• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơn vô lăng, thiên địa hợp… Còn nói không làm khó dễ ta! Từ xưa tới nay Tam Giới chúng sinh chỉ có một người duy nhất có thể chính là tổ thần Kình Thiên thôi.

(Sơn vô lăng, thiên địa hợp: núi không còn đất, đất trời hợp lại làm một)

Thiếu nữ nhìn chăm chú vào lưỡi câu trên mặt nước, Phượng Nhiễm nghẹn họng, đôi mắt phượng trừng một hồi, tóc đỏ tức giận bay phất phới trong gió.

Nàng tiến lên một bước, ngồi xếp bằng bên cạnh thiếu nữ, giằng co nửa ngày trời mới ấp úng nói: “Hậu Trì, ngươi tốt xấu gì cũng thật đơn giản… Đừng quên lúc trước Cổ Quân thượng thần hồi cung, may mà ta gọi ngươi tỉnh dậy, không thôi mấy hí bản (truyện cười) nhân gian Bách Huyền mang cho ngươi sớm bị phát hiện rồi.”

Một tiếng ‘Ding’ vang lên giòn giã, lưỡi câu vẽ lên một vòng trong ao, rung động mặt nước.

“Phượng Nhiễm, chuyện này xảy ra lâu rồi, vả lại ta và Trường Khuyết đã thay nhau gánh cho ngươi biết bao việc cả vạn năm nay.” Thiếu nữ tên Hậu Trì không quay đầu lại, nhìn lưỡi câu lắc lư trong tay nói: “Những con cá này thông minh quá, không mắc câu, đúng là không có thú vị…”

Phượng Nhiễm nghe vậy khóe miệng co lại, cá sinh trưởng trong Hoa Tịnh Trì sao có thể là phàm phẩm, phần lớn đã sớm thành tinh, chẳng qua chưa đủ thời gian nên chúng nó chưa biến thành người thôi.

“Hậu Trì, cá ở phàm trần có thể cắn câu đó.” Nàng xưa nay kiêu ngạo đã quen, nhưng ngược lại đối với người trước mắt này rất kiên nhẫn, nịnh nọt cười cười.

“Ngươi muốn đi thọ yến của Đông Hoa?” Chưa bao giờ thấy bộ dáng khúm núm khép nép như thế này của Phượng Nhiễm, Hậu Trì nghi ngờ xoay người nhìn Phượng Nhiễm.

Thiếu nữ quay đầu ấy có khuôn mặt cực thanh tú, nhìn qua cứ như mười lăm mười sáu tuổi, ánh mắt mang theo vài phần trẻ con, một thân áo vải màu xanh, trông hết sức bình thường.

Nếu không phải nàng ấy xuất hiện ở chốn phúc địa này, quỳ trước mặt là một thượng quân, không ai có thể nghĩ nàng chính là Hậu Trì thượng thần nổi danh trong tam giới.

Chỉ có cặp mắt kia, mang lại cảm giác khó phai, nếu Phượng Nhiễm không quen biết nàng vạn năm, e cũng phải ngây người.

Nàng ta mới đầu gặp cũng kinh ngạc, sau thì hiểu rõ hơn, tiểu thần quân linh lực quá kém, lúc phá xác cũng đã mấy vạn tuổi, không thể so sánh với tiên nhân bình thường.

Phượng Nhiễm biết rằng Hậu Trì có ngày này quả thực không dễ, năm đó nàng vào cung Hậu Trì nhìn như đứa trẻ mười tuổi, trải qua vạn năm cũng không thay đổi gì nhiều, những năm gần đây thấy nàng ấy chậm rãi trưởng thành, đáy lòng nghĩ Cổ Quân thượng thần thật đáng thương, nếu là thần tiên bình thường, tiên cơ như vậy sớm đã hôi phi yến diệt rồi, may mà Thanh Trì Cung tụ họp linh khí trời đất, linh dược một đống, mới có thể nuôi nàng ấy lớn đến giờ.

Cho dù thoạt nhìn bình thường, trong lời nói lại có chút uy áp mà tiên nhân khác khó có được, khó thấy Hậu Trì nghiêm túc hỏi lại, Phượng Nhiễm do dự một hồi, đáp: “Ừ, ta rất muốn đi, danh thiếp thượng thần cũng chỉ có ngươi mới nhận được, nếu là ta thì… Cổ Quân thượng thần không có đây, những người kia đều muốn ta gây chuyện.”

“Vậy cũng được, Đông Hoa cũng không gây phiền phức cho ta.” Hậu Trì gật đầu, tiện tay buông cần câu, nâng cằm thản nhiên hỏi: “Thọ yến của Đông Hoa bắt đầu khi nào?”

“Năm ngày nữa.”

“Vậy ngươi đi chuẩn bị chút đi, bốn ngày sau chúng ta lên đường.”

“Hả?” Phượng Nhiễm nghe thấy lời này, sững sờ, đáy mắt sáng lên: “Hậu Trì, người nguyện ý đi?”

Thật kỳ quái, cả vạn năm tình nguyện mốc meo trong cung Thanh Trì lần này ngươi lại đơn giản đáp ứng?

“Phượng Nhiễm, ngươi tới Thanh Trì Cung bao lâu rồi?” Hậu Trị bước vào nội cung, chậm rãi hỏi.

“Cỡ một vạn năm…”

“Ngươi chưa từng cầu xin ta điều gì…” Hậu Trì xoay người, nhìn nữ tử sau lưng, đây mắt xẹt vài phần ý vị sâu xa.

Thượng quân trong Tam Giới cực ít, Phượng Nhiễm xuất thân từ tộc phượng hoàng, tính khí vô cùng cao ngạo, tuy nói nàng được Cổ Quân thượng thần cứu mới bằng lòng ở lại cung Thanh Trì, nhưng không có nghĩa ai nàng cũng phục tùng xưng thần.

Vạn năm qua Hậu Trì chưa thấy qua bộ dáng khẩn cầu của Phượng Nhiễm, hai người ở chung với nhau vạn năm, ngoài miệng không nói, nhưng tình cảm không so với người thường, tuy rằng nàng không muốn xuất cung nhưng nếu là Phượng Nhiễm, phá lệ cũng không phải không được.

“Trước kia ta chưa từng hỏi ngươi vì sao lại vào Thanh Trì Cung, ngươi cũng không nói gì… Hôm qua Trường Khuyết nói ta biết, Tử Viên cũng có đi đến thọ yến, là vì hắn sao?”

Gút mắc vạn năm trước, nàng cũng thông qua miệng Trường Khuyết mới biết được.

Phượng Nhiễm gật đầu, cũng không nói gì. Nàng không muốn đem vướng mắc quá khứ vào cung Thanh Trì, cũng không thích mượn khí thế của Cổ Quân thượng thần mà báo thù. Trong đáy lòng nàng, thù của lão yêu thụ không báo, nàng vĩnh viễn là cô bé mồ côi trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, báo thù là chuyện riêng của nàng, nàng chưa bao giờ đem thù hận năm đó nói với Hậu Trì.

“Phượng Nhiễm, ngươi là thượng quân của Tiên Giới, bất luận dù là mệnh lệnh gì của phụ thần, ngươi không cần sợ gì cả, cung Thanh Trì dù gì vẫn sẽ bảo vệ ngươi.”

Phượng Nhiễm nghe xong câu nói ấy mặc kệ Hậu Trì rời đi, sắc mặt phức tạp, một lúc sau sờ cằm, nhớ lại lúc Cổ Quân thượng thần rời cung cũng nói vài câu, đột nhiên hiểu chút.

“Phượng Nhiễm, Hậu Trì thuở nhỏ lớn lên ở cung Thanh Trì, tính tình đạm bạc, không bước khỏi cung nửa bước, nhưng nó rất biết che chở người khác, nếu có một ngày ngươi cần nó, chỉ cần nói rõ với nó là được.”

Thì ra lúc trước Cổ Quân thượng thần đã biết ngày nào đó Phượng Nhiễm sẽ tìm mấy người kia gây phiền toái, cho nên mới dặn dò như thế.

Phượng Nhiễm đứng bên bờ Hoa Tịnh Trì, đáy mắt lộ ra vài phần thoải mái, nhìn không được cười thấp khiển trách: “Không phải nói muốn giúp mình sao, còn bày ra bộ mặt đại nghĩa nghiêm trọng như thế, thiệt là không tự nhiên mà.”

Tiên dinh của Đông Hoa thượng quân nằm ở Đại Trạch Sơn trên Đông Hải, còn mấy ngày nữa mới đến thọ yến, mà khách quý đã đến chật nhà, chúng tiên tề tựu.

Tử Viên thượng quân chọn lại hạ lễ, nhanh chân đến trước một ngày thọ yến diễn ra, nhìn chúng tiên tụ tập, đáy mắt không khỏi lộ ý cười, càng nhiều thần tiên, việc hắn ở thọ yến sẽ truyền đi càng rộng.

Cùng lúc, Phượng Nhiễm mặt đầy lửa giận nhìn Hậu Trì vô lại ngồi lên tường vân, thần tình từ phẫn nộ đến đau đớn: “Ngươi nói đi, nói đi… Bình thường ở cung Thanh Trì kêu ngươi luyện chút tiên pháp ngươi không chịu, hôm nay đến điều khiển tường vân cũng không được, mấy tiên nhân khác nhìn vào chắc chắn sẽ chê cười ngươi.”

Hậu Trì vẫy tay, không quan trọng nói: “Liên quan gì, ta là thượng thần, có ngươi ở bên cạnh ta là đủ rồi. Tam giới đâu ai không biết thân thể ta không được tốt, mà ngươi định để ta phải diễn kịch như vậy à?”

Phượng Nhiễm định khuyên bảo nhưng thanh âm nghẹn lại, bất đắc dĩ phất tay áo, không thèm nhìn Hậu Trì.

“Nhớ kỹ Đông Hoa dù gì cũng là lão thượng quân đức cao trọng vọng, đồ tử đồ tôn rất nhiều, ngươi tới nhà người ta đừng bày cái bộ mặt thối như vậy, cho dù ngươi có lý cũng sẽ biến thành kẻ vô lý”.

Hậu Trì chậm rãi dặn dò Phượng Nhiễm, thấy vẻ mặt ngạnh khí của nàng ta biết nói nhiều cũng vô dụng, híp mắt ngáp dài.

Quên đi, mặc kệ nàng ta ồn ào, bản thân nàng không lỗ vốn là được.

Không thể không nói rằng, hai người chủ tớ này đều tin tưởng lẫn nhau, dĩ nhiên, một người dựa vào sức mạnh nói chuyện, một người thì… dựa vào chỗ dựa nói chuyện.

Nói theo kiểu phàm nhân thì loại con nhà thiếu gia ăn chơi trác táng chính là Hậu Trì.

Hai người cứ thế bay mây chậm chậm, rốt cuộc cũng đến chân núi Đại Trạch trước một đêm thọ yến diễn ra. Đêm khuya, nên dù tiên dinh giăng đèn kết hoa lộng lẫy, nhưng ngay cả tiên quản sự cũng không thấy, chỉ thấy vài tiểu tiên đồng rủ mắt ngáp ngồi trước cửa.

Hai người, một là sát thần ẩn trú vạn năm ở cung Thanh Trì, một là chỉ được người khác nghe đến kỳ danh, hiếm khi xuất hiện, đừng nói là tiểu tiên đồng, thần tiên có chút nhãn lực cũng không biết hai vị này. Lúc hai người điều mây đến tiên dinh giữa sườn núi, tiên đồng giữ cửa liền không chịu để hai người đi tiếp.

Với Đông Hoa thượng quân danh hào, rất nhiều thần tiên muốn kết giao nịnh nọt. Vì không muốn các vị tiên quân lúng túng, nhị đệ tử của Đông Hoa rảnh rỗi thường đứng dưới hân núi an bài chỗ ở cho bọn họ. Tin tức về thiệp mời chúng tiên đều biết, những tiên nhân không có thiếp mời đều tự giác đi hướng chân núi.

Đương nhiên, nhiều người biết không có nghĩa hai người đứng ở cửa bây giờ cũng biết, hôm khuya khoắt hai người lẻ loi trơ trọi đứng ở sân dẫn khách trước tiên dinh, sinh ra vài phần thê lương.

Phượng Nhiễm thấy lâu không có người ra nghênh tiếp, trợn mắt nhìn… rồi chuẩn bị kéo Hậu Trì nghênh ngang xông vào bên trong.

Tiên đồng giữ cửa thấy hai người đi về hướng này, giật mình, sợ bản thân nhìn lầm, vội cung kính nói: “Không biết là vị thượng tiên nào? Có thiếp mời đó không?”

Thanh âm này vừa nhẹ vừa dứt khoát, còn mang theo vài phần sợ hãi non nớt, Phượng Nhiễm liền dao động, lúc này tức giận liền tiêu tan không ít, cho mời có lời mời có lời mời chỉ làm ra vẻ: “Tất nhiên là có thiếp mời. . .”

Lời mới nói được một nửa liền bị người sau lưng kéo kéo y bào, nàng quay đầu lại thấy Hậu Trì gãi gãi đầu, thần sắc bình thường thanh đạm dường như dẫn theo mười phần xấu hổ: “Phượng Nhiễm, ta quên tìm Trường Khuyết lấy thiếp mời rồi. . .”

Phượng Nhiễm sững sờ, liếc mắt, nói: “Trí nhớ người thật là tốt.. . Không sao, cũng như báo danh thôi mà. . .”

Bên này hai người nói nhỏ, tiểu đồng bên kia đã nghe được vài câu, thấy hai người lâu không lên tiếng, liền liếc mắt, không khách khí nói: “Hai vị tiên quân, thượng quân nhà ta chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho khách nhân ở chân núi, mời hai vị xuống đó.”

Phượng Nhiễm sững sờ, từ khi ra ngoài Uyên Lĩnh Chiểu Trạch vẫn ở tại Thanh Trì Cung, bàn về thế tình so với Hậu Trì cũng không hơn bao nhiêu, nghe tiên đồng nói còn tưởng rằng toàn bộ khách nhân đều nghỉ ngơi tại chân núi, lập tức không dài dòng, lôi Hậu Trì đáp mây bay xuống núi.

Chỉ có Hậu Trì híp híp mắt, hứng thú nhìn tiểu tiên đồng, tiểu tiên đồng giật mình một thân mồ hôi lạnh.

Không ít nhà trúc được xây trong rừng trúc dưới chân núi,k ý cảnh không tệ, Phượng Nhiễm tùy tiện chọn một gian liền vào tĩnh toạ, Hậu Trì ban ngày đã ngủ, nên giờ rất hăng hái, thấy Phượng Nhiễm nhắm mắt ngưng thần, liền lưu lại một tờ giấy rồi ra ngoài tản bộ.

Hậu Trì ra khỏi nhà trúc, có chút buồn bực, nơi đây tiên vụ lượn lờ, linh lực dồi dào, so với cung Thanh Trì thì không nhiều bằng, nhưng nơi này gần Đông Hải, mấy vạn sinh linh trên biển, dựa vào tiên khí Đại Trạch Sơn mà sinh trưởng, theo lý nơi đây coi như là không quá khô cạn, nhưng linh khí cũng không phải nhiều đến như thế, huống chi. . . Linh khí này khiến Hậu Trì sinh ra loại cảm giác không khỏi quen thuộc.

Hậu Trì linh lực không cao, nhưng nhãn giới vô cùng tốt, nghĩ đến trong Đại Trạch Sơn tất có kỳ quặc, sinh nghi rồi chậm rãi một mình bước ra sau núi.

Sau hai canh giờ, nàng dừng lại ở chỗ sâu trong sau núi, đang chuẩn bị bỏ đi, thì cả kinh vì cảnh tượng trước mắt.

Trong rừng phong, có mảnh đất trống trăm thướt, là một kiếm mộ, có ngàn vạn thanh kiếm gãy được đặt trong đó, mơ hồ chỉ lên trời, xa xa nhìn lại, có một loại cảm giác rất viễn cổ, mang theo vẻ hoang dã thê lương, linh lực từ trong kiếm mộ không ngừng ngưng tụ, chậm rãi phiêu tán, sau cùng bao phủ toàn bộ Đại Trạch sơn.

Kiếm mộ vô danh này, hẳn là nguyên nhân tại sao linh lực lại dồi dào ở Đại Trạch Sơn.

Hậu Trì nhìn mấy vạn thanh tiên kiếm đổ nát, nhíu mày, không biết thật sự lại có một nơi như vậy tồn tại trong Tam Giới. Mấy vạn thanh tiên kiếm mặc dù đã bị tàn phá không chịu nổi, cũng cực kỳ hiếm có, Tam Giới tại sao không biết, bình yên tồn tại cho tới hôm nay?

“Hậu Trì, hoá ra ngươi ở đây!”

Sau lưng truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm của Phượng Nhiễm, Hậu Trì quay đầu lại, thấy Phượng Nhiễm đang lo lắng không yên điều mây bay tới.

“Sao ngươi lại tùy tiện chạy loạn như thế, Đại Trạch có nhiều thần thú, lỡ chúng nó không biết thân phận thượng thần của ngươi. . .” Phượng Nhiễm thì thầm vù vù bay tới, trên mặt lo lắng lắm, dù sao Cổ Quân thượng thần đã đưa Hậu Trì pháp bảo hộ thân nhiều vô kể, nhích tới gần Hậu Trì, nàng ta mới phát ra một tiếng khẽ: “Đông Hoa thượng quân thật đúng là rảnh rỗi, trong núi lại có thể có một tòa không mộ như vậy.”

Hậu Trì ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua một vẻ kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì? Không mộ?”

“Đúng vậy a, trong hầm này không có gì cả, nhìn đáng sợ quá.” Phượng Nhiễm nói, Hậu Trì đột nhiên khẽ giật mình.

“Ngươi không nhìn thấy gì ư?”

“Không có.”

Hậu Trì xoay người nhìn qua một mộ kiếm gãy, hồ nghi nhìn hai mắt Phượng Nhiễm, sờ cằm lẩm bẩm: “Phượng Nhiễm, ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao ta có mệnh cách thượng thần rồi. . .”

Phượng Nhiễm bị giọng điệu này làm nổi da gà, thấy Hậu Trì híp mắt hết sức thích ý, không khỏi hỏi: “Tại sao?”

Vừa hỏi xong nàng liền đã hối hận, trong Tam Giới có ai chẳng biết, thượng thần mệnh cách của Hậu Trì là do Cổ Quân thượng thần tự tuyên bố lúc sáu vạn năm trước ở đại hôn của Thiên Đế.

“Thiên ý à, thiên ý à, không thể nói. Phượng Nhiễm, ngươi đi trước đi, ta còn muốn ở lại đây nhìn chút..” Hậu Trì vẫy vẫy tay, đi quanh kiếm mộ bắt đầu đánh giá.

“Nhưng mà, trời đã sáng rồi. . .” Nghe xong lời này, Phượng Nhiễm liếc mắt, nói.

Tia nắng ban mai hơi lộ ra, tiếng chuông giữa sườn núi phá vỡ sự tĩnh mịch nơi chân trời, truyền lại.

Thấy Hậu Trì căn bản không nghe câu này, Phượng Nhiễm thở dài: “Ta đi lên trước, ngươi nhớ lên nhanh!”

Chờ thân ảnh Phượng Nhiễm biến mất trên không trung, Hậu Trì mới nheo mắt nhìn mộ kiếm.

Tam Giới không biết, nguyên nhân sao lại như vậy? Tại sao nàng lại có thể thấy được?

Tiên dinh của Đông Hoa tọa lạc giữa sườn núi, đặc biệt náo nhiệt, Tử Viên thượng quân đứng ở bên trong chúng tiên, mặt tươi cười, sắc mặt kiêu căng, hắn xoay người chứng kiến một thân ảnh quen thuộc trong đám tiểu tiên đang tiến về đại đường, đáy mắt xẹt qua phẫn hận, cười ha ha nghênh đón.

“Ta còn hỏi là ai, vạn năm không thấy thượng quân xuất hiện trong Tam giới, bổn quân còn tưởng rằng thượng quân ngươi sớm đã vinh đăng cực nhạc, tận hưởng bất tử rồi chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK