• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên tĩnh tựa chết chóc, toàn bộ quảng trường như bị một bầu không khí quỷ dị bao bọc. Mọi người hoảng sợ, cùng hướng về phía người ban nãy. Ngoài Yêu Hoàng, Thường Thấm cùng Phượng Nhiễm duy nhất đứng nghiêm, mọi người còn lại đều bị kim quang uy áp.

Hiển nhiên, việc công kích bằng yêu quang này có chủ đích cả.

Người nọ mặc áo bào đen, tỏa ra hơi lạnh thấu xương. Nhìn thoáng qua, trông khí thế dưới bào đen bình thường vô cùng, nếu không vì ánh mắt thiêu đốt và sắc mặt thâm trầm của Yêu Hoàng hướng về người đó, chắc hẳn không ai sẽ nghĩ đấy là người vừa mới gây nên trận náo loạn ban nãy. Từ hậu cổ giới đến nay, chưa từng thấy ai có thể phá được kết giới bảo vệ Yêu Giới, đương nhiên là không tính ba vị thượng thần kia, bởi họ chưa từng xuất thủ.

Hắc bào nhân chậm rãi không lên tiếng, trong quảng trường hô hấp của mọi người cũng trở nên gấp gáp. Chỉ có mỗi mình Phượng Nhiễm là đắc ý, khoanh tay trước ngực liếc mắt nhìn người nọ.

Hồi lâu sau, một tiếng nói trầm nhẹ trong hâc bào vang lên, lộ ra một chút bất đắc dĩ. Tinh thần mọi người lập tức chấn động, cuối cùng cũng có động tĩnh, chỉ là ai cũng nghi nghi ngờ ngờ, giọng nói này sao nghe có vẻ trẻ tuổi đến thế?

“Che cái gì mà che, người khác phát hiện hết rồi. Ta đã bảo ngươi đừng có làm mấy cái chuyện kiểu che mặt này rồi!” Âm thanh thanh thúy vang lên, nửa phần dứt khoát, nửa phần oán trách.

Khi đám người ngước mắt nhìn, một bàn tay trắng nõn đột nhiên kéo áo choàng đen trên người xuống. Cảnh tượng bên trong lập tức lộ ra trước mặt mọi người. Đám đông nhìn chăm chú một màn quỷ dị cách đó không xa, họ vốn ôm kỳ vọng lớn giờ lại cùng bất ngờ, sửng sốt.

Giữa quảng trường, một thanh niên trông trẻ măng lấy đang ôm một bé gái cỡ bảy tám tuổi. Bé gái xoay lưng lại phía mọi người, không rõ mặt mũi. Người thanh niên đứng sừng sững ở đấy, thâm sâu vô cùng, khuôn mặt tuấn mỹ. Mặc dù bây giờ sắc mặt hắn rất ôn nhu khi nhìn bé gái nhưng quanh người vẫn đang tỏa ra áp bách nhàn nhạt. Tròng mắt đen nhánh xẹt qua vài ánh lửa vàng, chính là kim quang xuất thế ban nãy đã ngăn chặn Yêu Hoàng.

Hào quang vàng đó, làm cho mọi người đều cảm thấy sợ hãi, một cảm giác muốn thần phục từ tận trong linh hồn.

Như là vì lời phàn nàn của bé gái, áo đen bao phủ trên người thanh niên đã biến mất, trường bào bích lục ôn ngọc xuất hiện trước mắt mọi người. Thanh niên có vẻ ngoài lạnh lùng cúi đầu xuống nhìn bé gái trong ngực, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Được rồi, ta không phải đã nghe lời ngươi rồi mà. Đừng có náo loạn.”

Giọng nói nhu hòa, có chút lạnh lùng.

Phượng Nhiễm trợn mắt há mồm nhìn về phía hai người, mắt giật giật, âm thầm tặc lưỡi, đáy lòng nổi lên nghi ngờ… Con bé hung hăng đó, không phải là… Hậu Trì ư?

Nhưng mà, hai người đứng với nhau kì lạ như vậy… Nhớ lại câu nói đùa của mình trước khi vào Yêu Giới, Phượng Nhiễm nheo mắt, vui vẻ trong lòng.

“Các hạ xông vào Đệ Tam Trọng Thiên, phá kết giới của ta, rốt cuộc là người nào?” Giọng nói Yêu Hoàng không giận mà uy vang lên. Ánh mắt quét về phía Hậu Trì cũng không lâu, chỉ lạnh lùng nhìn phía thanh niên cách đó hỏi lại một lần nữa, lời nói mang theo vẻ không kiên nhẫn và ý trịnh trọng mơ hồ.

Y đương nhiên có thể nhìn ra chút tiên khí ít ỏi vương trên người bé gái và nguồn khí tức khổng lồ trên người thanh niên. Theo suy nghĩ y, con nhóc này hẳn là tiểu tiên thú của thanh niên, bình thường được nuông chiều quá nên mới kiêu căng vô lễ đến thế.

Thanh niên ngẩng đầu, kim quang trong mắt chậm rãi biến mất, lạnh lùng nói: “Tiên Giới Thanh Mục.”

Lời vừa nói, ý lạnh bên trong khiến người ta đột nhiên rùng mình, bốn chữ này không hề xa lạ nhưng cũng khiến ai khiếp sợ.

Thượng quân Thanh Mục, là tiên quân cường đại thần bí nhất nghìn năm qua, một mình ở vực sâu trong Bắc Hải chém chết hung thú từ Thượng Cổ – Cửu đầu xà. Việc này đã làm chấn động Tam Giới, cực ít người biết được dung mạo hắn, không ngờ hôm nay hắn lại mạnh đến vậy, mới chỉ là thượng quân hơn nghìn năm tuổi mà có thể áp chế được Yêu Hoàng, quả thực làm người khác phải kinh hãi.

Đối thủ như vậy, không ai muốn đụng phải, ngay cả những kẻ hiếu chiến nhất trong Yêu Tộc. Sắc mặt Yêu Hoàng cũng chóng đổi, nghĩ đến bình thường nghe đồn Thanh Mục tính tình cổ quái, mắt lóe lóe, thầm không muốn một nhân vật như vậy trở thành địch nhân bới Yêu Giới, lập tức miễn cưỡng làm bộ tươi cười nói: “Thì ra là Thanh Mục thượng quân, hai giới tiên yêu đã đình chiến nghìn năm, xưa nay không hề tranh chấp, hôm nay ngài đến Yêu Giới không biết là vì chuyện gì?”

Nếu có thể điều động lực bảo vệ Yêu Giới, y chắc hẳn không thể lưu lại mạng Thanh Mục. Nhưng mà tự nhiên gây thù vô cớ, cũng không lý trí lắm, hắn có thể dập tắt tử diễm trên Sinh Tử Môn, e là Thiên Đế cũng không thể tùy ý điều động được. Ví như hắn không quan tâm đến tranh đấu hai giới, nếu vậy thì quá tốt.

Thanh Mục mấp máy định nói thì một giọng nói mềm mại từ trong ngực thanh niên vang lên, bé gái quay đầu lại, không nhịn nhìn Yêu Hoàng nói: “Đại nhân (nguyên văn: Đại cá tử: người to lớn, chuyển thành đại nhân cho dễ nghe), ngươi dài dòng quá, nhìn sự tình đã rõ ràng vậy rồi, cần gì phải hỏi lần hai nữa?”

Thanh âm đứa nhỏ này vô cùng dứt khoát, làm cho tất cả yêu quân trên quảng trường không thể không kinh ngạc. Thanh Mục thượng quân lãnh đạm với bệ hạ thì cũng thôi, tiểu tiên thú này không biết xuất hiẹn từ đâu, lại không hiểu quy củ. Một yêu quân nghiêm nghị quát lên, hắn ngẩng đầu nhìn bé gái trong lòng Thanh Mục, vẻ mặt đột nhiên ngạc nhiên, đáy mắt nghi ngờ

Yêu quân ở Yêu Tộc đều có công lực thâm hậu, vậy nên ai cũng có dung mạo xinh đẹp, tiêu biểu như yêu quân Thường Thấm và thượng quân Phượng Nhiễm. Nhưng trong lòng mọi người đang mơ hồ cảm thấy, dù bọn họ có vẻ ngoài thế nào cũng khó có thể sánh bằng bé gái trong lòng Thanh Mục.

Mới khoảng bảy, tám tuổi mà đã vậy, có thể đoán được sau này phong nhã tuyệt đại cỡ nào. Đôi mắt đen láy trông vô cùng lanh lợi, tỏa ra uy áp vô hình, áo khoác lông trắng trên người nàng còn tô đậm thêm khí chất tôn quý bẩm sinh.

Dung nhan kiều diễm như vậy, cả Yêu Giới và Tiên Giới đều hiếm thấy. Lẽ nào đứa nhỏ này là hậu duệ của một thượng quân nào đó chăng?

Phượng Nhiễm nhướng mày trợn mắt nhìn qua đứa bé cáo mượn oai hùm trong ngực Thanh Mục. Đáy mắt nổi lên tia chấn kinh, khí tức này quen thuộc quá, chắc chắn là Hậu Trì! Nhưng mà Hậu Trì ở Thanh Trì Cung không lớn lên bao nhiêu, tại sao giờ lại có bộ dáng kinh thế tuyệt luân như vậy, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Cảm nhận được tiên khí vô hình phảng phất trên người bé gái, mọi người không khỏi lắc đầu, đứa nhỏ này đẹp thì đẹp thật, sợ là chưa lớn nổi phải chết trẻ rồi.

Yêu Hoàng cũng nghĩ giống với mọi người, y nhàn nhạt nhìn chằm vào bé gái ban nãy, giọng nói bất giác chậm lại nhưng ý sắc bén trong lời nói không giảm nửa phần: “Thanh Mục thượng quân, bổn hoàng có thể không so đo ngươi vô lễ với ta, nhưng ít ra nhà ngươi phải quản tốt đứa nhỏ này chứ. Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà không dạy nó lễ nghi sao?”

Hiện tại, y cũng không dám cho rằng Hậu Trì là tiên thú, chỉ nghĩ là một tiểu hài tử thế gia được nuông chiều ở Tiên Giới, cùng Thanh Mục du lịch.

Thanh Mục nhìn Hậu Trì trong ngực, khóe miệng mỉm cười quỷ dị, trưởng bối, gia giáo? Sợ rằng toàn bộ Tam Giới có gánh nổi lễ nghi của Hậu Trì không, Yêu Hoàng mặc dù tôn quý đứng đầu một giới, nhưng e là không đủ tư cách này.

Chẳng qua là tiểu sát thần này muốn ra uy đây. Nhớ tới tính cách tinh quái của Hậu Trì sau khi biến nhỏ, hắn ngẩng đầu nhìn Yêu Hoàng, đáy mắt có chút hả hê.

“Yêu Hoàng, Sâm Vũ năm xưa hủy hôn, để Thường Thấm yêu quân rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên là điều đơn nhiên. Nhưng hắn vẫn cưỡng ép bắt người ở lại, bất kể là đạo nghĩa hay chức trách của Yêu Giới Nhị điện hạ, đều là những chuyện không nên làm. Phượng Nhiễm vì Thường Thấm ra tay, bọn họ cùng vai lứa với nhau, nên không có lỗi gì ở đây cả.” Thanh âm đạm mạc vang lên trong quảng trường yên tĩnh, bé gái ngồi trong lòng Thanh Mục buông cổ tay hắn, xoay mắt nhìn Yêu Hoàng, ánh mắt trong suốt uy nghiêm.

Yêu Hoàng sững người, bị ánh mắt lạnh lùng kia hướng về làm y cảm nhận được một sự áp lực khác hoàn toàn với Thanh Mục. Y giương mắt về đứa bé gái đó, ánh mắt nổi lên ám quang nghiêm túc, đứa nhỏ này… cuối cùng là ai?

“Thanh Li đánh lén trong lúc hai người họ chiến đấu, phạm vào tối kỵ. Tuy ngươi đã xử phạt nhưng không hề công minh. Còn nữa, ngươi ép Phượng Nhiễm vốn bị thương phải động thủ, thắng bại cũng hiểu. Coi như vì nhớ tang con năm xưa, nhưng ngươi đã mất hết phong thái đứng đầu một giới. Ta không thấy Thanh Mục có lỗi gì cả, ngươi tuy là Yêu Hoàng, nhưng lúc Yêu Giới mới xuất hiện thì ngươi vẫn chưa xuất thế. Cho dù có thể nhận ý trời chấp chưởng Yêu Giới, đừng vì đó mà có tư cách để cả tộc yêu hổ nhà ngươi tự tung tự tác xằng bậy trong một giới!”

“Về phần gia giáo của ta thế nào… Chỉ sợ ngươi không có tư cách chất vấn.” Vẫn là giọng trẻ con lanh lảnh, nhưng ẩn sâu là ý tứ lạnh thấu xương, cứ như… là khí chất tôn quý bẩm sinh trên người nàng ấy vậy.

Phượng Nhiễm hai tay đang khoanh trước ngực bỗng cứng đờ, bất giác sờ mũi, nhìn Sâm Vũ mặt mày tím tái, đáy mắt không khỏi vui vẻ. Tiểu thần quân này thật là tùy ý làm bậy, đúng là không uổng công Cổ Quân thượng thần dạy dỗ… Cơ mà đúng kiểu nàng thích!

Phải biết rằng, thượng thần là thân phận cao quý nhất Tam Giới. Như Cổ Quân thượng thần ngày xưa, tuy xây dựng Thanh Trì Cung trên đất của Tiên Giới nhưng ngài không phải người Tiên Giới. Quyền và uy của Cổ Quân, không hề giống như Yêu Hoàng. Hôm nay, Hậu Trì giận dữ với Yêu Hoàng, thật ra cũng không sao, chỉ là bộ dạng bây giờ của nàng ấy có chút hoang đường và đáng sợ.

Dám nói ta không có tư cách chấp chưởng Yêu Giới? Một con oắt càn rỡ!

Con ngươi hung ác trong mắt Yêu Hoàng mãnh liệt co rút, y lạnh lùng nhìn đứa bé gái, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười vừa tức giận vừa lạnh lẽo. Y định mở miệng nhưng bị giọng nói bất lực của Thanh Mục cách ngang. Cục tức đành kẹt lại trong lồng ngực.

“Tiểu Trì, lời này hơi quá rồi. Yêu Hoàng bệ hạ quản lý Yêu Giới nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Sao ngươi lại nói hắn không có tư cách chấp chưởng Yêu Giới vậy?”

Tiểu Trì? Lời nói Thanh Mục vẫn còn đọng lại bên tai, Yêu Hoàng nhìn lại bé gái trong lòng Thanh Mục, đáy mắt không khỏi kinh nghi.

Theo như y biết, thượng thần là danh hào cao quý bậc nhất Tam Giới. Cả Cửu Châu Bát Hoang này chỉ có một người mang mệnh danh Hậu Trì thôi… Chính là tiểu thần quân mà Cổ Quân thượng thần cay đắng chờ đợi nghìn năm, còn chưa phá xác mà đã có được vị trí thượng thần, không ai ngoài… Hậu Trì thượng thần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK