Thiên Giới Huyền Thiên Điện, chính là nơi yết kiến Thiên Đế, địa vị cao nhất trong Tam Giới Cửu Châu. Đây là đất thánh hành hương mà hạ giới tôn sùng. Hàng vạn năm nay, chỉ khi có sự tình nào gây chấn động Tam Giới Cửu Châu, cần đến quyết định Thiên Đế thì nơi này mới được dùng.
Ngày hôm nay, Thiên Đế xuất quan lệnh xuống một tờ chiếu mở cửa Huyền Thiên Điện, vốn đã đóng nghìn năm nay.
Trên Tiên Giới Cửu Trọng, Thiên Huyền Thiên Điện phát ánh sáng màu trắng bạc lơ lửng giữa bầu trời. Ánh sáng long lanh nổi bật bên ngoài lẫn trong đại điện, tiên khí dày đặc bao phủ trăm thước cả tiên điện, hóa thành một đường hoa văn kết giới thần bí. Huyền Thiên Điện nguy nga đứng lặng ở thiên giới đích thực là nơi tụ hội của trời đất, phảng phất nét nghiêm trang viễn cổ.
“Công chúa, người đừng lo lắng, bệ hạ sẽ không trừng phạt nặng Tử Viên thượng quân đâu. Bất kể thế nào chăng nữa, Tử Viên thượng quân cũng có ân cứu mạng Đại điện hạ.” Cung nga mặc trường sam xanh biếc cẩn thận quan sát sắc mặt nữ tử áo bào tím, nói khẽ.
“Tử Viên chẳng qua có chút giao tình với đại ca mà thôi, ta với hắn xưa nay không có qua lại, gì mà phải lo lắng.” Cảnh Chiêu không quay đầu lại, nghe thấy tỳ nữ sau lưng nhỏ giọng an ủi, hừ lạnh nói, trong lời nói lộ ra một tia sốt ruột.
Chỉ là một tiên quân, có năng lực gì phải khiến nàng hao tâm tổn trí? Sự tình trên núi Côn Luân đã xảy ra được hai tháng, nhị ca sớm đã giải Tử Viên về Cửu Trọng Thiên cung phạt. Chỉ có điều đúng lúc phụ hoàng mẫu hậu bế quan. Chuyện cứ như vậy mà chìm xuống, cho đến hôm nay phụ hoàng trở về Thiên Cung, nghe nói vì việc này mới mở lại Huyền Thiên Điện, thẩm tra một lượt đám người ở Liễu Vọng sơn và triệu về toàn bộ tiên quân đi truy tìm binh khí tùy thân của Bạch Quyết chân thần… Chẳng qua là việc nhỏ mà thôi, vì người kia, đáng giá đến độ lớn chuyện như vậy sao?
Huyền Thiên Điện chỉ có thượng quân mới có tư cách tiến vào, ngoại nhân nếu tự tiện xông vào, tuyệt đối sẽ bị kết giới thủ hộ ngoài điện gây thương tích, cho dù Cảnh Chiêu là công chúa bình thường được Thiên Đế sủng ái, cũng không dám xông vào đây.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đại môn Huyền Thiên Điện vẫn không mở ra, Cảnh Chiêu đáp mây đứng gần đó, trên mặt hiện một tầng sương mỏng.
Cung nga Tố Y nhìn thần tình Cảnh Chiêu càng ngày càng không kiên nhẫn, cẩn thận lui về sau hai bước, muốn nói gì đó lại thôi.
Nàng hầu hạ Cảnh Chiêu đã nghìn năm chưa từng chứng kiến bộ dáng tức giận như thế của chủ tử mình, người vốn được Thiên Đế, Thiên Hậu sủng ái.
Hơn hết ngẫm lại, công chúa cao quý xinh đẹp, là nữ thần tôn quý nhất Tam Giới cũng khó trách nuốt không trôi cơn giận này. Nghĩ đến gần đây chúng tiên quân ở thiên giới toàn ca tụng vị Hậu Trì thượng thần trên núi Côn Luân, đáy mắt Tố Y hiện một chút tức giận, một đám tiên nhân mắt mù! Tam Giới có ai chẳng biết Hậu Trì thượng thần là kẻ ốm yếu, chả có gì tốt đẹp mà mấy người kia cứ đàm luận như vậy.
Nàng là tùy tùng bên mình Cảnh Chiêu, vậy nên trong nội tâm tự nhiên sẽ luôn hướng về Cảnh Chiêu, đối với Hậu Trì thượng thần trên trời rớt xuống kia không có nửa phần hảo cảm.
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, bên ngoài Huyền Thiên Điện Cảnh Chiêu rốt cuộc cũng mất hết kiên nhẫn, định rời đi thì một đạo kim quang xẹt ngang qua đại điện, đâm thủng màn kết giới dày rồi tản ra ở giữa không trung, hóa thành một đạo chiếu thư kim quang sáng chói, một luồng thanh âm uy nghiêm vang vọng trong tiên giới.
“Thượng quân Tử Viên, để hạ quân của mình tự tiện xông vào Thanh Trì cung, không có đức hạnh, từ hôm nay trở đi giáng xuống hạ giới, chịu khổ trong luân hồi, vĩnh viễn không thể tái hồi tiên vị, chúng tiên quân hãy cẩn thận coi đây là răn dạy tự kiềm chế bản thân.”
Thanh âm uy nghiêm chậm rãi biến mất, nhưng vẫn vang vọng bên tai chúng tiên như sấm rền. Chiếu thư trên bầu trời Huyền Thiên Điện chậm rãi lưu động, hào quang chói sáng dần thu lại rồi tản ra bầu không khí cổ xưa.
“Phụ hoàng vậy mà lại sử dụng Kính Thiên Triệu!” Cảnh Chiêu nhìn một màn mỹ lệ giữa không trung, sắc mặt đột nhiên mặt đại biến, đáy mắt xẹt qua tin phẫn hận.
Tố Y đứng bên cũng trừng lớn mắt mồm há hốc, một lúc sau Cảnh Chiêu mới phục hồi tinh thần lại.
Kính Thiên triệu, một trong các bí thuật truyền thừa từ thượng cổ. Một khi ban xuống, dù là người ban ra cũng không thể sửa.
Kính Thiên triệu đã không sử dụng mấy vạn năm, không thể tưởng được lần này lại dùng trên Tử Viên thượng quân. Tố Y cẩn thận ngẩng đầu liếc Cảnh Chiêu, trong lòng run rẩy, lặng yên không lên tiếng. Cho dù năm đó Phượng Nhiễm thượng quân đuổi giết Đại điện hạ, kiếp sát thượng quân Tiên Giới, gây ra nhiều chuyện khiếp sợ Tam Giới, bệ hạ cũng chưa từng dùng Kính Thiên triệu.
Cũng không trách được Cảnh Chiêu sẽ bất ngờ như thế. Chiếu thư Thiên Đế ban bố có sức mạnh lớn nhất chính là Kính Thiên triệu. Cho dù là thượng thần cũng rất khó phá vỡ lời nguyền bao trùm linh hồn này. Ngàn vạn năm nay, nếu không phải là thứ gì quá nguy hiểm, Kính Thiên triệu sẽ không dễ dàng được sử dụng. Không nghĩ tới, lần này Tử Viên thượng quân chỉ có mạo phạm Hậu Trì một chút lại bị trách phạt nghiêm trọng như vậy. Xem ra hình phạt quất roi trên đài Thanh Long còn tốt hơn nhiều!
Vĩnh viễn không có tư cách hồi phục tiên vị, chẳng khác nào là loại bỏ tiên cốt, từ nay về sau không còn dính líu gì tới Cửu Trọng Thiên Cung.
“Nàng ta có tài đức gì! Lại có thể. . .”
Giọng nói đay nghiến vang lên bên tai Tố Y, đáy lòng nàng hoảng hốt, thấy Cảnh Chiêu lạnh lùng muốn đi vào trong Huyền Thiên Điện, vội vàng kéo lại: “Công chúa bớt giận, không thể xông vào Huyền Thiên Điện được đâu.”
“Buông ra, muốn hỏi phụ hoàng một chút, Tử Viên phạm tội gì mà nghiêm trọng như thế? Lại dùng Kính Thiên triệu” Cảnh Chiêu lạnh lùng phun ra những lời này, đem tiên lực tích luỹ trong cổ tay khẽ động rồi tách khỏi Tố Y.
Tố Y đương nhiên biết rõ Cảnh Chiêu chỉ không thích Hậu Trì thượng thần vì đó mà lập uy Tam Giới, lúc này gắt gao giữ chặt nàng ấy.
Đúng vào lúc này, cửa Huyền Thiên Điện chậm rãi mở ra, Ti Mệnh tiên quân cùng một vài người khác xuất hiện. Thấy sự ngạc nhiên trên mặt bọn họ khi chứng kiến màn náo loạn của mình, Cảnh Chiêu giật mình rồi ngượng ngùng cười cười, vội vàng rời đi. Dù đã biết được lúc ở trong điện nhưng khi nhìn thấy chiếu thư lơ lửng giữa trời, trong mắt các vị thượng quân cũng tràn đầy vẻ trịnh trọng và bất ngờ như Cảnh Chiêu, Tố Y.
“Cảnh Chiêu, muội ở đây định càn quấy gì đó!”
Cảnh Giản vừa ra khỏi đại môn Huyền Thiên Điện, liếc mắt nhìn chúng tiên quân còn chưa đi xa thì bắt gặp vẻ mặt đầy lãnh ý của Cảnh Chiêu, Cảnh Giản tính tình vốn ôn hòa không khỏi hiện một tia mệt mỏi, quát lớn với Cảnh Chiêu.
Phụ hoàng bế quan mấy tháng nay, đại ca vì chuyện của Tử Viên không ít lần tìm cách nói tốt cho hắn, tiểu muội xưa nay vốn kiêu căng lại không biết suy nghĩ trước mặt chúng tiên bày ra bộ dáng này, chẳng phải là ai nhìn vào cũng sẽ thầm chê cười nàng nhỏ mọn sao?
“Nhị ca.” Đột nhiên bị quát lớn, hốc mắt Cảnh Chiêu đỏ au. Thấy Cảnh Giản tức giận, nhỏ giọng nói: “Đại ca đâu? Đại ca và nhị ca cùng vào Huyền Thiên Điện, bây giờ sao chỉ có mỗi nhị ca đi ra?”
“Vì đại ca chống đối phụ hoàng, bị phụ hoàng giam giữ một tháng. Muội đừng có đoán mò, phụ hoàng tạm thời sẽ không gặp muội đâu.”
Cảnh Giản nhàn nhạt nhìn Cảnh Chiêu, thở dài nói. Đại ca cũng thật hồ đồ, rõ ràng phụ hoàng muốn lập uy cho Hậu Trì thượng thần, huynh ấy lại không quan tâm muốn bảo vệ Tử Viên. . .
Trong mắt Cảnh Chiêu xẹt qua một tia khiếp sợ, mắt phượng hơi trừng, thần tình không cam lòng: “Ép đại ca bế quan, sao phụ hoàng có thể làm như vậy? Còn Tử Viên cũng đâu phạm tội gì lớn, hơn nữa từng cứu mạng đại ca, phụ hoàng sao có thể dùng Kính Thiên triệu trục xuất hắn khỏi Tiên Giới. . .”
“Cảnh Chiêu, im miệng.” Cảnh Giản nghe vậy bỗng dưng cao giọng nói. Sắc mặt nghiêm lại, nhìn thoáng về phía Huyền Thiên Điện mới xoay người nói: “Tử Viên mạo phạm Hậu Trì thượng thần, trừng phạt đúng tội, hắn cứu đại ca là việc riêng. Nhưng mạo phạm thượng thần là chuyện bất dung trong Tam Giới, sau này muội đừng nhắc lại chuyện này. Đối với đại ca, phụ hoàng vừa mới khiển trách chút xíu thôi, đợi mấy ngày nữa phụ hoàng tiêu giận thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cảnh Chiêu chất vấn Cảnh Giản là điều dĩ nhiên, người khác còn không ngờ phụ hoàng vì Hậu Trì mà dùng Kính Thiên triệu! Huống chi… Sự kiện vạn năm trước, bọn họ không có khả năng thay đổi được.
“Hậu Trì thượng thần? Nhị ca, người khác thì thôi, nàng ta chỉ là một phế vật, sao huynh lại không do dự xưng nàng ta một tiếng thượng thần, ả căn bản không xứng!”
Vì Cảnh Giản xưng hô Hậu Trì là thượng thần nên phẫn hận trong Cảnh Chiêu nổ tung ra. Nàng có thể cảm giác được, một tiếng thượng thần này của Cảnh Giản là thật tình kính phục, nhưng bốn huynh muội bọn họ, sao có thể cuối đầu vái lạy trước Hậu Trì được?
Dù cả chúng tiên Tam Giới có thể hầu lễ với Hậu Trì thượng thần, chỉ có bốn huynh muội bọn họ là không thể!
“Cảnh Chiêu!” Cảnh Giản vuốt trán, thấy hốc mắt Cảnh Chiêu phiếm hồng, cuối cùng không nỡ quát lớn nàng, đành phải vỗ vai Cảnh Chiêu. Ý vị thâm trường nói: “Vô luận như thế nào, nàng ấy đều được Tam Giới thừa nhận là thượng thần, phụ hoàng hôm nay cũng chỉ muốn đền bù mà thôi, huống chi Hậu Trì thượng thần cũng không phải như lời đồn là yếu ớt đâu. Sau này… nếu muội có gặp. . . Ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tính.”
“Không cần huynh nói, bây giờ cả Tam Giới đều nói Hậu Trì thượng Thần tiên lực thâm hậu, phương hoa tuyệt đại, muội là một thượng quân, hiển nhiên không dám phân cao thấp với nàng ta. Huống chi nếu nàng lại quay về Thanh Trì cung, muội nghĩ yết kiến cũng khó khăn. Chỉ là không biết, Hậu Trì thượng thần bất phàm như thế sao bây giờ chưa có tên trên Kình Thiên trụ. đừng nói là vị trí thượng thần, kể cả hàng thượng quân cũng chả thấy tên nàng ấy.”
Một câu là một Hậu Trì thượng thần, vẻ mặt Cảnh Chiêu hơi trào phúng. Mặc kệ Cảnh Giản ngẩn người đứng đó, nàng cứ nói một hồi, nói xong định xoay người rời đi, được vài bước quay đầu lại nói: “Phụ hoàng hôm nay vì nàng ta lập uy, còn không chịu gặp muội, chờ mẫu hậu bế quan xong, muội sẽ lấy lại công đạo cho đại ca.”
Kiêu căng cao ngạo trước sau như một, Cảnh Giản cười khổ một tiếng, thấy sắc mặt Cảnh Chiêu khôi phục, trong lúc nhất thời không biết nên vui mừng hay tức giận mới thỏa đáng.
Mà thôi, trước mắt mặc kệ những thứ này! Việc vớ vẩn làm trễ nãi mất mấy ngày trời, hay là đi Liễu Vọng sơn một chút nhỉ, Cảnh Giản nhìn Huyền Thiên Điện, thở dài, rồi lặng lẽ biến mất.
Cùng lúc đó, khi cả Tiên Giới đang kinh ngạc vì Kính Thiên triệu. Yêu giới cũng bị hoảng loạn trước nguồn năng lượng thần bí kia.
Trong một góc của Yêu giới Đệ Tam Trọng Thiên, Hậu Trì đoan đoan chính chính ngồi trên tảng đá đen óng, khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt nghiêm túc, nàng nhìn chằm chằm vào thân ảnh ẩn trong áo đen cách đó không xa, đột nhiên nhíu mày nói:
“Thanh Mục, ngươi rốt cuộc là ai?”