bỏ sở thích của mình để hùa theo người ta, chỉ cần người đó là Tiết Sở Mộ, cô cam tâm tình nguyện làm như thế.

Một câu nói này của cô giống như một viên đá lạnh ném vào trong chậu lửa giận của Tiết Sở Mộ. Sự xuất hiện vừa rồi của Từ Minh Hàng đã vô tình làm anh sục sôi cơn giận. Chính anh cũng không rõ cơn giận khó hiểu này xuất phát từ sự gần gũi anh cho là quá mức giữa cô và Từ Minh Hàng hay là do anh đã ở bên cô từ lâu nhưng vẫn không đủ thấu hiểu cô, không biết cô ghét món lươn nhất.

“Noãn Hạ!” Tiết Sở Mộ buông đũa, đừng nhìn bề ngoài anh bình tĩnh, nghiêm túc mà nhầm, thực ra bên trong anh đang rất hoảng loạn, “Anh đã nói trước với em rồi, anh vốn không hề tin vào cái gọi là vừa gặp đã yêu, cũng từng nói rất có thể tình cảm của em dành cho anh chỉ là nhất thời rung động. Bây giờ, anh muốn hỏi em một câu thật lòng, liệu có khi nào chính em cũng không phát hiện ra em ở trước mặt tay pháp y đó rất thoải mái, tự nhiên, muốn gì làm nấy không? Anh thấy, có lẽ chính em cũng không biết, rất có thể em thích…”

“Đủ rồi đấy, Tiết Sở Mộ!”

Giọng nói đặc biệt đanh thép khiến Tiết Sở Mộ ngừng nói. Tề Noãn Hạ chưa bao giờ dùng ngữ khí này nói chuyện với anh, cho dù là thời điểm cô tủi thân nhất cũng chỉ biết gục đầu vào vai anh mà khóc. Không khó để đoán ra câu tiếp theo của anh là gì, nhưng với cô, từng lời anh nói thực sự quá tàn nhẫn. Một cảm giác tuyệt vọng như đất trời sụp đổ trào dâng trong tim cô, cô có thể chấp nhận việc anh có thể không thích cô, có thể không cho cô được tình cảm sâu sắc như của cô dành cho anh, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày bị anh nghi ngờ tình cảm. Mà tréo ngoe thay, lý do anh nghi ngờ cô lại xuất phát từ Từ Minh Hàng ư?

“Ha ha” Giận quá hóa cười có lẽ chính là câu nói miêu tả cô lúc này. Cố nén sự chua xót nơi đáy mắt, nhịn xuống cơn đau và sự phẫn nộ cùng cực trong tim, Tề Noãn Hạ nhìn người đàn ông trước mặt vẫn đang rất bình tĩnh, không hề xao động.

“Tiết Sở Mộ!”

Cô kêu tên anh, nhưng đột nhiên không biết phải dùng từ gì để diễn tả bằng hết nỗi tủi thân và sự phẫn nộ đang giày xéo tim mình. Cô những tưởng mình sẽ giận dữ ném đũa thật mạnh, điên cuồng chất vấn anh hoặc gào khóc trước mặt anh, nhưng cuối cùng lại nhận ra ngay cả khóc cũng không khóc được, thậm chí giống như anh, cực kỳ bình tĩnh. Mãi một lúc lâu sau, cô phải bất lực thừa nhận, có lẽ vĩnh viễn đời này cô sẽ chẳng thể nào thắng nổi người đàn ông này. Vậy nên, cô đứng dậy, xách túi, xoay người bỏ đi mà không nói câu nào. Có lẽ, cô cũng chẳng cần phải nói thêm gì cả. 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK