• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cưỡng ép xuyên qua kết giới hai giới phải hao tổn nhiều linh lực, huống chi còn đem theo người cùng qua, chờ luồng yêu lực cuồng bạo bên trong Yêu giới mạnh mẽ quét qua ngăn cản hắn về sau, Thanh Mục mới nhẹ thở phào, đột nhiên cảm thấy có phần bất thường, liền cúi đầu dùng tiên lực kéo lấy người trong ngực lại.

Bé gái không quen bị ôm ở trong lòng hắn, cuộn tròn người lại, gợi lên loại cảm giác mềm mại quen thuộc, Thanh Mục dò xét khí tức biết rõ là cùng một người mới thở phào một cái, hàng mi tuấn tú cau lại…

Vừa mới ở Kình Thiên trụ Hậu Trì vẫn là thiếu nữ giờ lại biến thành bộ dáng trẻ con bảy tám tuổi, bố y tuy rằng cũng nhỏ theo, da thịt trắng hồng vô thức lộ ra nhưng chẳng gợi lên cảm giác gì.

Bé gái trong lòng có chút kinh ngạc, nàng cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ của mình, lẩm bẩm ‘Chuyện gì xảy ra vậy’ rồi nhảy ra khỏi vòng tay Thanh Mục.

Thân ảnh nhỏ nhắn nhảy khỏi lòng ngực, dùng sức đạp hai cái trên mặt đất rồi mới bình tĩnh, rất khác so với vẻ ngoài điềm tĩnh và lạnh lùng lúc nãy.

Thanh Mục sờ mũi, hào hứng nhìn bé gái đối diện, ánh mắt nhìn Hậu Trì một hồi rồi đột nhiên phát hiện ra sắc mặt lãnh đạm của nàng lúc nhỏ cũng không thay đổi gì mấy.

Với bộ dáng Hậu Trì lúc trước, Thanh Mục nhất định không thể ngờ dáng vẻ còn nhỏ của nàng ấy sẽ như vậy, gương mặt nhìn thoáng qua mang nét trẻ con ngây thơ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy vẻ tao nhã tuyệt thế ẩn sau, đôi mắt đen nhánh phảng phất như đầm sâu âm u có thể mê hoặc tâm trí người khác, lông mày hơi khẽ nheo lại tỏa ra thâm trầm lạnh thấu xương, rõ ràng chỉ là dáng vẻ đứa trẻ bảy, tám tuổi nhưng lại gợi loại cảm giác như muốn thoát ly khỏi Tam Giới.

Nhưng cảm giác ấy cũng chỉ là trong nháy mắt, luồng khí tức này giống như lúc Hậu Trì đứng ở Kình Thiên Trụ chợt chậm biến mất, còn sót lại chỉ là một đứa trẻ có khuôn mặt bất phàm trong Tam Giới.

Mặc dù trong mấy ngàn năm qua, Thanh Mục chưa từng động tâm nhưng lúc này rất kinh ngạc vì chuyện trước mắt. Khó trách chúng tiên Tam Giới đều nói Hậu Trì thượng thần trọc thế phương hoa… Ồ, không đúng… Thanh Mục híp mắt, cẩn thận đánh giá bé gái trước mặt.

Tiên nhân có thể tùy tiện biến ảo, nhưng dáng vẻ sẽ giống hơn phân nửa lúc trưởng thanh, Hậu Trì biến thành như vầy là do linh lực nàng ta quá thấp, không có đủ linh lực hóa hình vì yêu khí nồng đậm trong Yêu Giới nên mới tự động biến thành bộ dáng còn bé để tránh tiêu hao linh lực. Dung mạo của Hậu Trì lúc bé đã như vậy, tại sao lúc lớn dáng vẻ lại bình thường thế kia?

Chẳng lẽ có người cố ý áp chế lại dung mạo vốn có của nàng sao? Nhưng làm vậy chẳng khác nào phong ấn căn cơ tiên lực của nàng lại ư, ai lại dám làm vậy?

Thanh Mục hồ nghi sờ mũi, lần đầu dâng lên vài phần tò mò đối với Hậu Trì, nàng là con gái của Cổ Quân thượng thần, ai lại dám làm ra loại việc này?

Hậu Trì cúi đầu nhìn ngó trái phải, nàng biết vì linh lực chính mình yếu kém nên mới biến thành bộ dáng xấu hổ này, hừ một tiếng rồi nghi ngờ liếc Thanh Mục, hắng giọng nói: “Xem ra yêu khí ở Yêu Giới chắc tăng thêm vài phần, Thanh Mục thượng quân, ở trong Yêu Giới ta chỉ có thể hành tẩu với bộ dáng này, mọi việc có chút phiền toái.”

Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến hắn không hợp với khuôn mặt non trẻ, giọng nói thanh thúy vang lên mang theo vẻ mềm mại của trẻ con, đôi mắt đen nhánh nháy một cái rất đáng yêu, Thanh Mục cuối đầu nhìn nàng, đáy mắt cổ quái hiện lên ý cười vui vẻ, nhướn mày hứng thú.

So với dáng vẻ lãnh đạm lúc trước, bộ dạng thế này ngược lại thú vị hơn nhiều. Xem ra chắc là do phong ấn khiến tiểu Hậu Trì mới xuất hiện thay đổi kỳ quái này.

“Ủa, sao không thấy Phượng Nhiễm ở đây?” Thanh âm nhỏ đột ngột vang lên, cả hai mới phát hiện đã lâu rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Phượng Nhiễm.

Thanh Mục nhìn màng kết giới Yêu Giới sau lưng biến hóa thất thường, trầm tư một lúc nói: “Cưỡng ép xuyên qua kết giới vốn mạo hiểm, thường sẽ không xuất hiện cùng một chỗ, xem ra Phượng Nhiễm thần quân không đáp xuống cùng nơi với chúng ta.”

Hậu Trì gật đầu, nhìn kết giới thở dài: “Đã là vậy thì chúng ta đi về Hoàng Thành thôi, Phượng Nhiễm biết rõ chúng ta đi tìm Yêu Hoàng nên chắc chắn sẽ đợi ta ở Hoàng Thành.”

“Được.” Thanh Mục thu lại tiên lực quanh mình, chậm rãi cải biến khí tức của mình, trong chốc lát quấn quanh hắn là một loại khí tức trầm lãnh, vô tình sinh ra cảm giác oai nghiêm, lạnh giá.

Hậu Trì nhíu mày, hai tay nhỏ ôm lấy ngực, ngẩng đầu híp mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Mục.

Chà, hắn cao như vậy, đúng là làm khó nàng!

Rõ ràng nhìn như bảy tám tuổi, nhưng ánh mắt nàng lại vô cùng thanh lãnh. Thanh Mục cúi đầu thấy bộ dáng và vẻ mặt Hậu Trì chả ăn nhập nhau thì buồn cười ho khan một tiếng, lấy tay nàng đang đặt trên ngực xuống, quy củ đặt lại bên hông, vỗ đầu nàng giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Yêu Giới tuy đã ngưng chiến với Tiên Giới mấy năm, nhưng tiên quân và yêu quân có thể tự do khiêu chiến, bộ dạng bây giờ của ta có thể tránh rất nhiều phiền toái, đợi khi tìm được Yêu Hoàng không chừng sẽ có một trận ác chiến.”

Thấy Hậu Trì gật đầu, Thanh Mục xoay người rời đi, mới bước được hai bước thì nghĩ tới điều gì, xoay người thì thấy đứa trẻ nhỏ sau lưng tập tễnh bước đi trong bầu yêu khí nồng đậm, bộ dáng lảo đảo, hắn thở dài đi tới và ngồi xổm xuống, bắt lấy tay nàng nói: “Này, ngồi lên đây đi.”

Dù gì Hậu Trì vẫn đang ở trong bộ dáng một đứa trẻ, bình thường ở Tiên Giới lại thích dùng tiên lực để so hơn là tuổi tác, Thanh Mục nhìn Hậu Trì như vậy, vô thức coi nàng như vãn bối của mình.

Hắn nhìn Hậu Trì trầm mặc không nói, miệng nhếch lên nhưng không lên tiếng, tiểu thần quân này linh lực vốn không có sức mạnh của thượng thần, rõ ràng không chịu chịu thiệt, phải biết rằng người trong yêu tộc tính tình vốn thô bạo, tuyệt nhiên không có hảo cảm với người của Tiên Giới, nếu gặp phải thì không phải chuyện tốt đẹp gì.

Mặt Hậu Trì dừng lại lộ vẻ nghiêm túc, thấy trên mặt Thanh Mục bất đắc dĩ, không nhiều lời chỉ bắt lấy tay áo và đạp lên tay phải hắn, ôm cổ hắn lại rồi ngồi xuống, bàn tay nhỏ chỉ về trước, hào hùng nói: “Đi thôi.”

Hướng về phía Yêu Giới mà đi, Thanh Mục vững vàng ôm chặt vật nhỏ trong tay, không phát hiện sự nhẫn nại hiếm có của hắn.

“Ngồi vững, Hoàng Thành không xa lắm đâu.”

“Thanh Mục thượng quân, ta là thượng thần, Phượng Nhiễm bình thường vẫn là người giá vân cho ta.”

Thanh Mục nhăn mày, không lên tiếng, mặc kệ người trong tay lẩm bẩm nói.

“Một khi gặp Yêu Hoàng, ngươi cũng đừng lo lắng, bảo vật phụ thần đưa ta không ít, dù gì ta cũng giúp được một chút…”

“Đợi Phượng Nhiễm đi đến Hoàng Thành, hai người các ngươi liên thủ, Yêu Hoàng cũng không làm gì được…”

“Ồ, ngươi giá vân ổn đấy, thấp thôi, trên cao nhiều yêu khí…”

Nghe thấy thanh âm bắt bẻ bên tai, tay Thanh Mục run run, không chớp mắt tăng thêm tốc độ bay về trước, tuy mặt không biểu tình, nhưng độ cao thấp xuống một chút, hắn hơi hơi cúi đầu, búi tóc trên đầu Hậu Trì hơi nhếch môi, bật cười sờ mũi, đáy mắt đạm mạc nhiễm ý cười ôn hòa.

Hắn dám chắc rằng, bộ dáng trẻ con này nhất định không phải Hậu Trì thượng thần mấy vạn năm tuổi… Tính tình đứa nhỏ này thật là làm người khác không chống đỡ nổi, hết lần này đến lần khác làm người ta không thể cự tuyệt.

Mà thôi, chỉ cần hắn có thể biết rõ lai lịch của mình, những gian khổ này cũng đáng… Hắn cứ tự an ủi bản thân, không ngừng suy nghĩ bay vào hướng rừng rậm.

Nửa ngày sau, trong khu rừng cực lớn bên ngoài Yêu giới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hậu Trì đen lại, mắt phượng trừng lớn như muốn nổi lửa nhìn bóng người trước mặt, hai tay chắp sau lưng khó chịu không buông.

Như để ý mình bị ai đó nhìn chăm chú, Thanh Mục thở dài, đi vòng tới vòng lui một chỗ, nữ đồng cao chưa tới eo hắn đen mặt lại: “Ta đã đến Yêu giới một ngàn năm trước, không nghĩ Yêu Hoàng lại thay đổi mấy lần ảo trận trong rừng, con đường này…Hình như không phải.”

Hậu Trì nắm chặt hai tay, đem trọc khí trong ngực chậm rãi phun ra, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Thanh Mục thượng quân, lấy năng lực của ngươi, đừng nói tiểu huyễn trận này, cho dù là sát trận kinh khủng nhất Yêu giới cũng khó làm ngươi thương tổn nửa phần, dù có đánh thua thì chỉ mất mặt xíu thôi… Xem ra nghe đồn Thanh Mục thượng quân linh lực cao thâm, là kỳ tài có một không hai trong Tiên Giới mấy vạn năm nay, đúng là nói bừa.”

Giọng nói xem thường thanh thúy vang lên, nàng ngước lên nhìn hắn, thần tình như hôm ở Đại Trạch sơn Thanh Mục lạnh lùng gièm chê Hậu Trì.

Thanh Mục khựng lại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trên mặt có nét ửng hồng hiếm thấy, hắn sờ mũi, ngượng ngập xoa búi tóc tròn của Hậu Trì, nói: “Tiểu hài tử gia gia, mang hận làm gì, không phải ngươi nói pháp lực mình không sâu sao, cư nhiên lại nhớ kỹ như thế!”

Thấy búi tóc nhỏ vâng lời, Thanh Mục đặt tay lên đầu Hậu Trì, xoa xoa mãi không để xuống.

Hậu Trì híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, mạnh mẽ đánh lên tay của Thanh Mục, khó chịu nói: “Thanh Mục thượng quân, ngươi vượt quá giới hạn rồi.”

Thanh Mục nhìn uy nghi nhàn nhạt tản ra từ Hậu Trì, giật mình, lông mày chớp chớp, nét ôn hòa hiện lên gương mặt người thiếu niên, hắn tiến hai bước về phía Hậu Trì, ngồi xổm người xuống rồi ôm lấy nàng mặc kệ đôi mắt kinh ngạc, sải bước về trước.

Lúc này đây, ngay cả phương hướng hắn cũng lười nhìn, chỉ trực tiếp bước về phía trước.

“Thanh Mục, ngươi làm gì vây, buông ta xuống, tự chính ta có thể đi được.”

“Ngươi nghĩ mình có tiên lực chống cự chướng khí trong rừng?” Thanh niên cúi thấp đầu, lúc này ngay cả một tiếng khách khí ‘Hậu Trì thượng thần’ cũng lười nói.

Động tác giãy giụa của Hậu Trì chợt chậm lại.

“Ngươi biết đường đi đến Hoàng Thành không?” Thanh niên nhíu mày, tiếp tục khiêu khích.

Hậu Trì ngừng lại, khẽ hừ hừ.

“Ngươi không muốn tìm Yêu Hoàng hỏi về tung tích Bách Huyền ư?” Thanh niên giương khóe miệng lên, cúi đầu xuống nói, kim sắc trong mắt chợt lóe lên.

Trong Tam giới, người có thể ép chủ nhân của một giới, là Yêu Hoàng, nói ra tung tích Bách Huyền. . . Chỉ có mỗi hắn.

Lời này vừa vang lên, Hậu Trì liền cúi đầu xuống, cau mày khó chịu không lên tiếng, hai cái tay nhỏ vô tình đặt trên bàn chân, nhìn qua có vài phần đáng thương.

Phụ thần biến mất đã nghìn năm, trên đời này, hai người duy nhất nàng không thể cúi xuống cầu xin chính là Thiên Đế và Thiên Hậu trên Cửu Thiên. . .

“Hậu Trì, chỉ cần ngươi và ta lập ra ba ước hẹn, ta đảm bảo ngươi sẽ nhận được câu trả lời ở chỗ Yêu Hoàng.”

Rèn sắt khi còn nóng, Thanh Mục phát hiện phiên bản tiểu Hậu Trì này tâm tính còn rất trẻ con, không ngừng nói chuyện, bất kể vậy, hắn vẫn biết mình đang ôm một vị thượng thần trong tay, cảm giác vô cùng mới lạ.

Nói cho cùng, hắn cũng mới có mấy nghìn năm tuổi, hơn nữa, trong giới Thần Tiên hắn chỉ miễn cưỡng tính là trưởng thành thôi.

“Ngươi muốn sao?” Hậu Trì cảnh giác ngửa mặt lên, mắt to trừng lớn, hai tay nắm lại.

“Yêu quân trong Yêu giới rất nhiều, cực kỳ hiếu chiến, vả lại vô cùng địch ý với người của tiên giới, sau khi ra khỏi rừng, nếu ta dùng tiên lực để đi, nhất định sẽ bị yêu quân phát hiện, cho nên chỉ có thể đi bộ về Hoàng Thành, trong khoảng thời gian này chúng ta nhất định phải thường ở chung, hơn nữa không thể xưng hô tục danh của nhau.”

Muốn ăn thì phải lăn vào bếp, tuy rằng nàng không thích kiểu giấu đầu thụt đuôi như vậy, nhưng không muốn cũng không được, cứ theo ý Thanh Mục đề nghị thì đỡ việc hơn.

Hậu Trì hồ nghi nhìn Thanh Mục, bắt đầu đoán chừng những gì Phượng Nhiễm nói về hắn là thật, Thanh Mục thượng quân uy chấn Tam Giới, coi bộ có chút can đảm?

“Đừng nhìn ta như vậy, ta ghét phiền phức lắm, vậy nên những thứ chuyện đó có thể bớt lúc nào liền hay lúc đó.” Thanh Mục liếc Hậu Trì đang ôm trong tay, sờ sờ cái cằm, nghiêm mặt mà nói: “Hôm nay ngươi hóa thành hình dạng thế này, chi bằng khoảng thời gian này cứ gọi ta là ‘Sư phụ’ đi!”

Hậu Trì chợt giương mắt, đôi mắt lại lớn vài phần, thần tình có vẻ không tin nàng là thượng thần tôn sư, mặc dù linh lực có hạn, nhưng dù gì cũng theo Cổ Quân thượng thần học không ít tiểu tiên pháp…

Nhìn ra ý tứ trong mắt Hậu Trì, Thanh Mục giương khóe miệng cười, nói với tiểu hài đồng trong ngực “Hậu Trì, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Cổ Quân thượng thần không dạy ngươi sao… Lúc nào ngươi nguyện ý gọi ta một tiếng sư phụ ta sẽ dạy ngươi cách ngưng tụ tiên lực, được không?”

Nghe thấy hắn chậm rãi nói ra câu đó, Hậu Trì vốn bình tĩnh đột ngột ngẩng đầu, đáy mắt sáng lên hiện vài phần kinh ngạc.

Hắn rõ ràng đã biết thân thể này khó có thể ngưng tụ tiên lực… Nhưng mà… Để nàng ngưng tụ tiên lực được, cả phụ thần còn làm không được, hắn làm sao có thể…

Hậu Trì nhìn khóe miệng Thanh Mục mỉm cười, lấy cái tay nhỏ sờ cằm, nghi ngờ nheo mắt lại.

Thanh Mục này, rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK