Đám đông bên ngoài trầm mặc trong yên lặng, những lời này tuy có vẻ không đếm xỉa nhưng mười phần là khiêu khích. Yêu quân đứng trong quảng trường âm thầm giật mình, đâu ra đứa nhóc lại dám quát mắng người đứng đầu một giới thế này? Coi như là có Thanh Mục thượng quân bảo vệ, nhưng mà cũng đúng thật là… không biết sống chết.
Nhiều nhân yêu định đứng lên dạy dỗ một phen nhưng lại bị linh lực cường đại của Thanh Mục và sắc mặt không giận mà uy của Hậu Trì bức lui.
Yêu Hoàng bệ hạ cũng im lặng, bọn họ thật sự không thích hợp làm chim đầu đàn.
Hậu Trì ngồi ngay ngắn trong ngực Thanh Mục thì nghe được tiếng nói này, cũng ngẩn người, quay lại về phía bên trong người thanh niên, thấy hắn sắc mặt như thường, ánh mắt không khỏi ấm áp vui vẻ, Hậu Trì hừ hừ, quát khẽ: “Không biết lớn nhỏ, ta tốt xấu gì cũng lớn hơn ngươi mấy vạn tuổi…”
Giọng nói cực kỳ nhỏ, lại có chút nũng nĩu của trẻ con, thật làm cho người ta phải ngứa ngáy tâm can. Thanh Mục chớp mắt, miệng cười mỉm, ôm lấy Hậu Trì chặt hơn.
Yêu Hoàng sát khí lộ rõ trước mặt bao người. Y gắt gao nhìn bé gái ngồi trong lòng Thanh Mục, hai tay sau lưng siết chặt, cuối cùng chậm rãi buông ra, nét kinh ngạc trong mặt cũng dần biến mất.
Y là người đứng đầu một giới, thời gian phút chốc như thế đã đủ để hồi phục trở lại bình thường rồi.
Trong ánh mắt không tin của tất cả yêu quân ở quảng trường, Yêu Hoàng vĩ đại của bọn họ lại hơi cúi đầu về phía thanh niên áo lục, còn ôn tồn trịnh trọng: “Quả nhiên thịnh danh chi hạ vô hư sĩ (ý nói danh tiếng của Thanh Mục không hề sai), bổn hoàng đã lĩnh giáo tiên lực của Thanh Mục thượng quân. Khuyển tử vô trạng, sau này bổn hoàng chắc chắn sẽ dạy bảo, kính xin…” Nói đến đây, Yêu Hoàng có chút chần chờ, khom vai với Thanh Mục: “Các hạ không nên trách tội.”
Cho dù tiểu thần quân kia ở ẩn trong Thanh Trì Cung rất vô dụng, nhưng y cũng không thể xem nhẹ thượng thần chi uy được. Chỉ cần nghĩ tới Cổ Quân thượng thần phía sau chống lưng cho Hậu Trì, Yêu Hoàng ngay lập tức hối hận với những gì mình vừa nói. Mấy yêu quân bối phận thấp kia có lẽ không rõ, nhưng thân là người đã trải qua thời kì man hoang của Tam Giới lúc sơ khai, Yêu Hoàng hơn hết hiểu rằng, đáng sợ nhất trong trời đất có lẽ không phải Thiên Đế cao cao tại thượng trên Cửu Trọng Thiên, mà chính là Cổ Quân thượng thần tung tích không rõ kia.
Y không biết lý do tại sao Hậu Trì rời Thanh Trì Cung liền chạy thẳng tới Đệ Tam Trọng Thiên của mình. Y đã hiểu tính khí hùng hổ của tiểu thần quân là do Cổ Quân thượng thần dung túng mà thành. Sát ý vừa nãy của y với Phượng Nhiễm, rõ ràng đã phạm vào kiêng kị của Hậu Trì, nếu không nàng ấy đã chẳng bêu xấu y trước mặt mọi người.
Hành động cuả Yêu Hoàng rất khẽ, căn bản không ai phát hiện được. Mọi người cứ tưởng y vì xem trọng linh lực cường đại của Thanh Mục nên mới nhẹ nhàng cho qua. Nhưng Sâm Vũ đứng bên vô cùng tức tối, muốn tiến lên nói nhưng không thể cử động. Hắn nhìn về phía trước thì bắt gặp cái trừng mắt của Yêu Hoàng, bị nộ khí hồi phục lại thanh tĩnh. Oán hận giữa Yêu Giới, Tiên Giới chất chứa rất sâu đậm, sớm muộn cũng phải xảy ra giao tranh. Với tiên lực của Thanh Mục, ngay cả Thiên Đế cũng không thể trói buộc được hắn. Nếu hắn không quan tâm đến, Yêu Giới chắc hẳn sẽ đỡ đi một cường địch…
Đứa trẻ trong lòng Thanh Mục rất hài lòng với hành động của Yêu Hoàng, nàng khẽ nhấc tay, híp lại mắt phượng: “Nếu như bệ hạ xin tha, ta đây sẽ không so đo với tiểu bối. Sâm Vũ cấm túc một năm, còn về phần Thanh Li…”
Tay Hậu Trì ném ra một viên tiên đan màu xám tro, trực tiếp bay thẳng vào tay Sâm Vũ. Trong lúc đám đông kinh nghi, nàng chớp măt, thần tình vui vẻ: “Mấy lời ta vừa nói có hơi nặng nề. Tuy Thanh Li đánh lén không đúng nhưng tình thâm ý trọng làm bổn quân rất cảm động. Tiên đan này là gia phụ ta luyện ra, tuy không thể bù được yêu lực mà Thanh Li hao tổn, nhưng cũng đủ để hóa thành hình.”
Khuôn mặt nhỏ xinh cười rạng rỡ, tràn ngập âm thanh tán thưởng. Yêu quân trong quảng trường chỉ biết rùng mình, tiểu tiên quân không biết từ đâu tới này quả nhiên rất mang thù. Toàn bộ Yêu Giới đều biết Nhị điện hạ nợ ân với Thanh Li, mấy năm nay đều mang nàng ấy bên người. Nhưng e rằng sâu trong nội tâm vẫn còn nhớ mong Thường Thấm yêu quân, nếu Thanh Li có thể hóa thành hình người, khôi phục được yêu lực, gút mắc này chắc chắn sẽ có sự thay đổi.
Thanh Mục nhìn Hậu Trì đang giơ nanh múa vuốt, khóe miệng co lại, đáy mắt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ. Thông minh như vậy mà lại mang thù, cũng không biết ai dạy nên…
Phượng Nhiễm đứng bên lại vô cùng hào hứng, nhướng mày nhìn Hậu Trì trong ngực Thanh Mục, ánh mắt rất là “Ngươi quả nhiên làm tốt lắm”, hiển nhiên hết sức hài lòng.
Yêu Hoàng và Thường Thấm bị hành động của Hậu Trì làm cho giật mình. Thường Thấm thì đỡ, chỉ nhíu nhíu mày. Trái lại Yêu Hoàng lại thở dài nặng nề một hơi.
Chuyện giữa Thanh Li và Thường Thấm luôn là nút thắt trong lòng Yêu Hoàng. Thanh Li mất yêu đan, y chữa không nổi, còn không thể trục xuất được nàng ta. Nếu có tiên đan của Cổ Quân thượng thần, nhi tử não cá chết này của y có lẽ sẽ không chấp nhất như vậy. Thường Thấm có thể sẽ ở lại Đệ Tam Trọng Thiên, một lần nữa chấp chưởng đại quân Yêu Giới. Dù sao với y mà nói, một đại tướng Yêu Giới dũng mãnh, thiện chiến còn quan trọng hơn nhiều một tiểu hồ ly yếu đuối, không rõ lai lịch.
Tuy rằng Hậu Trì không có ý giúp đỡ hắn, nhưng Yêu Hoàng vẫn mơ hồ có phần cảm kích.
Sâm Vũ nhìn sắc mặt Yêu Hoàng, biết rằng đứa trẻ này không nói dối. Trong lòng ngờ vực nàng ta rút cuộc là tiểu tiên quân nhà ai, nhưng sắc mặt không khỏi vui mừng, thần tình phức tạp chắp tay với Hậu Trì. Tiểu hồ ly trên tay cảm giác nhẹ hơn, hắn quay đầu nhìn Thường Thấm, vẻ mặt hưng phấn bắt gặp sự lạnh nhạt của Thường Thấm thì lại cứng ngắc. Thế nhưng, hắn vẫn cố chấp nhìn Thường Thấm, mấy nghìn năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn tự tin nhìn nàng, bất luận thế nào nữa… hắn sẽ không dễ dàng buông tay như lúc trước.
Trong quảng trường, chỉ có mỗi tiểu hồ ly đang run rẩy trong tay Sâm Vũ mới có thể cảm nhận được vui sướng khó thấy trong lòng hắn. Hai mắt nàng lộ vẻ không tin lẫn phẫn hận, nàng bỏ công nhiều như vậy, mất cả mấy năm để tìm cách, cần một chút thôi sẽ thành công, nhưng sao lại thất bại dễ dàng như vậy. Yêu đan của nàng sớm đã để Sâm Vũ luyện hóa, ngay cả Yêu Hoàng cũng không thể giúp nàng biến thành hình người. Tiểu tiên đồng giả vờ giả vịt này, rút cuộc là người nào?
Không khí trong quảng trường có chút quỷ dị, nhưng bất luận ra sao bầu căng thẳng ban nãy đã được dãn bớt ra nhờ Yêu Hoàng tận lực hòa hoãn. Đám người yêu quân cũng không phải kẻ ngu ngốc, thấy Hậu Trì có thể tùy tiện lấy ra tiên đan kinh người như thế, không khỏi tò mò suy đoán thân phận nàng… Dù sao người có bối phận cao hơn Yêu Hoàng, trong Tam Giới chỉ có nhiều lắm là ba người thôi. Nhưng thật sự, bọn họ đều chưa từng nghe đến trên Cửu Trọng Thiên còn một vị tiểu thần quân ẩn mình ở Thanh Trì Cung.
“Bệ hạ, về chuyện của Phượng Nhiễm…” Hậu Trì xoay người trong lòng Thanh Mục, miễn cưỡng ngáp một cái rồi mở miệng.
Sắc mặt Yêu hoàng biến đổi, nhìn về phía Phượng Nhiễm, sát ý ngưng lại trong mắt, hồi sau mới chậm rãi nói: “Phượng Nhiễm thượng quân nếu không phạm vào Yêu Giới ta, bổn hoàng chắc chắn sẽ không gây phiền toái nữa.”
Hậu Trì nhẹ gật đầu, chẳng muốn so đo ý tứ trong lời nói Yêu Hoàng, nàng khoát tay áo, quay lưng lại rồi mệt mỏi ôm lấy cổ Thanh Mục. Với tiên lực của nàng, có thể kiên trì chịu đựng khí thế Yêu Hoàng không dễ xíu nào. Chuyện kế tiếp giao cho Thanh Mục là tốt rồi, dù sao giằng co lâu như vậy nhưng mục đích chính bọn họ đến Yêu Giới vẫn chưa đạt được.
Yêu Hoàng thấy Hậu Trì mất kiên nhẫn, nhưng cũng chưa có ý rời đi, y liền phất tay giải tán đám đông yêu quân, mời Thanh Mục và Hậu Trì vào trong. Về phần Phượng Nhiễm, y không thấy, không để ý và cũng không trục xuất. Phượng Nhiễm sờ mũi, nghênh ngang đi theo sau lưng. Thường Thấm nhíu mày, dưới ánh mắt mong chờ của Sâm Vũ cũng đi vào theo. Sâm Vũ vui vẻ, cất kỹ tiên đan trong tay, vội vàng ôm tiểu hồ ly chạy vào trong triều. Trong lúc nhất thời, như trải qua một chận đại chiến tràn ngập thuốc súng, Trọng Tử Cung lại khôi phục vẻ yên tĩnh như cũ.
Trong đại điện Trọng Tử Cung, Yêu Hoàng tuy địa vị cao hơn Thanh Mục, nhưng không hiểu sao Hậu Trì lại không chịu xuống khỏi người Thanh Mục. Vậy nên, y đành phải cùng ngồi chung với Thanh Mục trên cái ghế kim trầm mộc ngay giữa đại điện.
Ngoài trừ ba người này thì không còn ai khác trên đại điện. Có một chút trống rỗng. Yêu Hoàng do dự chốc lát, sau đó chắp tay hướng Hậu Trì: “Không biết tiểu thần quân lần này tới Yêu Giới là Cổ Quân thượng thần có điều gì phân phó?”
Hậu Trì nhếch miệng: “Sao nào, chẳng lẽ phụ thần không phân phó là ta không được đến Yêu Giới sao?”
Thanh Mục nhìn Hậu Trì cáo mượn oai hùm mà thở dài. Nếu không vì uy danh Cổ Quân thượng thần, Yêu Hoàng chịu nhân nhượng đến mức này mới là lạ!
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời Hậu Trì, Yêu Hoàng liền cứng đờ, vội xua tay: “Thượng thần nói quá rồi, chỉ là tiểu thần quân người chưa từng rời Thanh Trì Cung. Lần này lại tới Yêu Giới, bổn hoàng mới hơi ngờ vực chút thôi.”
Trong cuộc chiến tiên yêu, Cổ Quân thượng quân một mực trung lập. Vậy nên, Yêu Hoàng không muốn rước thêm một địch nhân mà một mực vô cùng hòa khí với Hậu Trì.
“Chúng ta lần này tới là muốn mong Yêu Hoàng giải thích thắc mắc.” Kéo Hậu Trì vào sâu trong ngực, hắn lấy một cái quạt yêu từ trong người Hậu Trì ra, đưa cho Yêu Hoàng: “Gần đây, ta và Hậu Trì có đi tìm kiếm một vị bằng hữu. Nơi xưa không thấy bóng dáng đâu, chỉ phát hiện cây quạt này đây…”
Yêu Hoàng nghe thấy có hơi sửng sốt và nghi ngờ, thấy cây quạt mà Thanh Mục đưa ra thì sắc mặt trở nên ngưng trọng. Hậu Trì và Thanh Mục thấy y bất ổn. Bọn họ liền nhìn nhau, có chút may mắn rồi, xem ra Yêu Hoàng này quả nhiên có quen Bách Huyền, chỉ là không biết họ là địch hay bạn mà thôi…
“Hậu Trì thượng thần, người mà hai người đang tìm kiếm liệu có liên quan đến Cổ Quân thượng thần?” Trầm ngâm một lát, Yêu Hoàng mới mở miệng.
“Có thể nói như vậy…” Hậu Trì ngừng lại rồi đáp tiếp: “Hắn là người trong Thanh Trì Cung ta.”
Ý tứ bảo vệ trong lời nói đều khiến cả Yêu Hoàng và Thanh Mục phải giật mình. Thanh Mục nhìn Hậu Trì căng thẳng, ánh mắt không ngăn được mà chấn động. Xem ra Bách Huyền này, đối với Hậu Trì… không đơn giản.
“Thượng thần không cần khẩn trương, bổn hoàng chẳng qua hiếu kỳ nên mới hỏi thôi. Những năm nay, người có thể áp chế được ta, Thanh Mục thượng quân không phải người đầu tiên.” Yêu Hoàng có chút cảm khái, chậm rãi nói với Thanh Mục.
“Bệ hạ nói là…” Thanh Mục có chút ý động, tuy rằng trước nay không quan tâm đến tien lực cao thấp, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy rất tò mò với Bách Huyền chưa gặp mặt này.
“Đúng vậy, ta đã bại dưới tay người này. Hơn nữa còn không thể đánh trả.” Yêu Hoàng thở dài, không ngần ngại nói về sự thật lần chiến bại của bản thân.
“Đó là đơn nhiên.” Hậu Trì hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hưng phấn, rất đắc ý gật đầu với Yêu Hoàng.
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Thanh Mục vỗ Hậu Trì, tiếp tục hỏi.
“Tám ngàn năm trước, ta ở trong Thiên Hỏa Điện bế quan tu luyện thì phát hiện có kẻ đột nhập vào cung, liền động thủ với người đó.” Thấy hai người có chút khó hiểu, Yêu Hoàng tiếp tục nói: “Tử hỏa kết giới của Đệ Tam Trọng Thiên là yêu lửa của Yêu Hỏa Điện biến thành. Với Yêu Giới là thập phần quan trọng, bình thường sẽ được trọng binh canh gác. Nhưng mà người các người đang tìm kiếm lại hết sức nghênh ngang xông vào, lấy hỏa yêu đi mất, giao thủ cùng với ta. Mới chỉ một chiêu mà ta đã thua, nên mới bối rối giao vũ khí ra… Chính là cây quạt này đây.”
Thấy sắc mặt hai người cổ quái, Yêu Hoàng ho khan một tiếng rồi vội nói thêm: “Ta biết rất rõ. Tuy hắn lấy mất yêu hỏa nhưng không nhiều, cũng không quá phận nên ta mới không có đuổi theo.”
Một chiêu đã bại, chỉ sợ là không còn can đảm dám đấu… Hậu Trì và Thanh Mục nghe thấy lý do của Yêu Hoàng thì mở to mắt nhưng không lên tiếng. Người ta dù sao cũng đứng đầu một giới, sĩ diện là thứ quan trọng, bọn họ tới làm khách, tốt hơn là nên giữ ý.
Chẳng lẽ chỉ thế thôi sao? Nói cho cùng thì vẫn chả có gì khác biệt… Thấy Yêu Hoàng dứt lời, hai người đều có chút hậm hực. Bọn họ không ngại vạn dặm xa xôi đến Đệ Tam Trọng Thiên, không ngờ lại chỉ có cái tin tức vô dụng này. Theo như lời y nói, ngoài việc Bách Huyền lấy yêu hỏa Yêu Giới tám ngàn năm trước thì không còn tin gì.
Thấy hai người trầm mặc không nói, Yêu Hoàng bày bộ dáng ho khan: “Thượng Thần không cần ủ rũ như thế. Tuy rằng, ta mới giao thủ một lần với hắn nhưng phát hiện được người đó tiên lực vô cùng dồi dào. Tiên quang huyễn hóa màu hỏa hồng, là Cửu Chuyển Luân Bàn Chi Thế. Theo ta biết, đây là vũ khí của Kỳ Lân Thần Thú trong truyền thuyết. Nhưng mà từ hậu thượng cổ tới giờ, những con thần thú này đã bị diệt sạch. Vậy nên ta không chắc suy đoán này có đúng hay không.”
Thanh Mục và Hậu Trì sững sờ. Nhớ tới lời đồn đại về thần thú ở Liễu Vọng Sơn, đáy lòng khẽ động, lẽ nào mấy năm nay Bách Huyền vẫn luôn ẩn mình ở Liễu Vọng Sơn sao? Nhìn nhau có chút mừng rỡ, cuối cùng cũng có tin tức về Bách Huyền…
Thanh Mục chắp tay với Yêu Hoàng, lạnh nhạt trên mặt tan mất, tươi cười nói: “Đa tạ bệ hạ báo cho ta biết. Ta và Hậu Trì còn có việc quan trọng cần làm, cáo từ trước.”
Nói xong liền đứng dậy đi ngay, có phần vội vàng, gấp gáp. Có trời mới biết bọn họ đến Liễu Vọng Sơn mới nghe kỳ danh chứ có từng thấy thần thú ấy xuất hiện hay không?
“Thượng thần, chờ một chút!” Thanh Mục còn chưa đi đến đại điện, thì bỗng dưng nghe thấy thanh âm của Yêu Hoàng.
Hậu Trì từ trong ngực Thanh Mục quay đầu, ánh mắt trong sáng khiến Yêu Hoàng vốn da mặt dày cũng chịu không nổi. Y sợ mình cung cấp manh mối không hợp ý của tiểu thần quân.
“Thượng thần, yêu hỏa của Yêu Giới chỏ tồn tại ở bên trong Đệ Tam Trọng Thiên. Vô dụng với tiên nhân Tiên Giới. Ngoài việc tạo nên kết giới, nó còn là vật vô vùng tốt cho yêu quân tu luyện yêu lực. Nếu người muốn tìm kiếm
Hậu Trì hiểu ý Yêu Hoàng, trịnh trọng gật đầu với y và vỗ nhẹ tay Thanh Mục ra hiệu hắn đi ra ngoài. Vừa ngẩng đầu thì thấy sự ngạc nhiên trên mặt thanh niên, nàng chợt nghi hoặc kéo tay áo hắn. Thanh Mục xốc lại tinh thần, che giấu sự cứng ngắc trong biểu cảm rồi lắc đầu ôm Hậu Trì đi ra.
Trong Trọng Tử Điện, Yêu Hoàng nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ dã đi xa, mắt khẽ nheo lại, vẻ mặt khó hiểu.
Một nam tử áo bào tím đi ra từ đại điện, thấy Yêu Hoàng thì mắt nhíu lại: “Phụ hoàng, người nói kia là Hậu Trì thượng thần ư?”
Yêu Hoàng vuốt cằm, thần tình có chút cảm khái mơ hồ: “Quả nhiên không hổ danh tiểu thần quân mà Cổ Quân thượng thần chờ đợi vạn năm. Cửu Trọng Thiên e rằng chỉ có mỗi Cảnh Giản có thể sánh tới.”
“Làm sao được. Ban nãy con có thấy, nàng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ. Tâm tính chưa trưởng thành. Tại sao bọn họ lại đến Yêu Giới vậy?” Thanh niên tử bào thần sắc lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn vấn vương mấy phần tịch liêu.
Yêu Hoàng xoay người, nhìn đại nhi tử của mình, ánh mắt bình tĩnh, y thở dài: “Chỉ là đi tìm người thôi. Không quan hệ gì lắm đến chúng ta. Nhưng ta nghĩ người đó sợ là không đơn giản…” Yêu Hoàng ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Con gặp Thường Thấm chưa?”
Đôi mắt bình tĩnh của Sâm Hồng giật giật, cuối cùng cũng có một chút sắc ấm, vô cớ buồn: “Cô ấy vừa đến cáo biệt con, con nghĩ đã đến ngày cô ấy rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên rồi.”
Yêu Hoàng nghe thấy lời này, mặt hơi biến sắc. Y vốn định giữ Thường Thấm ở lại Đệ Tam Trọng Thiên, xem ra sợ là không được rồi.
“Không sao, Nhị đệ đuổi theo rồi.” Sâm Hồng nhìn ra xa Trọng Tử Điện. Đôi mắt đỏ sẫm đặc biệt tĩnh lặng: “Ta muốn biết rằng, lần này Thường Thấm sẽ lựa chọn như thế nào?”
Nghìn năm trước, ngươi lựa chọn ở lại Đệ Tam Trọng, trông mong hắn hồi tâm chuyển ý. Bây giờ đây, Thường Thấm, ngươi sẽ lựa chọn con đường nào?
Thanh Mục ôm Hậu Trì đi khỏi Trọng Tử Điện, sau khi gặp Phượng Nhiễm liền chạy thẳng tới Sinh Tử Môn, ba người đều hân hoan vui vẻ… Bỗng nhiên đang trên đường đến Sinh Tử Môn thì bắt gặp bóng dáng quen thuộc, nhịp bước của họ chợt dừng lại.