Giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng vang lên, thân ảnh màu đen đầy vẻ uy nghị từ trong Trọng Tử Điện bước ra, người này dáng người cao ngất, thần thái oai phong, khuôn mặt kiên định mang theo phong thái vương giả, vừa bước đến đã làm cho toàn bộ quảng trường yên lặng. Phượng Nhiễm đang đứng trên không trung cũng khẽ nheo mắt, hai tay sau lưng vô thức siết chặt.
Yêu Hoàng Sâm Giản không hổ danh là cường giả lừng lẫy vạn năm, luồng khí tức không giận mà uy tỏa ra khiến Phượng Nhiễm cưỡng ép ổn định lại thân thể, nàng thậm chí còn cảm nhận được tim mình mơ hồ đập nhanh, loại cảm giác này… nàng đã từng trải qua khi đối mặt với Cổ Quân thượng thần. Nhưng rõ rằng, Sâm Giản vẫn còn cách xa mới đạt tới trình độ của Cổ Quân.
Mọi người thấy Yêu Hoàng chậm rãi bước khỏi Trọng Tử Điện, thần thái cung kính, ngay ngắn khom mình lùi lại mấy bước rồi hành lễ. Bởi yêu quân vây quanh khá nhiều, nên cũng không ai để ý bóng người áo đen bất động tựa sơn đứng trong đó.
Bàn về tôn quý nhất trong Tam Giới, không ai có thể sánh bằng ba vị thượng thần thượng cổ kia cùng với tiểu thần quân yếu ớt trong Thanh Trì Cung. Nhưng luận về quyền lực hoàng giả, ngoài Thiên Đế thì chỉ còn vị đang đứng trước mặt này thôi.
Yêu Hoàng đã bế quan nghìn năm, sớm không màng thế sự, nào ngờ vì gút mắc năm xưa nên hôm nay mới ra mặt. Đám đông yên lặng nhìn Phượng Nhiễm thượng quân đang đứng trong không trung, âm thầm thở dài một tiếng. Năm đó Tam điện hạ chết thảm dưới tay Phượng Nhiễm, bình thường Phượng Nhiễm ở ẩn trong Thanh Trì Cung thì không sao, nhưng lần này lại dám một mình xông vào Đệ Tam Trọng Thiên, trọng thương Nhị điện hạ, chỉ sợ khó có thể êm đẹp ra ngoài.
Một thân yêu lực của Yêu Hoàng đã sớm vượt trên cấp yêu quân, thâm sâu không lường được, trong Tam Giới ngoài ba vị thượng thần căn bản không còn đối thủ nào.
“Chưa nói đến việc không tiếp đón từ xa, ngược lại không nghĩ rằng, đường đường là Yêu Hoàng nhất tộc vậy mà chẳng khác gì bọn lừa đảo!” Phượng Nhiễm thu lại phượng hoàng sau lưng, chậm rãi đáp chân xuống đất. Sau khi vung tay về phía Yêu Hoàng, nàng chậm rãi nhìn về phía Sâm Vũ đang ôm tiểu hồ ly trong ngực, mắt phượng chau lên, lạnh lùng khinh thường.
Mọi người sững sờ, Phượng Nhiễm không chỉ không nói sai mà còn nói đúng. Hơn ngàn năm trước, Sâm Vũ đồng ý cưới tiểu hồ Thanh Li, nàng ta cũng được xem như là người nhà Yêu Hoàng . Nhưng ai dám nghĩ rằng tình hình đang tệ như vậy mà Phượng Nhiễm lại còn muốn khiêu khích Yêu Hoàng cơ chứ!
Quả nhiên…Phượng Nhiễm thượng quân này không hổ danh đúng là tính tình nóng giận, đầu óc điên loạn.
Yêu Hoàng trầm mắt nhìn về phía Thanh Li đang run rẩy trong ngực Sâm Vũ, hơi hơi nhíu mày, lãnh đạm nói: “Thanh Li đánh lén sau lưng, quả thực không hợp đạo lý, nhốt vào cấm điện một tháng để khiển trách.”
Sâm Vũ cảm giác tiểu hồ li trong ngực kịch liệt rung người, vội vàng nói: “Phụ hoàng, Thanh Li là vì…” Nói được một nửa thì bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo của Yêu Hoàng nên hắn liền im bặt. Hắn biết rõ, nếu tiếp tục nói, hình phạt của Thanh Li sẽ nặng hơn.
Tuy nhiên, hắn không biết rằng, vì hành động cầu tình cho Thanh Li mà Thường Thấm đứng gần đó, tay nắm chặt, hai mắt nhắm nghiền. Mở mắt ra một lần nữa, tia đấu tranh cuối cùng còn sót lại trong nàng đã biến mất.
Trong nháy mắt, Thường Thấm đứng sau lưng Phượng Nhiễm lặng lẽ thay đổi, lưu quang chậm rãi xẹt qua mắt nàng, toàn bộ cơ thể như bị một cỗ khí nhẹ nhành, duệ nhã đánh vào.
“Ồ, Yêu Hoàng bệ hạ đúng là công chính nghiêm minh, xử phạt không lưu tình chút nào!” Phượng Nhiễm nhếch miệng, cổ tay nới lỏng, chậm rãi ngăn cản luồng uy áp của Yêu Hoàng.
“Phượng Nhiễm, không cần nhiều lời, Sâm Hình chết trong tay ngươi vì tài nghệ nó không bằng ngươi. Ta đồng ý Cổ Quân thượng thần không lấy mạng ngươi, chắc chắn sẽ không thất hứa.” Yêu Hoàng nhàn nhạt nhìn Phượng Nhiễm.
Đứa con út của y, mới chỉ có vạn năm tuổi mà thôi…Nghĩ đến đây, sát khí trên người Yêu Hoàng ồ ạt tỏa ra.
Phượng Nhiễm nhíu mày, không lên tiếng, hai tay ngưng tụ linh lực, nàng cũng không nghĩ Yêu Hoàng sẽ đơn giản tha cho mình. Sát khí tỏa ra từ người Yêu Hoàng lúc ban đầu đến giờ chỉ có tăng chứ không hề giảm.
“Tuy nhiên, ngươi lại càn rỡ như thế. Đã đến Yêu Giới của ta, thân là chủ làm sao ta có thể để ngươi toàn thân trở về được!”
Yêu Hoàng một tay đặt sau lưng, một tay vung lên, nháy mắt luồng yêu lực màu tím đã được ngưng tụ lại thành một vầng hào quang to lớn trong tay, sấm sét ầm ầm vang lên.
Động tác của Yêu Hoàng tương tự với Phượng Nhiễm, chỉ là lực mạnh hơn nhiều, vừa ra tay đã làm mọi người kinh hoàng. Sấm sét bao quanh lấy quảng trường tạo thành một thế trận.
Phượng Nhiễm nheo mắt nhìn hào quang tím to lớn trong tay Yêu Hoàng, vẻ mặt ngưng trọng, tạo thành kết giới đỏ như máu bao quanh mình. Tiểu hồ ly hồi nãy đánh lén có làm nàng tổn thương một chút, bây giờ giao đấu với Yêu Hoàng vốn công lực thâm hậu càng gây bất lợi cho nàng.
“Bệ hạ!”
Giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên cất lên, Thường Thấm chậm rãi bước tới, ánh mắt phức tạp nhìn Phượng Nhiễm , chợt hướng Yêu Hoàng chắp tay: “Bệ hạ, Phượng Nhiễm thượng quân và Nhị điện hạ khi nãy đại chiến một trận, lại bị Thanh Li tập kích sau lưng. Nếu giờ ngài ra tay với cô ấy, việc này sẽ tổn hại đến uy nghi của ngài, dẫn đến Yêu Giới không khỏi bị chúng tiên Tiên Giới chê cười.”
Ngàn năm nay Thường Thấm đã không còn là thống soái của tam quân Yêu Giới, vậy nên nàng tất nhiên không cần phải quỳ lễ với Yêu Hoàng.
Chỉ là khi nàng nói mấy câu đó xong, ai ai cũng phải trầm trồ. Tư thái lỗi lạc của Thường Thấm yêu quân, loại cảm giác này hoàn toàn khác với Phượng Nhiễm. Bộ dáng này đúng là đã nhiều năm chưa thấy qua, yêu lực trên người nàng thậm chí còn mạnh hơn ngày xưa.
Sâm Vũ đứng bên nhìn Thường Thấm, khẽ giật mình khi nghe ba chữ “Nhị điện ha” không dao động của nàng, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, lóe lên sự ngạc nhiên cùng cảm giác đau đớn.
Tử quang trong tay Yêu Hoàng lóe lên, y giương mắt nhìn Thường Thấm, hai hàng lông mày hiếm khi chùng xuống, nét uy nghi cũng nhu hòa lại vài phần: “Thường Thấm, chuyện này con đừng nhúng tay vào! Lần này ta xuất quan, sẽ đễ con bình yên rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên.”
Thường Thấm lắc đầu, đứng thẳng người: “Bệ hạ, Phượng Nhiễm tuy là kẻ thù của Yêu Giới, nhưng cô ấy có đại ân với con. Thường Thấm không phải là kẻ vô ơn. Xin bệ hạ thương xót.”
Thường Thấm hơi cuối đầu, lộ ra vài phần khẩn cầu.
Yêu Hoàng cau mày, nhìn chằm chằm Thường Thấm nửa ngày, cuối cùng cũng thở dài trước thái độ ngoan cố của nàng: “Lúc trước ta hứa với con, nếu con có ước muốn gì, ta nhất định sẽ đáp ứng. Những năm nay, con ở lại Đệ Tam Trọng Thiên, ta còn tưởng rằng con sẽ mở lời cầu xin, nhưng không ngờ lại cố chấp đến vậy. Hôm nay, vì Phượng Nhiễm lãng phí mất lời hứa của bổn hoàng, đã nghĩ kỹ chưa?”
Mọi người bên dưới đều lộ vẻ khó tin, không nghĩ Yêu Hoàng lại hứa như vậy. Mà Thường Thấm yêu quân mấy năm rồi vẫn không dùng đến, nay lại vì Phượng Nhiễm mà cầu xin.
“Vâng, bệ hạ.”
Thường Thấm trịnh trọng gật đầu, khuôn mặt Phượng Nhiễm vốn lạnh lùng cũng khẽ giật mình. Nàng giương mắt nhìn Thường Thấm, trong mắt hiện lên sự ấm áp không nói thành lời. Quả nhiên nàng không tin lầm người, Thường Thấm này quả không phụ mấy lời khoa trương mà lão đầu tử năm xưa tán thưởng.
“Không cần, Yêu Hoàng, nếu ngươi muốn giữ ta lại, thì ta đây không ngại làm khách của Yêu Giới!” Phượng Nhiễm vẫy tay về phía Thường Thấm, thản nhiên nói, kiêu căng hiện rõ trong mắt.
Yêu Hoàng nhăn mày, nhìn về phía Phượng Nhiễm, lạnh lùng hừ lạnh. Tay đặt sau lưng nhẹ vung lên, mọi người chưa kịp định thần, thì vầng sáng tím đã bao vây lấy Phượng Nhiễm. Thường Thấm bị tử quang ép lui vài bước, không thể động đậy, lo lắng hiện trên mặt.
“Ta đồng ý với con, để cho nó chừa lại một cái mạng, con chỉ cần yên tâm là được.” Giọng nói oai nghi vang lên, tử quang trong tay Yêu Hoàng sáng chói mắt, đặc biệt rjng động lòng người.
“Phượng Nhiễm, nếu ngươi chịu đượ một quyền này. Vô luận sống hay chết, từ nay chuyện Sâm Hình chết ta sẽ không truy cứu nữa!”
Âm thanh này vừa nói thì yêu lực trong tử quang cũng đồng thời bật ra, vụt hướng Phượng Nhiễm xông tới. Giữa ánh sáng chói mắt, tiếng rền của lôi động, kết giới của Đệ Tam Trọng Thiên cũng bị thức tỉnh, mấy nghìn đạo quang lôi bổ xuống Phượng Nhiễm.
Cỗ lực này, không khác gì lôi hình trên Cửu Trọng Thiên là bao. Trận thế cường hãn như thế , quả là khó tìm trong Yêu Giới. Đám đông trên quảng trường như bị nhiếp chấn tâm hồn, không nhúc nhích quan sát sự việc.
Ầm ầm vang lên, tử quang không chút trở ngại đã phá vỡ hộ thân của Phượng Nhiễm, không lưu tình bổ về phía nàng. Mọi người kinh hô, tiếng nổ ngừng lại, rơi về phía Phượng Nhiễm.
Im lặng chết chóc, một vầng sáng vàng nhạt chậm rãi xuất hiện trước mặt Phượng Nhiễm, từ từ lưu động. Sau đó, kim quang dần hóa thành một ngọn lửa, từ từ nuốt lấy tử quang hồi nãy rồi mạnh mẽ phóng về phía Yêu Hoàng.
“Rít…rít…” vang lên không ngừng, cả quảng trường lâm vào không khí tĩnh lặng. Hỏa diễm màu vàng như trêu đùa, cứ thể cắn nuốt lấy tử quang. Yêu Hoàng gắt gao quan sát ngọn lửa vàng di chuyển, đáy mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Y muốn xem thử, rốt cuộc kim quang này có thể áp trụ được yêu lực của hay không, nếu được thì chắc chắn đây không phải người thường.
Phượng Nhiễm mới tránh được một kiếp liền nhướng mày kinh ngạc. Nhìn thấy kim sắc quen thuộc, tự nhiên cảm thấy vui vẻ trong lòng, nàng nhìn xuyên qua phía đám đông, hai người này, cuối cùng cũng đến.
Kim quang đang truy đuổi luồng yêu khí của Yêu Hoàng bỗng chốc dừng lại, mọi người chưa kịp thở xuống thì ánh vàng ấy lại di chuyển, hóa màu vàng sẫm, biến thành cột sáng lao lên không trung, bao trọn lấy Trọng Tử Điện. Uy lực vô cùng mạnh, ngay cả kết giới Đệ Tam Trọng Thiên cũng bị chấn động không ít.
Đám đông trên quảng trường không khỏi run bần bật, nhiều người điều động linh lực trong người mới có thể áp chế nổi, người còn lại thì khổ sở bản năng muốn thần phục.
Nhìn cột sáng màu vàng, Yêu Hoàng trầm người, nhanh chóng lấy hai tay thầm niệm pháp chú, từng đạo ấn quyết màu tím đuổi theo kim quang, nhưng lại bị nó áp chế. Nhìn kỹ một chút, tử quang khi đến gần cột sáng vàng sẽ bất giác run rẩy, mang cảm giác thần phục sợ hãi.
Nhười khác không phát hiện được nhưng Yêu Hoàng lại mơ hồ cảm giác, y quay người về phía quảng trường, ánh mắt đanh lại nhưng không giấu nổi vẻ khiếp sợ. Y đứng đầu một giới, rất ít khi có cảm giác bị thần phục, kim quang này không phải khí tức của ba vị thượng thần, chẳng lẽ là… là người thần bí đã dập tắt tử diễm trên Sinh Tử Môn?
“Rắc rắc” một tiếng giòn giã, kim quang tựa hồ muốn phá vỡ toàn bộ kết giới Đệ Tam Trọng Thiên. Đáy lòng Yêu Hoàng chợt động, sắc mặt đại biến, y hét lên một tiếng, tử quang trong tay đại thịnh, chuẩn bị toàn lực ứng phó thì y phát hiện ra rằng… kim quang kia đột nhiên biến mất, chỉ để lại kết giới màu tím đã bị phá vỡ cùng một đám yêu quân co quắp ngã xuống đất.
Yêu Hoàng sắc mặt trắng bệch, mọi người nhơ ngác nhìn nhau, hoảng sợ trong mắt không che giấu nổi… Trong thiên địa, lại có một nguồn sức mạnh kinh khủng vậy sao…
Một kích này đã khiến toàn bộ Đệ Tam Trọng Thiên hỗn độn, Yêu Hoàng ổn định lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn người áo bào đen giữa đám đông: “Các hạ, rốt cuộc là ai?”