Khi Tề Noãn Hạ vội vàng chạy tới trường, tiết dạy của Tiết Sở Mộ còn 43 phút nữa sẽ kết thúc. Cửa ra vào lớp ở cả trước lẫn sau đều đóng kín như bưng, bất chợt cô nhớ tới lần đầu tiên cô đi nhầm phòng học lại đúng giờ lên lớp của anh, khi ấy cô đang tính rời đi bằng cửa sau đã bị anh nhầm tưởng là sinh viên trốn tiết, giáo huấn cô một thôi một hồi.
Lúc này cô đang do dự không biết có nên đẩy cửa sau của phòng học, lặng lẽ đi vào hay không. Đơn giản là vì cô hiểu rõ Tiết Sở Mộ cực kỳ kính nghiệp, nghiêm khắc tới mức cực kỳ không ưa những người cắt ngang bài giảng của anh, thậm chí là lợi dụng giờ lên lớp của anh, ngang nhiên đục nước béo cò. Hơn nữa, cô tự biết thân biết phận rằng ở trong lòng Tiết Sở Mộ, cô chẳng là ai quan trọng hết, ít nhất là hiện tại, so về mức độ am hiểu ngành vật lý của cô còn kém anh rất xa. Đấy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy chua chát biết bao!
Tề Noãn Hạ không nhịn được mà thở dài, xoay người đi tới một bồn hoa ngay trước khu giảng đường, một mình ngồi ở đó. Bồn hoa được đặt đối diện với phòng học, như vậy thì khi hết tiết học, cô sẽ có thể nhìn thấy Tiết Sở Mộ sớm hơn một chút.
Mở điện thoại di động, có thông báo tin nhắn mới trên WeChat được gửi đến cách đây vài phút, là Lisa nhắn báo tin cho cô.
Lisa: Chị Summer, tối nay em mời chị đi ăn được không ạ? Em muốn cảm ơn chị đã chiếu cố em thời gian qua, nhất là dự án này, em có cảm giác đạt được thành tựu lắm ạ.
Tề Noãn Hạ mỉm cười, đã biết trước cô chắc chắn sẽ không thể ngồi được hết tiết dạy của Tiết Sở Mộ chính là vì Lisa. Đây là lần đầu tiên cô ấy một mình đảm đương một dự án, hơn nữa câu chuyện đằng sau dự án này còn khiến Tề Noãn Hạ vô cùng cảm động. Mười năm yêu đương, mười năm xa cách, đến cuối cùng kết quả vẫn ở cạnh nhau. Đại khái là vì câu chuyện mười năm này đã khiến cô cảm thấy mình có đồng minh, cho nên tự sâu trong lòng cô thật sự rất mong màn cầu hôn này sẽ thành công rực rỡ. Thế nên cô vẫn luôn đứng túc trực bên dưới cổng tiểu khu nhà nam chính cùng với cô ấy. Một màn cầu hôn không có quay phim, không dựng lời thoại nhưng lại làm cô cảm động không thôi.
R: OK.
Tiết trời tháng ba, xuân về hoa nở, một mình cô ngồi nơi bồn hoa, im lặng ngắm nhìn từng gương mặt trẻ trung mang hơi thở thanh xuân, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Cô chợt nhớ tới khoảnh khắc lần đầu tiên cô gặp được Tiết Sở Mộ vào mười năm trước. Khi ấy, trời cũng đang là mùa lạnh, cô đeo ba lô trên lưng, thở hồng hộc đuổi theo tên cướp điện thoại của cô, sau đó anh xuất hiện, kể từ đây hoàn toàn bước chân vào số mệnh cuộc đời của cô, khiến cô không có cách nào quên đi được. Thế rồi, sau mười năm, khi mà cô đã từ bỏ hy vọng được gặp lại anh, khi mà lòng cô đã sớm chấp nhận hồi ức mãi mãi chỉ có thể là hồi ức thì bỗng nhiên lại có thể gặp lại anh một cách tình cờ, thậm chí, so với mười năm trước, khoảng cách giữa cô và anh thật sự rất gần nhau.
“Này, cậu nói đi chứ, rốt cuộc là thích hay không thích tôi? Không thích thì tôi còn đi tìm người khác.”
Giọng nói oang oang của một cô gái nào đó khiến Tề Noãn Hạ giật mình, đảo mắt nhìn sang một đôi nam nữ đang đứng dưới tán cây cách đó không xa.
“Cậu…”
“Tôi làm sao?” Cô gái hất hàm, “Một câu, nói nhanh!”
Bỗng nhiên, Tề Noãn Hạ cảm thấy buồn cười. Đấy, rõ ràng cách xử lý rất đơn giản, ấy thế mà cô lại nhút nhát rụt đầu tới mười năm. Mà cũng đâu chỉ có nhát gan thôi đâu, sự thật là mãi cho tới khi cùng Phùng Lăng Linh thoải mái giải quyết mọi khúc mắc, cô mới chợt phát hiện hóa ra mình rất để ý tới những phong thư tình không bệnh mà chết yểu, thậm chí rất có thể đã bị đám bạn của Tiết Sở Mộ đem ra làm trò cười. Đây cũng chính là khúc mắc chôn sâu trong lòng cô bao năm, khiến cô luôn ghim mãi không buông được. Cho nên ở buổi cầu hôn của Quách Tư Viễn, khi nghe Phùng Lăng Linh hỏi cô có phải là cô nũ sinh đã gửi thư tình cho Tiết Sở Mộ năm nào hay không, cô đã cảm thấy đáy lòng mình lạnh băng như thể có hàng vạn câu hỏi đang xoay thành lốc.
Thật sự phải cảm ơn trời xanh đã an bài cho cô được gặp lại cô ấy, giúp cô gỡ bỏ được khúc mắc đã chôn sâu trong lòng bấy lâu nay mang tên “Tiết Sở Mộ và Phùng Lăng Linh”, để cô có thể thoải mái mở lòng mình lần nữa.
Giọng nói của hai cô cậu sinh viên kia mỗi lúc một nhỏ dần, Tề Noãn Hạ không thể nghe tiếp cuộc đối thoại phía sau, chỉ có thể nhìn thấy vành tai cậu nam sinh ửng hồng dưới nắng, sau đó cô nữ sinh kia hung hăng dắt tay cậu ta đi. Cô cứ nhìn mãi cho tới khi bóng dáng hai người họ khuất xa dần.
Tuổi trẻ thích thật, cô thầm nghĩ. Vào khoảnh khắc này, cô bỗng dưng nghĩ đến Tiết Sở Mộ.
Tề Noãn Hạ rảnh rỗi ngồi chơi xong mấy ván Anipop, đợi tới khi đã dùng hết 99 mạng tích cóp được, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng chuông hết tiết vang lên. Cô như bừng tỉnh, cất điện thoại vào trong túi xách, tầm mắt lại lần nữa hướng về phía cửa ra vào của phòng học tầng một. Bên trong lớp học đã bắt đầu có từng tốp sinh viên lục tục ra ngoài, có gương mặt cô biết, có người cô từng nói chuyện qua, cũng có người xung phong trả lời nhiều câu hỏi được Tiết Sở Mộ khen ngợi. Tốp này tới tốp kia, ôm tay khoác vai, quàng vai bá cổ, lại có người một mình thong thả bước đi về phía căng tin trường. Mất một lúc lâu, cuối cùng cô mới nhìn thấy được người đàn ông mặc đồ đen đi lẫn vào trong đám sinh viên. Anh có vẻ rất thích màu đen, thường hay mặc áo khoác lông đen, áo len đen, khăn quàng cổ đen, quần tây cũng đen. Còn cô thì ngược lại, cực kỳ yêu những gam màu tươi sáng, ví dụ như hồng nhạt, ví dụ như màu xanh lam, hay là màu vàng của nắng. Bỗng nhiên cô cảm thấy thực ra cô và anh cũng rất tương xứng nhau đấy chứ, vừa lúc có thể bổ sung cho nhau. Quá tuyệt!
Tâm tình phút chốc tươi phơi phới, cô nhoẻn miệng cười đi về phía anh. Nếu như mối quan hệ này bắt buộc phải có một bên chủ động tiến tới, hơn nữa, mười năm trước cô đã chủ động bước ra một bước đầu tiên, vậy thì bây giờ còn cần gì để ý tới việc mình sẽ lại bước lên một bước thứ hai, thứ ba và muôn vàn bước nữa?
Cách một nhóm sinh viên đang tan lớp, Tiết Sở Mộ cũng đã nhìn thấy cô gái mang gương mặt trẻ con với tóc mái cắt bằng trước trán. Hôm nay không thấy cô gái quen thuộc này tới lớp học, anh đã cho rằng cô nhụt chí, bỏ cuộc rồi, trong lòng tựa như hiểu rất rõ lý do vắng mặt của cô nhưng vẫn thoáng qua chút tâm tình khó hiểu. Ấy vậy mà ai ngờ vừa tan lớp, ra khỏi phòng học, anh lại nhìn thấy cô. Khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô, anh không thể gọi tên chính xác cảm xúc trong lòng mình là gì, trong đầu liên tục suy đoán vì sao cô ngốc này lại ngồi chờ ở bên ngoài phòng học, đã chờ bao lâu rồi. Trong vô thức, anh nhíu mày.
Ngay lúc anh đang không biết phải mở miệng nói gì với cô ngốc này, một giọng nữ rất nhẹ nhàng trong trẻo cất lên khiến anh theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau đó trong ánh mắt lại nhiều thêm một phần thiếu kiên nhẫn.
“Thầy Tiết!”
Cô ngốc ấy cũng gọi Tiết Sở Mộ là thầy Tiết, thế nhưng anh bỗng nhiên cảm thấy hai tiếng gọi này hoàn toàn không giống nhau.
“Thầy Tiết, anh còn nhớ tôi chứ?” Cô gái kia có phần nôn nóng, “Lần trước chúng ta đã từng gặp nhau trong buổi xem mắt.”
“Ừm.” Tiết Sở Mộ kiệm lời.
“Cái này… thật xin lỗi, lúc trước tôi có nói là tôi đã có bạn trai rồi, nhưng mà nhà tôi vẫn nhất quyết bắt đi xem mắt. Cho nên… liệu anh có thể nói giúp với mẹ tôi là anh không ưng ý tôi không?” Tống Thi Hủy nói càng lúc càng nhỏ nhưng vẫn đủ khiến Tiết Sở Mộ nghe ra được sự lo lắng, bồn chồn bên trong đó.
Tề Noãn Hạ đứng nhìn từ xa, trong lòng vô cùng sốt ruột. Cô biết cô gái kia là ai. Lúc trước cô đã từng hiểu nhầm cô ta là bạn gái của Tiết Sở Mộ, sau này Quách Tư Viễn đã nói cho cô biết cô ta tên là Tống Thi Hủy, chỉ là đối tượng xem mắt mà thôi. Thế nhưng sau hai tháng, cô lại lần nữa nhìn thấy cô ta xuất hiện bên cạnh anh, cô tự hỏi mối quan hệ giữa hai người họ là gì? Cố căng tai ra cũng chẳng thể nghe được nội dung trò chuyện giữa hai người họ khiến lòng cô bồn chồn như lửa đốt. Đứng từ xa nhìn lại, Tống Thi Hủy cúi đầu, đỏ mặt thẹn thùng trong khi người đàn ông đứng đối diện đang cau mày, dẫu vậy vẫn có thể nhận ra tâm trạng anh không tệ lắm. Như vậy là có ý gì? Cô có nên đi tới đó ôm anh không nhỉ?
Không đợi Tề Noãn Hạ đưa ra lựa chọn, đôi chân cô đã tự quyết định thay cho chủ nhân của nó. Cô rảo bước nhanh về phía Tiết Sở Mộ, mỗi một bước chân đều mang theo chút lo lắng và không cam lòng.
Cô đã phải vất vả lắm mới nhìn nhận thông suốt được những vấn đề còn tồn tại trong suốt mười năm qua, cũng vất vả lắm mới biết được chuyện của Phùng Lăng Linh, cực kỳ, cực kỳ vất vả….
Một bước, hai bước… Khoảng cách với Tiết Sở Mộ mỗi lúc một gần hơn, cuối cùng cô cũng đã có thể nghe ra được nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ.
“Thật xin lỗi, anh Tiết có thể giúp tôi một lần này được không? Mẹ tôi vẫn luôn cho là hai chúng ta đang quen nhau.”
Giọng nói của Tống Thi Hủy lọt vào tai Tề Noãn Hạ cực kỳ chói tai, trong nháy mắt khiến đầu óc cô như muốn nổ tung. Cô ta nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là “mẹ vẫn luôn nghĩ chúng ta đang quen nhau”? Ý là vì mẹ của cô ta nên cô ta muốn nhờ Tiết Sở Mộ đóng giả làm bạn trai sao? Tề Noãn Hạ không vui, không hề vui rồi đấy!
Không kịp suy nghĩ thấu đáo, cô đã nhanh chóng đi tới đứng bên cạnh Tiết Sở Mộ và hỏi một câu cực kỳ trẻ con: “Tiết Sở Mộ, chẳng phải anh đã đồng ý đi ăn tối với em rồi hả?”
Một nam một nữ đứng đối diện nhau lập tức quay lại nhìn cô, một người kinh ngạc, một người hoài nghi. Tâm trạng của cô đột nhiên càng trở nên thảm hại hơn ban nãy. Tiết Sở Mộ, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh kia của anh là có ý gì? Không nhìn ra cô đang giúp anh hay sao? Dựa theo kịch bản thường thấy trong phim và tiểu thuyết, cảnh tiếp theo chẳng phải là Tiết Sở Mộ sẽ ôm eo cô, nói với Tống Thi Hủy đứng trước mặt rằng “Tôi đã có bạn gái rồi” ư? Trong lòng cô cảm thấy vô cùng hụt hẫng, cũng cực buồn phiền dù cho bây giờ cô đang đứng bên cạnh Tiết Sở Mộ, đến cả việc mượn cô lấy cớ thoát nguy mà anh cũng không muốn nghĩ đến sao? Còn nữa, vẻ mặt kinh ngạc kia của Tống Thi Hủy là có ý gì?
“Ơ không phải chứ…. Anh có bạn gái rồi sao?” Tống Thi Hủy thốt lên kinh ngạc, “Tôi không nghĩ bạn gái anh lại nhỏ tuổi thế này, chẳng lẽ là sinh viên của anh?”
Thấy vẻ mặt Tiết Sở Mộ có vẻ không vui, cô ta thức thời sửa lại: “A, xin lỗi anh, tôi không cố ý.”
“Không phải, cô ấy không phải bạn gái, cũng không phải là sinh viên của tôi.” Tiết Sở Mộ giải thích.
Rõ ràng giọng của anh cực kỳ nhẹ nhàng êm tai, nhưng lọt vào tai Tề Noãn Hạ lại khiến cô cảm thấy tự mình đa tình, cực kỳ mất mặt. EQ của người đàn ông tên Tiết Sở Mộ này thực sự quá thấp, anh thật sự chưa từng nghĩ tới cô thật sự thích anh đến thế, cũng chưa từng suy xét qua việc sẽ có một ngày chấp nhận tình cảm của cô hay sao? Tề Noãn Hạ bỗng chốc rơi vào trầm tư, giống hệt như bầu không khí im lặng giữa Tiết Sở Mộ và Tống Thi Hủy ban nãy.
Có lẽ cũng nhận ra bầu không khí lúc này hơi gượng gạo, Tống Thi Hủy lại chủ động lên tiếng: “Chuyện kia… Anh Tiết có thể giúp tôi được không? Chỉ cần một lần này thôi là xong rồi ạ.”
“Cô Tống!” Anh đáp: “Một việc vô cùng đơn giản, vì sao cứ phải một hai phức tạp hóa vấn đề lên? Thứ lỗi cho tôi khi không thể giúp cô được. Nhưng tôi tin chắc cô hoàn toàn có thể dẫn bạn trai cô tới gặp mẹ cô để giải quyết chuyện này. Xin lỗi!”
Một lời từ chối rất đơn giản, không hề nể mặt chút nào nhưng lại khiến cho tâm tư Tề Noãn Hạ lên xuống vèo vèo như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy. Cô chẳng thèm ngó ngàng xem Tống Thi Hủy có bị bẽ mặt hay không, dứt khoát kéo tay Tiết Sở Mộ, hỏi lại: “Bây giờ chúng ta đi ăn cơm được chưa?”
Anh gật đầu đồng ý rồi lại gật đầu tỏ ý tạm biệt với Tống Thi Hủy, sau đó xoay người cùng Tề Noãn Hạ đi về phía nhà ăn của trường. Tề Noãn Hạ không thể biết đang suy nghĩ trong lòng anh ra sao, cũng chẳng thể hiểu nổi vì sao anh lại không niệm tình mà giải thích thật rõ ràng mối quan hệ giữa cô và anh như thế. Chỉ có duy nhất một chuyện cô muốn làm, cực kỳ muốn làm ngay lúc này, chính là nhẹ nhàng níu tay áo anh, kiên định nói với anh: “Tiết Sở Mộ, em đã nói rồi, em rất thích anh, cho nên em nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ. Em nói nghiêm túc đấy, thật sự rất nghiêm túc.”
Danh Sách Chương: