• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45

Tháng bảy là thời điểm khí hậu nóng bức nhất ở Nam Kinh. Lúc này đây, cả người Tề Noãn Hạ gần như đã treo trên người Tiết Sở Mộ, chậm chạp bò lên từng bậc thang cao cao dẫn lên ngắm cảnh núi non hùng vĩ, sức cùng lực kiệt tới mức nói không ra hơi.

“Thầy Tiết, em bò không nổi nữa rồi, làm ơn cho em nghỉ một tí đã.” Một tay cô ra sức bám chặt tay anh, tay còn lại cầm chắc cây quạt mini tích điện, ra sức quạt mát toàn bộ mặt. Mặt trời mỗi lúc một lên cao, cả người cô lại đổ mồ hôi càng nhiều, sức lực bay đi đâu mất, “Mệt chết mất!”

Tiết Sở Mộ bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai cô ra chiều động viên, sau đó kéo cô đứng nép sang một góc ít người hơn, giúp cô vặn nắp chai nước, “Đây, em uống chút nước đi.”

Chỉ mới qua một tháng mà đoạn thời gian hai người họ cãi vã giận hờn dường như đã trôi qua rất lâu rồi. Khi anh ôm chặt cô trong tay, nói ra hai chữ chia tay, cô đã vô cùng phẫn nộ. Thế nhưng ngay sau đó, trong vòng tay anh, cô nghe thấy giọng anh khẽ run, “Noãn Hạ, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không? Hãy cho phép anh được ở bên em thêm một lần nữa nhé?”. Trong chớp mắt, trong tim cô như có ngàn hoa nở rộ, bên tai ồn ào như thể đã xuất hiện ảo giác.

Sau ngày hôm đó, người đàn ông vốn dĩ có EQ thấp, không biết nói lời ngon tiếng ngọt trong mắt Tề Noãn Hạ đã cố gắng dùng hành động thực tế nói cho cô biết thế nào là “chia tay”, thế nào là “một cơ hội làm lại”.

Tiết Sở Mộ đang theo đuổi cô!

Đây là lần đầu tiên Tề Noãn Hạ không cần phải nhọc công vắt óc suy đoán biểu cảm và hành động nhưng vẫn phát hiện được tâm tư của anh. Mỗi ngày anh sẽ đều đặn gửi cho cô một tin nhắn WeChat báo cáo thời khóa biểu, sẽ không để cô mất công chạy tới lớp đợi anh, trái lại sẽ đúng giờ tới trước công ty đợi đón cô cùng đi ăn, còn có ngang ngược cưỡng ép cô thay đổi thói quen cúi đầu thật thấp… và còn rất nhiều, rất nhiều điều khác nữa. Đây hoàn toàn là những chuyện mà trước kia cô chưa bao giờ dám tưởng tượng amh sẽ làm cho mình.

Quá trình yêu đương của hai người từ khi bắt đầu đến khi “chia tay”, người chủ động luôn là Tề Noãn Hạ, người đánh mất lý trí cũng là Tề Noãn Hạ, và cũng là Tề Noãn Hạ, cho dù biết kết quả cuối cùng có thể sẽ không được như ý nhưng vẫn bất chấp tất cả, hệt như một con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Thế rồi, tới một ngày Tiết Sở Mộ bỗng nhiên thay đổi. Tề Noãn Hạ không rõ từ sau lần cãi nhau đó trên người anh đã có gì thay đổi, nhưng cô cũng không có ý định hỏi rõ. Ít nhất thì cô biết anh đang cố gắng hết sức mình cho cô cảm nhận rõ ràng hơn về dư vị tốt đẹp của mối tình đầu, cho cô lần nữa quay trở lại thời thanh xuân tươi đẹp ấy, cho cô được trải nghiệm cảm giác có một anh người yêu vì cô lo lắng chu toàn mọi việc, dù cho sự thay đổi đổi này của anh đã khiến anh như biến thành một người hoàn toàn khác. Cảm giác này vừa mới mẻ vừa khiến cô cảm động vô cùng. Bởi thế cô đã dành ngày cuối tuần theo anh chạy tới Nam Kinh, trong lòng thầm đoán có lẽ vì anh đã nhớ ra được tình huống lần đầu chạm mặt của cả hai, phát hiện ra được bí mật thầm yêu của cô trong suốt mười năm qua.

Tề Noãn Hạ không quá để ý như trước nữa, sau mười năm, khi cô nhận ra những bức thư tình kia mới là thứ lấn cấn nhất trong lòng cô bấy lâu nay, khi cô đã biết cách điều chỉnh lại tâm thế ở trạng thái tốt nhất, hoàn toàn hiểu rõ vấn đề của mình thì cô đã có thể hoàn toàn thoải mái ở bên cạnh anh. Không còn phải tỏ ra thận trọng như khi vừa mới xác lập mối quan hệ, không còn phải bất an lo được lo mất, dù cho hiện tại bọn họ không được tính là tình cảm nam nữ, nhưng cô lại có một loại cảm giác thoải mái và thỏa mãn chưa từng có bao giờ. Kể từ đây, cô sẽ không bao giờ hạ thấp bản thân mình quỵ lụy người ta như trước nữa, cũng sẽ không bắt mình khổ sở lo âu. Bởi vì nhìn thấy được sự cố gắng từng ngày của anh, bởi vì đã đủ nhận thức được sự thay đổi nho nhỏ về mặt tâm tư của anh, cho nên cô tự cho phép mình bắt đầu lại, tiếp nhận người đàn ông này.

Tiếp tục kéo tay Tiết Sở Mộ đứng dậy leo lên tiếp, Tề Noãn Hạ quay đầu, nhìn anh cười tươi, “Anh có biết nơi này có tổng cộng bao nhiêu bậc thang không?”

“392 bậc chăng?” Anh cười, giơ tay cho cô mượn lực bám lấy.

“Em đã từng đến đây rất nhiều lần rồi, lần đầu tiên là khi đang học cấp hai, nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu hay quá nên hăng hái tuyên bố sẽ leo lên tới đỉnh, nhưng cuối cùng thể lực không đạt, leo được nửa chừng thì bỏ dở.” Cô cười rất vui vẻ, “Lần thứ hai tới là vào một ngày mùa đông, tiết trời rất lạnh, đúng hôm đó em gặp được một thiếu niên nọ, trong tâm trí chỉ luẩn quẩn một mình hình bóng của người ta. Sau đó thì… haiz, thật là phiền muộn mà.”

Cô bất ngờ ngả đầu tựa lên cánh tay anh, động tác thân mật khiến đám đông du khách phía sau bất thình lình bị cho ăn cơm chó.

“Ở một nơi thiêng liêng như thế này mà nói năng hay suy nghĩ linh tinh thì không được, nhưng mà khi đó em ngốc lắm, leo lên một bước lại đếm thêm một bậc, trong đầu cứ nhớ tới khuôn mặt chàng thiếu niên kia. Em đã leo lên được 243 bậc thang, nhưng không leo lên đến trên cùng.”

Có lẽ là vì khi ấy mất tập trung, không có động lực leo tiếp nên cô không kiên trì tới cuối cùng. Để đến khi nhận được bức thư hồi âm đầu tiên và duy nhất của anh, cô bất giác liên tưởng tới chuyện này và thầm nghĩ, liệu đó có phải là lời dự báo trước kết cục của hai người hay không? Rõ ràng là những chuyện không dính dáng gì nhau, có bắn đại bác tám ngày cũng không tới, nhưng không hiểu sao thời điểm ấy, mỗi một chuyện xảy ra đều có thể khiến cô liên tưởng tới Tiết Sở Mộ.

Tiết Sở Mộ nghe xong, trở tay nắm chặt tay cô. Trước kia có thể anh không biết, nhưng hiện tại, anh có thể đoán được chàng thiếu niên trong miệng cô nói là ai.

Cuối cùng thì Tề Noãn Hạ cũng đã có lần đầu tiên leo được lên tới đỉnh núi, quay đầu nhìn những du khách đang cố gắng leo lên từng bậc ở phía sau, cô rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt, cười nói với người đàn ông bên cạnh: “Thật tốt, lần đầu tiên em leo lên được tới đây là cùng anh.”

Cô và anh, thẳng đường tới hạnh phúc.
***
Giữa trưa quay về khách sạn tắm rửa sạch sẽ, Tiết Sở Mộ dẫn Tề Noãn Hạ đi tới miếu Phu tử.

Đây là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, cũng là nơi khiến Tề Noãn Hạ vô cùng hoài niệm. Từ sau lần đầu gặp gỡ, cô chưa lần nào đặt chân quay trở lại Nam Kinh. Miếu Phu tử vẫn nườm nượp du khách ghé thăm, cảm giác so với trước kia không có quá nhiều đổi khác, vẫn náo nhiệt như xưa, mang đậm hơi thở của đất Nam Kinh nhộn nhịp.

Tề Noãn Hạ lặng lẽ đánh giá người đàn ông đi bên cạnh cô, đoán không được dụng ý của anh khi đưa cô tới nơi này, đầu óc rối rắm không biết rốt cuộc tới khi nào bọn họ mới có thể khôi phục lại mối quan hệ nam nữ như trước kia?

Thấy cô cứ cắn môi tự chìm trong mớ suy nghĩ rối rắm của mình, Tiết Sở Mộ buồn cười, ôm lấy cô, đưa cho cô một bát tào phớ, “Mau ăn đi, chẳng phải em nói muốn thử hết toàn bộ món ăn vặt ở đây sao?”

Quả không sai khi nói tháng bảy là thời điểm thịnh vượng nhất của ngành du lịch ở Nam Kinh. Phố ăn vặt xung quanh miếu Phu tử thực sự rất hấp dẫn du khách dừng chân, những ông bà chủ hàng quán ra sức hét to chào mời khách, còn có một vài người đeo mặt nạ, thổi còi dọa cho đám con nít chạy vội. Trong đám đông người qua lại, đủ thứ tiếng địa phương hòa cùng tiếng cười đùa.

Thấy Tề Noãn Hạ ngoan ngoãn chu chu miệng nhỏ ăn tào phớ, Tiết Sở Mộ nhịn không được giơ tay xoa đỉnh đầu cô. Mái tóc dài của cô vì tiết trời nắng nóng nên đã được buộc lên cao thành đuôi ngựa, cộng thêm khuôn mặt trẻ con búng ra sữa khiến cô trông không khác gì cô nhóc học trò tinh nghịch.

“Thật xin lỗi, mười năm qua anh đã không nhận ra em.”
em.”

Anh đột nhiên nói câu này khiến bàn tay đang múc tào phớ của cô khựng lại, trong giây lát, những gì đã qua bỗng ùa về trong tâm trí cô, chỉ trừ duy nhất sự tủi thân một mình cô chịu trong suốt mười năm ấy. Cô tiếp tục múc một muỗng tào phớ đưa lên miệng anh, anh không chút do dự há miệng nhận lấy. Nhìn anh ăn ngon lành, cánh môi hồng hút mắt, cô lập tức nhón chân lên, hung hăng hôn anh một cái. Dư vị ngọt ngào lan nhanh trong tim, cô thẹn thùng cúi đầu nhưng không giấu được niềm sung sướng. Người đàn ông bên cạnh bật cười khoái chí khiến cô ngượng ngùng giơ tay đánh vào ngực anh, lại không kịp phòng bị bị anh nắm chặt tay. Lòng bàn tay anh ấm nóng, hơi ướt, cầm chặt tay cô có phần không thoải mái, thế nhưng vẫn khiến cô vô cùng vui vẻ. Mười năm, ước nguyện của cô chỉ đơn giản là được anh nắm chặt tay, sóng vai nhau đứng ngắm nhìn phong cảnh.

“Anh xem, chính ở chỗ này anh đã giúp em lấy lại được điện thoại đấy.”

Cả đoạn đường chỉ mải mê ăn uống, Tề Noãn Hạ cho rằng bản thân sẽ không nhớ được chính xác vị trí hai người gặp nhau lần đầu vào năm đó. Ấy thế mà, khi hai người tay nắm tay đi đến trước một quầy bán bánh bao quen thuộc, bao nhiêu hồi ức đều hiện về trong đầu cô. Cô đã sớm quên mất dáng vẻ năm xưa của chủ quán, nhưng khi vừa nhìn thấy ông chủ đội mũ đứng trước quầy trao túi bánh cho du khách vừa mua, cô đột nhiên xúc động muốn rơi lệ.

“Chính xác rồi, đây chính là nơi em gặp anh lần đầu tiên.”

Cô dừng chân, kéo hai tay anh, nở một nụ cười cực kỳ xán lạn. Anh nhìn cô tươi cười rạng rỡ, trong lòng thầm thấy chua xót. Anh không có ấn tượng về nơi này, không nhớ năm đó ở chính nơi đây từng được một cô gái nhìn mình chăm chú, lại càng không thể nhớ được hình dáng chủ nhân chiếc điện thoại mà anh đã giúp lấy lại khi xưa. Một chuyện rất nhỏ nhưng lại được Tề Noãn Hạ khắc cốt ghi tâm đến tận mười năm, vậy mà đối với anh, nó có lẽ chỉ được xem là một bước nhạc đệm, một hành động diễn ra theo bản năng mà không được anh ngó ngàng nhớ tới. Tiết Sở Mộ không thể nói được trong lòng mình có bao nhiêu phần tiếc nuối khi đã bỏ lỡ mất mười năm, nhưng anh thầm cảm thấy thật may mắn khi mười năm sau hai người vẫn có thể gặp lại, tuy có hơi tréo ngoe nhưng vẫn phải thấy biết ơn khi bên cạnh hai người họ tồn tại hai nhân tố quan trọng là Phùng Lăng Linh và Từ Minh Hàng. Và điều may mắn nhất là mười năm sau gặp lại, cô vẫn giữ nguyên trái tim yêu anh, chưa một lần chùn bước, luôn cố gắng tới gần anh.

Có một điều anh hiểu rất rõ ràng, tương lai sau này sẽ không thể nào có lần cãi vã nào may mắn như tháng sáu vừa qua nữa, có khả năng sẽ xuất hiện một Phùng Lăng Linh hay Từ Minh Hàng mới toanh xuất đầu lộ diện. Nhưng anh dám khẳng định, tương lai về sau, anh sẽ dành hết toàn bộ sự tin tưởng cho cô, giao phó bản thân vào tay Tề Noãn Hạ nắm giữ.

“Noãn Hạ!”

Giữa đám đông người qua lại trên con phố ăn vặt, trong mắt Tiết Sở Mộ chỉ chất chứa hình bóng một mình cô. Và Tề Noãn Hạ cũng vậy, ánh mắt đặc biệt chăm chú nhìn anh, tựa như vào giờ ngọ mười năm trước, anh đột nhiên xuất hiện như thiên thần, trở thành anh hùng khắc sâu trong trái tim cô, không có cách nào xóa bỏ.

“Anh thích em.” Anh mỉm cười, “Em có bằng lòng làm bạn gái anh không?”

Thật bất ngờ, cô hạnh phúc nhưng không rơi nước mắt. Dường như mười năm chờ đợi và cố chấp của cô đã đi đến hồi kết, dường như thực tế diễn ra đúng như cô đã dự đoán, cô ngây ngốc gật đầu. Vì sao lại không đồng ý chứ? Cô đã đợi câu này từ lâu lắm rồi.

Điều cô không ngờ là người đàn ông không biết lãng mạn như anh bỗng nhiên mang tới cho cô một ngày cảm động đến thế. Anh hiểu rõ khúc mắc trong lòng cô, hiểu cho mười năm yêu thầm của cô, cho nên mới dẫn cô trở về thăm chốn cũ, nói cho cô biết anh thích cô, rất quan tâm cô. Cho đến giờ phút này, Tề Noãn Hạ mới thực sự hiểu rõ được thế nào là trong mắt chỉ có người đàn ông trước mặt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng của một mình dù cho đang đứng giữa nơi náo nhiệt đông người qua lại mà cô thường thấy trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Khi khuôn mặt anh mỗi lúc một sát lại, cô lặng im nhắm mắt, sự quyến luyến nơi đôi môi vô cớ khiến cô rơi lệ. Mười năm đợi chờ mòn mỏi, rốt cuộc cô cũng được cùng anh nắm chặt tay nhau, và hạnh phúc hơn cả là sau mười năm dài đằng đằng ấy, cô và anh đã về thăm lại nơi này, tay nắm tay nhau ôn lại chuyện cũ đã xa.

(Hoàn thành phần chính truyện) 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK