Tay chân nhỏ nhắn, đôi mắt tròn trịa, áo lông trắng như tuyết khoát lên người nàng. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn như củ sen chặt níu tay áo Thanh Mục, hai mắt lay láy ngấn nước làm cho lòng người mềm nhũn.
Bộ dáng như vậy của Hậu Trì, Thanh Mục đã đối mặt mấy tháng nay. Nhưng lúc này, trong đáy lòng hắn vẫn còn thầm than thở, đứa nhỏ này lúc nào cũng biết thử thách nội tâm hắn mà.
“Hậu Trì, chúng ta đã rời Yêu Giới rồi.” Thanh âm Phượng Nhiễm vang lên không đúng lúc nên nàng có chút không biết phải làm sao: “Nếu ngươi thích dáng vẻ này thì đợi quay về Thanh Trì Cung đổi lại cũng được mà.”
Thanh Mục không lên tiếng, cầm lấy bàn tay nhỏ của Hậu Trì, ngồi xổm xuống, thần sắc đứa nhỏ này có gì không đúng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hậu Trì khẽ bĩu môi rồi vỗ lên tay Thanh Mục, mười phần ủy khuất: “Biến lại không được.”
“Có chuyện gì thế?” Phượng Nhiễm thấy sự việc không ổn lắm liền chạy qua. Hậu Trì tuy rằng tiên lực yếu ớt, nhưng mà đã ra khỏi Yêu Giới rồi, tại sao lại không trở về được hình dạng ban đầu được vậy?
Hậu Trì lắc đầu, hai mắt ảm đạm. Thanh Mục thấy lòng mình như thắt lại, nhẹ xoa lên búi tóc nhỏ của nàng.
“Thử rót tiên lực của ngươi vào vòng đá xem được không?” Thấy Hậu Trì không lên tiếng, Phượng Nhiệm vội nói, cũng mặc kệ luôn Thanh Mục có ở bên cạnh hay không. Tiểu thần quân được nàng dắt khỏi Thanh Trì Cung, nếu mà quay về với cái bộ dạng này, chắc chắn nàng sẽ bị Trường Khuyết mắng cho chết thật.
Thanh Mục nghe thấy câu này hơi giật mình. Phong ấn trên thân Hậu Trì và chuỗi dây xích kia có thể liên quan tới nhau. Lẽ nào phong ấn của nàng cũng là do vị Bách Huyền thượng quân thần bí kia, người mà ngay cả Yêu Hoàng khó khăn lắm mới chỉ nhìn thấy mỗi bóng lưng.
“Ta cũng không biết, chắc là do linh lực ta kém quá.” Hậu Trì uể oải cúi đầu, bàn tay nhỏ quấy mấy cái trong tay Thanh Mục, thở dài: “Phụ thần mà thấy ta như vậy, chắc hẳn sẽ thất vọng lắm.”
Lúc ở Đại Trạch Sơn, nàng còn có thể dùng sức mạnh của dây xích mà biến ảo uy hiếp đám thượng quân. Nhưng giờ, ngay cả lực biến lại trưởng thành cũng không xong.
Văn không thành, võ không thông. Người khác cứ nghĩ tiểu thượng thần ở Thanh Trì Cung rất cao minh. Thật ra cũng chẳng khác gì viên ngọc bên ngoài nạm vàng bên trong thối rữa.
Đừng nói đợi đến lúc phụ thần quay về, chỉ sợ lần sau có gặp lại mấy người trên Cửu Trọng Thiên kia… Hậu Trì thở dài, có loại cảm giác vô cùng đưa đám.
“Không sao, chúng ta tới Liễu Vọng Sơn nhất định phải tìm được Bách Huyền. Đến lúc đó, tất cả mọi chuyện sẽ rõ.” Thanh Mục vỗ đầu Hậu Trì, một lần nữa bế nàng lên.
Lời nói của thanh niên như có ma lực khiến lòng người an tâm, Hậu Trì khẽ gật đầu rồi “Ừ” một tiếng, đặt cằm lên vai Thanh Mục.
Phượng Nhiễm hồ nghi liếc Hậu Trì, thầm oán: Tiểu gia hỏa này vừa mới giả bộ đáng thương ư?
Ba người điều mây tới Liễu Vọng Sơn, không hề hay biết rằng, trong nháy mắt bọn họ bước khỏi Yêu Giới, phần tối tăm không tên trên Kình Thiên Trụ đã bắt đầu mơ hồ có dấu vết.
Đại Trạch Sơn cách Yêu Giới mấy ngày đi đường. Ba người di chuyển cũng không gấp vội. Tin tức thần binh sắp xuất thế gây xôn xao khắp Tam Giới, không ít tiên quân tới Liễu Vọng Sơn muốn chiêm ngưỡng hiện tượng lạ này. Trước nay, Thanh Mục độc lai độc vãng đã quen, để tránh chúng tiên nên phải ẩn đi khí tức của ba người, đành phải chậm rãi đáp mây.
Năm ngày sau, ba người cuối cùng đã tới chân núi. Còn chưa tiến gần, đã cảm nhận luồng tiên lực vô cùng dồi dào bao phủ chung quanh Liễu Vọng Sơn, hình thành nên một bức thành tự nhiên bảo hộ cho sơn mạch. So với ba tháng trước, độ khó để đi vào đây thật không thể so sánh nổi.
Bên ngoài núi, không ít tiên quân đang lưỡng lự đứng đó. Phần lớn người tới muốn chiêm ngưỡng là các tiểu tiên, dĩ nhiên đa số là người thích hóng chuyện bát quái. Những thần tiên này tuy sống không lâu nhưng khó khăn đến mấy cũng không ảnh hưởng đến nỗi lòng buôn dưa lê nhiệt huyết của họ.
“Này Tĩnh Tư tiên hữu, ngươi có nghe chưa? Thiên Đế vậy mà lại dùng Kính Thiên Triệu xử phạt Tử Viên thượng quân, còn trục xuất khỏi Tiên Giới rồi bắt phải chịu nỗi khổ trong luân hồi nữa, vĩnh viễn không được thành tiên. Chậc chậc, đây đúng là chuyện lạ à nhen. Ngươi nói xem, Kính Thiên Triệu bao năm nay không xuất hiện, huống hồ Tử Viên thượng quân còn có ân với Đại điện hạ, tại sao Thiên Đế lại xử phạt nặng vậy chứ?” Một tiên quân nét mặt điềm nhã đang thở dài với một tiên quân khác bên cạnh.
Bởi vì chính những lời này nên ba người vốn định tiến vào Liễu Vọng Sơn đã dừng lại, ẩn mình vào một nơi bí mật gần ấy.
“Nghiễm Khúc tiên hữu à, ngươi không biết thật ư? Bên ngoài là Thiên Đế xử phạt Tử Viên thượng quân, thực chất ai cũng biết rằng lão nhân gia ấy muốn lấy lại tiếng nói cho tiểu thần quân ở Thanh Trì Cung. Tử Viên thượng quân đắc tội với Hậu Trì thượng thần, bị Nhị điện hạ áp giải lên Thiên Cung, tội danh rất lớn đó.”
“Nghe nói tiểu thần quân kia phong hoa nguyệt đại, nhan sắc vô song. Cả Cảnh Chiêu công chúa cũng không sánh nổi, không biết có thật hay không ta?”
“Không cần biết thật hay giả. Chúng ta gặp được nên cung kính hành lễ thôi. Ngươi đừng có mà quên vết xe đổ của Tử Viên thượng quân…”
“Này, tiểu thần quân đúng là số phúc ghê! Sinh ra đã là thượng thần, hôm này còn được Thiên Đế tương hộ, người bình thường đâu ai được thế.” Nghiễm Khúc tiên quân rung đùi bèn đắc ý cảm khái một câu, đột nhiên nghiêm túc: “Ngươi nói xem, lần này thần binh xuất thế ở Liễu Vọng Sơn, hai vị điện hạ với Cảnh Chiêu công chúa trên Thiên Cung chắc chắn sẽ đến đây. Nếu họ chạm mặt với Hậu Trì thượng thần, liệu sẽ làm gì đây?”
“Kính Thiên Triệu vì Hậu Trì thượng thần nên mới được ban xuống. Ta thấy mấy vị điện hạ kia cũng biết ý giữ lễ… Nhưng Cảnh Chiêu công chúa vốn được Thiên Đế cưng chiều trước giờ, nếu sau này hai người họ gặp nhau, chắc là khó coi lắm đây!”
Câu nói này thốt lên thì Thanh Mục đã ôm Hậu Trì đi vào trong Liễu Vọng Sơn.
“Sao nào? Để ý rồi hả?” Thanh Mục thấy gương mặt Hậu Trì nghiêm nghị không lên tiếng bèn khẽ lay người nàng, cười nói.
“Có gì hay mà phải để ý. Nếu không phải vì phụ thần ta quá nổi tiếng khắp Tam Giới, ngươi xem liệu lão có gây ra động tĩnh lớn như vậy không!” Hậu Trì hừ một tiếng rồi làm bộ mắt lé với Thanh Mục.
“Ngươi không thích Thiên Đế sao… Chuyện năm xưa không kể đến thì mấy năm nay Thiên Đế kia vẫn làm rất tốt.”
“Cướp vợ của bạn, bất nghĩa! Để con gái ngang ngược, bất chính! Làm cho tiên yêu bất hòa, bất công! Thanh Mục, ngươi nghĩ sao mà bảo lão làm tốt vậy?” Hậu Trì không quan tâm quay đầu về phía Thanh Mục. Đồng tử đen láy mang theo lửa giận bức người và luồng uy áp vô hình.
Phượng Nhiễm đứng bên cứng đờ, cười khổ một tiếng. Tiểu thần quân này không biết lấy đâu ra cái loại uy áp này, lúc nào cũng phải làm người khác phải hãi hùng.
Cảm thấy sững sờ, thanh niên bất đắc dĩ nói: “Sao vậy, hết làm bộ trẻ con rồi sao?” Hậu Trì là con gái được Cổ Quân thượng thần vô cùng sủng ái, vậy nên trong Tam Chỉ cũng chỉ có nàng là dám thẳng thắn trách mắng Thiên Đế như vậy.
Hậu Trì ngừng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc.
“Ngươi không muốn tiếp chuyện với bọn họ thì cứ nói thẳng. Nếu ở Liễu Vọng Sơn có gặp, cứ nói Phượng Nhiễm vốn bị mất tích nay là ngươi. Bộ dáng này của ngươi, có lẽ không ai nhận ra được đâu.” Thanh Mục nhìn về Phượng Nhiễm, tay xoa đầu Hậu Trì, tăng thêm tốc độ tiến vào bên trong núi.
Tiên khí bên trong Liễu Vọng Sơn thập phần dày đặc. Hôm nay có rất nhiều tiên quân cao cường xuất hiện, nếu muốn tìm Kỳ Lân thần thú, nhất định phải nhanh chân hơn bọn họ. Hậu Trì cũng hiểu ý nên nhẹ gật đầu rồi không lên tiếng nữa.
Sự việc quá khứ không thể dùng hai chữ trò hề mà bỏ qua được, tuy chuyện đó không liên quan đến thế hệ hậu bối , nhưng nếu phải chạm mặt thì thật…
Không lâu sau, càng ngày càng nhiều tiên quân xuất hiện ở Liẽu Vọng Sơn, thậm chí còn có một ít yêu quân cũng tới đây. Bởi vì chỗ này là thượng cổ bí cảnh, ranh giới khó phân, nên cao thủ của hai tộc cùng đành phải kiềm mình lại, an tâm đợi thần binh hàng thế.
Ba ngày sau, Phượng Nhiễm cả người chật vật không biết từ đâu chui ra, nhìn thấy vẻ mặt vân đạm phong kinh của Thanh Mục, thần sắc rất bất mãn.
“Thanh Mục, ngươi chắc chắn Yêu Hoàng từng nói Bách Huyền là Kỳ Lân thần thú không? Trên Liễu Vọng Sơn căm bản chẳng có cái gì!” Phượng Nhiễm oán hận lẩm bẩm, lấy tay vuốt mạng nhện trên tay áo.
Thanh Mục ôm tiểu Hậu Trì, mấy ngày này hai người này rất tận tâm sai khiến nàng. Cũng vì ở chung với nhau mấy ngày nay, kính sợ trong nàng với Thanh Mục cũng giảm mất vài phần. Thanh Mục thượng quân trong truyền thuyết này tuy mặt lạnh tâm nhạt nhưng đối với Hậu Trì thì không bình thường đâu.
Tính khí Hậu Trì nàng cũng hiểu, vừa ngạo mạn vừa lạnh lùng, hai người vì thế mà ở chung vô cùng hòa hợp. Có lẽ rất đúng với một câu ca dao “Tiền vàng xỏ lõi lụa.”
“Vẫn chưa tìm hết đâu.” Thanh Mục trầm ngâm rồi nhàn nhạt trả lời.
“Ý ngươi là?” Hậu Trì mở to mắt, giống như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu.
“Ừ.” Thanh Mục nhìn lên trời, tiên khí bao quanh một dặm chu vi của Liễu Vọng Sơn, cả hắn cũng không lại gần thêm nữa. “Duy chỉ còn nơi thần binh hàng thế là chúng ta chưa tới thôi. Xưa nay tương truyền rằng thần binh nhập thế ắt sẽ có điều kỳ lạ, có thần thú tương hộ cũng là chuyện bình thường.”
“Nếu nói như vậy, chúng ta đành phải lên đỉnh núi rồi.” Nhìn luồng tiên lực dồi dào trên đỉnh núi Liễu Vọng, trên mặt Phượng Nhiễm cũng không khỏi thổn thức. “Chắc hẳn những tiên quân muốn đoạt thần kia sẽ phải nếm mùi đau khổ rồi. Có Kỳ Lân thần thú trông coi, sợ là lột da cũng không dừng lại. Hậu Trì à, ngươi thật sự muốn đi sao?”
Phượng Nhiễm quay đầu nhìn về phía Hậu Trì, hai mắt vô cùng phức tạp.
Hậu Trì ngẩng đầu, kinh ngạc nhíu mày.
“Tam Giới có truyền nhau rằng, nếu có được thượng cổ thần binh, sẽ được lên làm thượng thần. Ai trong Tam Giới cũng biết, Cảnh Chiêu rất muốn có được thanh Chích Dương Thương này.”
Có cha là Thiên Đế, mẹ là Thiên Hậu nhưng luôn phải dưới cơ của Hậu Trì, Cảnh Chiêu công chúa vốn luôn kiêu ngạo đó, chắc chắn vẫn luôn ấm ức trong lòng lâu rồi… Nếu thật Kỳ Lân thần thú thủ hộ lấy Chích Dương Thương, hai bên ắt sẽ xảy ra tranh đấu.
“Nếu Bách Huyền là Kỳ Lân thật, kẻ nào dám đả thương hắn, ta sẽ giết chết kẻ đó!”
Lời nói nhàn nhạt phát ra từ trong miệng của một bé gái, mang thêm ý lạnh lùng sắc bén. Thanh Mục sững sốt, cúi đầu xuống nhìn thấy một bên mặt Hậu Trì, lại đột nhiên ngơ ngẩn.
Khuôn mặt bé con non nớt, nhưng lại có phần nghiêm nghị và bức người. Hậu Trì mơ hồ tỏa ra cảm giác sát phạt ngưng trọng, vô hình trong khoảng khắc như hủy diệt tất cả, loại cảm giác uy hiếp này cứ như xuất phát từ chính con người nàng làm cho khí tức xung quanh hỗn loạn. Bộ dạng Hậu Trì như vậy, trước nay hắn chưa từng thấy.
Người nọ chính là con gái của Thiên Hậu. Hậu Trì, Bách Huyền này đối với ngươi rất đặc biệt sao?
“Được rồi. Chúng ta lên đỉnh núi thôi.” Trong tiếng thở dài, Thanh Mục nghe thấy giọng nói bình thản của chính mình vang lên. Hắn mơ hồ cảm nhận được, có lẽ ngày thần binh xuất thế sẽ là thời điểm hắn và Hậu Trì phải chia ly.
Dưới chân núi Liễu Vọng, vang rền trong tai mọi người là tiếng phượng gáy. Tiên quân canh giữ dưới chân núi nét mặt hơi rét run. Tình hình như vậy, e là cái vị Cảnh Chiêu công chúa ở Thiên Cung đã đến.
“Nhị ca, vì sao huynh lại giữ muội vậy?” Trên bầu trời, thiếu nữ mặc váy hoa vàng ngờ vực nhìn thanh niên sau lưng.
“Cảnh Chiêu, nơi này là bí cảnh thượng cổ. Đằng vân vào đây đã cực kỳ bất kính rồi, huống chi là ngự phượng.” Chỗ tu luyện của Bạch Quyết và Thượng Cổ chân thần nguy hiểm không kém gì những hung địa nổi danh trong Tam Giới. Ngay cả phụ hoàng bước vào đây cũng chưa chắc toàn thân bình an trở về nổi.
“Hứ, Thượng Cổ chân thần sớm đã tan thành mây khói. Nếu như ngài ấy thật sự lợi hại, thì sao lại không thể bảo vệ nổi binh khí tùy thân của mình? Nhị ca, lần này huynh giúp muội, hàng phục Chích Dương Thương đi mà.” Cảnh Chiêu nũng nịu kéo kéo ống tay áo của Cảnh Giản.
Cảnh Giản thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Cảnh Chiêu, binh khí tùy thân Vũ Hóa Tán của muội là do mẫu hậu tự luyện ra. So với thần khí cũng không kém bao nhiêu, hà tất gì phải cố chấp. Lần này phụ hoàng chiêu cáo Tam Giới, Chích Dương Thương có thể…”
“Nhị ca, huynh dù gì cũng biết rõ nguyên nhân. Hà tất phải trách muội. Nếu có được Chích Dương Thương, muội có thể trở thành thượng thần, sẽ không phải ở dưới nàng ta nữa.” Cảnh Chiêu ngẩng đầu nhìn Cảnh Giản, nét mặt âm u lộ vẻ bướng bỉnh.
“Tam muội, tính khí lão nhị yếu đuối muội đừng có hy vọng nhiều! Để đại ca giúp muội.” Giọng nói hùng hậu đột nhiên xuất hiện giữa không trung, mang theo khí thế dọa người.
Trông thấy Cảnh Dương xuất hiện, Cảnh Chiêu mừng rỡ, nhẹ nhàng cười chạy đến đón: “Đại ca, phụ hoàng thả ca ra rồi!”
Cảnh Dương hơi lúng túng, khó chịu nói: “Phụ hoàng vẫn còn giận, chờ ta lấy được cây thương đó sẽ quay về thỉnh tội với lão nhân gia. Việc này quan trọng lắm đấy. Năm xưa là phụ hoàng sai, nhưng Cổ Quân cũng đã lấy được vị trí thượng thần cho tiểu giao long kia rồi. Huống hồ chúng ta không nợ nàng ta cái gì, hà tất phải băn khoăn làm chi. Tam muội, muội yên tâm, đại ca nhất định sẽ giúp muội có được Chích Dương Thương để tấn nhập lên thượng thần.”
“Vâng, đa tạ đại ca.” Cảnh Chiêu an tâm mỉm cười, mắt phượng lấp lánh.
“Đại ca, Chích Dương Thương là thượng cổ thần binh. Linh tính vượt xa với vật tầm thường, chắc chắn sẽ tự mình chọn chủ, nếu chúng ta cưỡng ép ràng buộc, sợ là không ổn.” Nhớ tới lời dặn của Thiên Đế, Cảnh Giản vội vàng nói.
“Không sao.” Cảnh Dương khoát tay: “Tiên quân bên trong không có ai dám tranh với chúng ta, về phần đám yêu quân, hừ… Nếu bọn chúng dám xuất hiện, ta chắc chắn sẽ cho bọn chúng có đi mà không về được!”
Nhìn hai người này mới dăm ba câu đã hùng hồn hạ quyết định, Cảnh Giản đành thầm thở dài. Đến lúc đó hành sự tủy theo hoàn cảnh là tốt rồi, thần binh xuất thế, nào có phải chuyện đơn giản như vậy…
Ba người đang định lên núi, Cảnh Chiêu đột nhiên dừng lại. Cảnh Dương và cảnh Giản nhìn tiểu muội mình hai má ửng hồng, sắc mặt nghi ngờ.
“Nhị ca, huynh nói lần này thần binh xuất thế, chàng sẽ xuất hiện sao?”
Cảnh Giản sắc mặt sững lại ngư đang nghĩ điều gì đó thì trông thấy ánh mắt chờ mong của Cảnh Chiêu, cười nói: “Sẽ phải tới. Dù sao chuyện này cả Tam Giới đều biết, mặc cho hắn đang tu luyện nhưng tiên lực cường đại như thế này, hắn chắc hẳn sẽ cảm nhận được.”
Đáy mắt Cảnh Chiêu tỏa ra vui mừng, kéo theo Cảnh Dương với vẻ mặt nghi hoặc đến thẳng Liễu Vọng Sơn.
Thượng quân Thanh Mục, là tiên quân vừa xuất chúng vừa thần bí nhất nghìn năm qua. Năm đó, hắn mới có tên trên Kình Thiên Trụ đã một thân một mình chạy vào Bắc Hải, chém chết rắn chín đầu. Thiên Đế hạ chỉ sắc phong cho hắn và Cảnh Chiêu. Nhưng người nọ lại ngay cả nhìn cũng không thèm, liền biến mất khỏi Tam Giới. Từ đó, hành tung khó đoán, nghĩ đến, cũng là vì lần đó mà Cảnh Chiêu mới nảy sinh tâm tư này…
Cảnh Giản theo sau lưng hai người, đột nhiên nhớ tới thanh niên trường bào màu đen trong vực sâu ở Bắc Hải. Trần thế lẻ loi, tuyên cổ du miên, người kia phảng phất loại cảm giác khó tả y hệt như lần đầu hắn thấy Hậu Trì xuất hiện ở Đại Trạch Sơn…