Việc tiên khí không lộ ra ngoài đã giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết. Một tháng nay, Thanh Mục và Hậu Trì chọn đi bộ khỏi khu rừng của Yêu Giới. Tuy yêu thú trong rừng không ít nhưng phần lớn đều phải thoái lui trước linh lực sát khí của Thanh Mục. Có vài con yêu thú ngang ngược định tấn công hai người, đã bị tiêu diệt dưới tay Thanh Mục, từ đó không còn con nào dám bén mảng đến họ vậy nên chặng đường phía sau vô cùng yên ổn.
Hậu Trì giương mắt nhìn bộ dạng sát phạt quyết đoán của hắn, dù sao tiên nhân bây giờ thích bày vẻ cảm hóa với người trong Yêu Giới hơn xưa mấy phần miệng lưỡi, tác phong nhanh nhạy như thế này cũng không thấy nhiều.
Tuy cách ra khỏi rừng của Thanh Mục có chút cứng nhắc, nhưng không thể ngờ rằng nhờ hành tẩu thẳng về phía trước như vậy nên một tháng sau bọn họ rốt cuộc cũng đã ra khỏi khu rừng lớn này.
Ra khỏi rừng, phong ấn bao bọc lấy Yêu Giới cũng yếu hơn, tà khí che thiên lấp địa cũng tiêu tán không ít, mặt trăng màu tím treo giữa không trung càng tăng thêm mấy phần u ám thần bí, một cỗ năng lượng trên trời tản xuống bao phủ cả Yêu Giới.
Hậu Trì thấy cảnh tượng này hơi sững sờ, tuy sớm đã nghe nói trăng ở Yêu Giới khác hẳn với hai giới còn lại, không ngờ còn tỏa ra thứ năng lượng lớn đến vậy.
“Sao vậy, tiểu gia hỏa làm gì mà phải trợn mắt to vậy nhỉ?”
Tiếng cười khẽ sau tai truyền đến, Hậu Trì quay đầu thấy Thanh Mục cười đùa, sắc vàng trong mắt cũng biến mất thành màu đen bình thường, biết hắn cố ý, không khỏi nhếch miệng: “Nghe nói mặt trăng tím này là chí bảo của Yêu Giới, quả nhiên có phần bất phàm.”
“Đó là đương nhiên, mặc dù người trong Yêu Giới cường hãn, hiếu chiến liên quan đến tâm tính của bọn họ nhưng nguyên nhân sâu xa là do mặt trăng tím này. Yêu Giới chia làm ba trọng thiên, tầng dưới cùng có nguyệt lực yếu nhất, tầng giữa là trung tâm, Đệ Tam Trọng Thiên gần yêu nguyệt nhất, là nơi đáng để tu luyện nhất nên không tránh được nội chiến trong tộc, Yêu Hoàng thấy vậy mới quy định chỉ có yêu quân có tên trong danh sách một trăm người mạnh nhất mới có thể bước vào đây. Vì yêu nguyệt nên người trong Yêu Giới rất hiếu chiến, yêu quân bình thường cực thích so thực lực với thượng quân trong Tiên Giới. Nhưng Tiên Giới có rất nhiều sư môn đại phái, xác suất độ kiếp thành công nhiều hơn người Yêu Tộc, Tiên Giới còn có Thiên Đế, Thiên Hậu là hai vị thượng thần tọa trấn Cửu Trọng Thiên. Nếu không nhờ vậy, có lẽ bây giờ Yêu Giới sớm đã quét sạch Tam Giới, xưng vương xưng bá rồi.”
Nghe thấy Thanh Mục giải thích, gương mặt đáng yêu của Hậu Trì lộ ra mấy phần không hợp tuổi: “Yêu Hoàng cao tay thật, nhờ quy định này đã khiến cho sức chiến đấu của Yêu Giới không ngừng tăng cao, mọi người cũng rèn luyện thêm nhiều hơn nữa. Yêu nguyệt này trông quỷ dị, không ngờ lại có công dụng tuyệt vời như vậy.”
“Truyền thuyết nói là lúc Yêu Giới mới có vẫn chưa xuất hiện yêu nguyệt này đâu, sau khi tứ đại chân thần vẫn lạc thì yêu nguyệt này mới có, vĩnh viễn không lặn mất rồi trở thành bùa hộ mệnh của Yêu Giới.”
Thanh Mục nhún vai, sắc mặt bình thản có phần thổn thức, trong Tam Giới có không ít thứ liên quan đến tứ đại chân thần, ví dụ như việc linh lực trải rộng khắp Liễu Vọng Sơn cùng với mặt trăng tím này… Chỉ tiếc bọn tiên nhân hắn sinh ra quá muộn, không biết đi đâu để tìm hiểu về quang cảnh mấy năm các vị chư thần còn ở Thượng Cổ Giới.
Thần sắc buồn bã vô cớ của Thanh Mục khiến Hậu Trì sửng sốt, nàng giơ tay nhỏ lắc cổ áo Thanh Mục: “Nè, đừng ngẩn người nữa, bộ dạng chúng ta như vậy thì ngươi phải làm gì đó cho thỏa đáng chứ.”
Cổ áo bị siết chặt, Thanh Mục cúi đầu híp mắt, thấy người trong ngực an ủi mình, tức giận trong mắt liền hạ xuống, hắn giật mình mới nhớ hai người cả mấy ngày nay chạy đi chạy lại nên bộ dạng rất chật vật, cười khổ, sờ lên búi tóc Hậu Trì: “Ngươi gấp cái gì, nhiều lắm còn mấy canh giờ nữa là tới Lãnh Cốc Thành, chúng ta cũng nên thay trang phục đi.”
Hậu Trì bắt được tay hắn, khinh thường nhếch miệng nói: “Tốt nhất là như vậy, nếu ngươi đi lạc đường lần nữa, đừng trách ta không khách khí đấy.”
Thanh Mục sờ mũi, ôm lấy Hậu Trì không an phận trong ngực, lắc con lắc thêu và đi nhanh khỏi khu rừng.
Ánh trăng màu tím đậm bỏ lại sau lưng hai người, tản ra loại hào quang thần bí chiếu rọi khắp một vùng.
Sau hai canh giờ, hai người cũng tới trước một thành trì lớn, Hậu Trì một tay kéo cổ Thanh Mục, một tay sờ cằm, đáy mắt rộ ra ý cười, trong lời nói có ý khen ngợi: “Lần này ngươi không tệ, may mà không để ta phải thất vọng.”
Bộ dáng ra vẻ ông cụ non đó khiến Thanh Mục không khỏi bật cười, hắn huyễn hóa ra một cái áo bào đen, đem mình và Hậu Trì che lại, căn dặn nói: “Yêu Giới Nhất Trọng Thiên và Nhị Trọng Tiên đều có ba đại thành trì xây theo thế chân vạc tựa vào nhau, yêu quân đảm đương chức thành chủ ít nhất đều là người có thực lực cao, tuy không thể là đối thủ của ta nhưng ngươi cũng không nên xem thường. Nếu bọn họ phát hiện tung tích hai ta, muốn xông vào Nhất Trọng Thiên sẽ rắc rối lắm.”
Cả người Hậu Trì đều bị bọc lại trong hắc bào, nàng gật gật rụt cả người vào trong áo bào, nói: “Yên tâm đi, mấy vạn năm tuổi của ta đây không uổng công đâu.”
Giọng nói bé gái mang vài phần ương bướng tự ngạo, Thanh Mục cười mỉm có chút không biết làm sao. Một tháng trước hắn còn nói Hậu Trì gọi hắn một tiếng ‘Sư phụ’, bây giờ thì nàng ta lại thích ra vẻ người lớn, lúc nào nói Thanh Mục đều không cãi lại được. Hắn khẽ thở dài, ôm người trong hắc bào lại, quanh thân Thanh Mục phát ra luồng khí tức băng lãnh, hướng về phía Lãnh Cổ Thành đằng trước.
Thị vệ thủ thành nhìn hắc bào nhân kỳ quái từ xa đi tới, sát khí lạnh lùng tỏa từ người hắn khiến thủ vệ chậm lùi lại, không dám hỏi liền cung kính đón hắn vào. Người nọ không dám đắc tội với những yêu quân có năng lực thâm hậu như thế này. Hiển nhiên, hắn cứ nghĩ Thanh Mục là yêu quân mới tu luyện từ trong rừng đi ra thôi.
Đi vào trong, Lãnh Cổ Thành đầy rẫy yêu thú cùng và yêu nhân. Hai bên đường bày ra rất nhiều các sạp nhỏ, trong đó có không ít binh khí và đan dược. Tiếng rao hàng ồn ã, thoạt nhìm rất náo nhiệt nhưng thực chất là hỗn loạn.
“Đại môn phái Trúc Cơ hình thành nên Tiên Giới, môn phái tiên khí với đan dược rất nhiều. Nhưng Yêu Giới là từ các đại thành trì mà nên, Yêu Tộc tính tình ngang ngược tàn bạo, thích tu luyện tự do, bọn họ hay tìm kiếm binh khí và đan dược cho lịch kiếp nên ở thành rất hỗn loạn.” Thấy cái đầu nhỏ trong hắc bào không ngừng ngọ nguậy, Thạnh Mục thấp đầu giải thích.
“Ừ, trước kia có đọc trong sách, Yêu Giới rất cực đoan với Tiên Giới. Xem ra thủ vệ hồi nãy vì kiêng kị thực lực của ngươi mới cho đi vào đây. Nhưng mà ngươi vốn là tiên nhân, sao trên người nồng đậm sát khí vậy.”
Thanh Mục này, sao mà lắm bí mât thế…
“Nồng đậm quá hả?” Thanh Mục sờ mũi, nói :”Trước kia từng giết chết quái xà chín đầu trong Bắc Hải, phía trước có cửa hàng y sức, chúng ta đi chọn ít đồ đi.”
Tuy nói Thanh Mục có thể tự ý biến ra y bào nhưng tiêu lực đã dùng để duy trì khí tức cho Hậu Trì làm gì còn dư thừa, nên hai người đành phải dùng cách bình thường này để giải quyết một thân bố y rách rưới của nàng.
Thấy Thanh Mục úp úp mở mở như thế, Hậu Trì không hỏi thêm gì, chỉ nhếch miệng không tin. Quái xà nhiều đầu? Đó là hung thú thời thượng cổ, nói thì dễ đâu phải người bình thường có thể giết là giết! Tuy nghĩ đi cũng nghĩ lại, Hậu Trì bất giác thấy may mắn, nếu không có thực lực mạnh mẽ của hắn, nàng đúng là không dám dựa vào công lực gà mờ của bản thân chạy vào Yêu Giới.
Mặc dù Cổ Quân thượng thần có ích với Yêu Hoàng nhưng căn bản nàng chẳng hề là gì với người trong Yêu Giới. Ai mà tin được con của người trên Côn Lôn Sơn uy hiếp chúng tiên, Hậu Trì thượng thần lại có bộ dáng yếu đuối như vậy.
Trong tiệm y sức, chưởng quầy mặt dài nhìn vị khách áo đen không mời mà đến, mắt giật giật, cố nặn ra vẻ nịnh nọt tươi cười, giọng nói vô cùng thân thiết: “Vị yêu quân này, có gì cần tiểu nhân sao?”
Hắn nhìn không ra thực lực của Thanh Mục, xưng hô ‘Yêu quân’ chắc cũng không sai.
“Cho ta xem vài bộ quần áo cho trẻ con.”
Hắc y nhân lạnh lùng phân phó một tiếng, chưởng quỹ chấn động, vội vàng chạy vào trong phòng chốc lát đã mang ra vài bộ y bào đây màu sắc.
Tất cả y bào đều có màu đỏ rượu và đen phối lại, phù hợp với thẩm mĩ Yêu Giới, cảm giác người trong ngực giật giật không vui, Thanh Mục cười hài lòng: “Ta lấy toàn bộ.”
Thanh Mục khẽ vẫy tay, cầm lấy y bào bỏ vào trong tay áo, xoay người rời đi, chưởng quầy mặt dài rối rít vui vẻ nhận lục bội, chuẩn bị cung kính nói lời tạm biệt thì nghe thấy âm thanh hừ lạnh dưới áo bào, phát ra rất nhỏ nhưng tràn đầy uy nghi, cả người chưởng quầy cứng đờ không tin nhìn hắc y nhân đã đi xa, mặt lập tức tái mét.
“Chưởng quầy này, ngài làm sao vậy?” Tiểu nhị bên cạnh thấy thần tình chưởng quầy trố mắt kinh ngạc, không khỏi nghi nhờ hỏi.
“Vừa rồi hình như ta… ta cảm nhận được tiên khí trên thân người kia.” Chưởng quỹ thì thào tự hỏi, giống như không thể ngờ được.
“Làm sao có thể, chưởng quầy à, từ năm trăm năm trước kia Yêu Hoàng gia cố kết giới, thượng quân trên Tiên Giới đâu thể đơn giản xông vào được, huống chi trên người vị kia toàn là lệ khí, trong Tiên Giới không thể có loại thượng quân này đâu.”
“Bên trong hắc bào hình như còn có người…”
“Có gì kỳ lạ đâu, vị yêu quân kia chắc mới bắt được tiên thú còn nhỏ có nhiều linh khí nên chưa biến hóa thành bộ dáng trưởng thành thôi…”
Chưởng quầy mặt dài nghe tiểu nhị nói như vậy, cảm thấy ý nghĩ của mìn có chút buồm cười, cười mỉa hai tiếng rồi sờ râu, cầm ngọc bội vội vàng đem vào trong phòng.
“Nói cho ngươi chú ý một chút, nếu không phải linh lực người kia thấp kém, tám phần ngươi bị phát hiện rồi, nếu như ngươi rời khỏi vòng bảo vệ của ta chắc chắn không thể giấu được khí tức của mình.”
Nghe thấy âm thanh lười biếng kia chế nhạo mình, Hậu Trì hung hăng hừ một tiếng: “Mấy cái y phục này ta không thích đâu, sao ngươi không chọn cái nào có màu trắng vậy?”
Thanh Mục tưởng tượng bộ dáng giơ nanh múa vuốt của tiểu gia hỏa bên trong hắc bào, mắt hiện ý cười, vuốt đầu nàng: “Ta thấy như vậy nhìn rất đẹp, ngươi ngốc nghếch trong Thanh Trì Cung lâu rồi, nên thay đổi chút đi.”
“Nói bậy!” Âm thanh mềm mại khẽ vang lên, tay nhỏ trắng như tuyết hung hăng vung ra khổ hắc bào.
Thanh Mục vội đem bàn tay nhỏ của Hậu Trì đặt vào bên trong, thở phào một cái thuận miệng nói: “Ta nói đúng mà, Cảnh Chiêu công chúa trên Cửu Thiên với chúng tiên nữ đều rất thích ăn mặc kiểu tươi sáng như thế này.”
“Hừ, đừng so sánh ta với nàng ấy, ta không gánh nổi vinh dự đó.” Giọng nói lạnh lùng trong hắc bào đột ngột vang lên.
Thanh Mục ngẩn người, đột nhiên nhớ đến quan hệ của Hậu Trì và Cảnh Chiêu không khỏi có chút hối hận, mấy ngày này ở chung hắn biết Hậu Trì tính tình rộng rãi nhưng rất để tâm việc trước đây Cổ Quân thượng thần chịu nhục, nàng vẫn còn khúc mắc khó nói với nhà Thiên Đế…
Gút mắc ngàn vạn năm trước, xem ra vẫn chưa hết, Thanh Mục ngầm thở dài, cởi bỏ hắc bào ôm lấy Hậu Trì trong ngực ra, nhìn đôi mắt đen ấy nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi.”
Hậu Trì vốn mặt lạnh bỗng sững sờ, nhìn nét hối hận trên gương mặt tuấn tú ấy, không tự nhiên hừ hừ nói: “Yên tâm đi, ta không so đo đâu, chẳng qua tốt xấu gì ngươi mới chỉ là một tiểu oa nhi không biết điều thôi.”
Vốn chỉ mấy nghìn tuổi, Thanh Mục đúng là rất trẻ trong số các tiên nhân, mặt Thanh Mục đen lại, hắc bào chợt rơi xuống, hắn bước đi không nói lời nào.
‘Ha ha’ tiếng cười thanh thúy truyền từ áo bào ra kèm theo gương mặt khó coi của người thanh niên.
Nửa tháng sau ngàn dặm bôn ba, hai người đã đến gần Yêu Giới Đệ Tam Trọng Thiên, Hậu Trì thở dài nhẹ nhõm, cuộc hành trình gian nan này cuối cùng cũng có hồi kết.
Chỉ là…
“Thanh Mục, không phải ngươi nói yêu quân nào đứng trong danh sách một trăm người có thực lực mạnh nhất trong Yêu Giới mới có thể đi vào, bây giờ ta phải làm sao đây?”
Nhìn thấy kết giới lưu quang đầy màu sắc và các tướng sĩ Yêu Tộc đằng đằng sát khí đang trông coi cửa vào Đệ Tam Trọng Thiên, Hậu Trì trong áo đen đắc ý cười nói:
“Ngươi đừng để chưa nhìn thấy Yêu Hoàng mà đã bị ném khỏi Yêu Giới nhé.”