Sáu vạn năm sau, Kỳ Liên Sơn ở cung Thanh Trì, bên bờ Hoa Tịnh Trì.
Có vị tiên nhân chân đạp tường vân, vẻ mặt đau khổ, hai mắt tràn đầy ăn năn.
“Vô Hư, làm sao bây giờ đây, chúng ta làm mất quà mừng, nếu như thượng quân mà biết, chắc chắn sẽ quở trách một phen, biết vậy ta đã không tham lam tiên lộ (nước tiên) ở ao Hoa Tịnh, vậy thì sớm khởi hành rồi, bây giờ… Ai da, theo ngươi chúng ta nên làm gì cho phải đây?”
Tiên nhân mặt tròn than thở không ngừng, nhìn vị tiên hữu đối diện đang nôn nóng hỏi.
Với tính khí của Tử Viên thượng quân, thất lạc hạ lễ quý giá như thế, sợ là sẽ phạt bọn họ chịu quất roi trên Thanh Long đài, nếu là vậy, ít nhất cũng phải hao tổn tiên cơ mấy nghìn năm.
Hoa Tịnh Trì là nơi nổi tiếng trong Tam Giới, khi mặt trời lên lấy một ít tiên lộ trong ao có thể tăng cường tiên lực, đối với tiên nhân có tiên lực kém thì đây quả là thượng phẩm, nhưng mà ao này vốn ở trong kết giới do Cổ Quân thượng thần tạo ra. Nên dù không ít kẻ thèm thuồng nhưng không có ai dám tự tiện xông vào.
Thượng yến của Đông Hoa thượng quân, hai người họ phục mệnh Tử Viên thượng quân mang lễ vật đi trước, dọc đường thấy tiên khí bên trong ao tràn ra ngoài, tò mò phát hiện kết giới bị thủng một lỗ cỡ nắm tay, nhất thời không nhịn được ăn vụng ít tiên lộ trong ao, vội vàng chạy ra lại không cẩn thận để quên lễ vật – là cây san hộ vạn năm tuổi ở Đông Hải – đánh rơi trong ao, muốn vào lại thì khe hở kia đã biến mất, hai người không còn cách nào, bây giờ chỉ biết hướng phía ao trong kết giới thở dài.
Người được xưng là Vô Hư tiên nhân hất tay áo lên, vẻ mặt đau khổ nhìn ao Hoa Tịnh, lắc đầu: “Vô Vọng, Hoa Tịnh Trì ở trong kết giới của Cổ Quân thượng thần, việc chúng ta tự tiện xông vào nếu bị phát hiện, tội danh còn nặng hơn việc làm mất lễ vật rất nhiều, kết cục của con giao long năm đó, ngươi nghe qua chưa?”
Nghe xong lời này, Vô Vọng rùng mình, liên tục xua tay, run rẩy lui về sau vài bước, sợ đến thiếu chút nữa rơi khỏi tường vân.
Vô Hư nói mình đã nghe qua chuyện này rồi… Hai vạn năm trước, giao tộc ở yêu giới có một thiên tài hiếm thấy, hai vạn năm tuổi đã đạt đến cấp yêu quân đỉnh phong, một mạch lên luôn cảnh giới thần, ngay cả Yêu Hoàng cũng không dám động chạm gì hắn, may là hắn không có hứng thú với ngôi vị yêu đế, nên mới không xảy ra nội chiến yêu tộc. Hắn rất thích tỷ thí với người khác, vì tính tình thô bạo nên ai khiêu chiến với hắn, phần lớn kết cục đều hồn phi phách tán.
Có một thời, chúng tiên Cửu Châu Bát Hoang hết thảy lo sợ yêu nhân này tới cửa quyết chiến, ai ai cũng bế quan, tránh hết. Mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như thua, mấy vạn năm tu vi sẽ đi toi hết.
Thấy trong yêu tộc không còn đối thủ nữa, hắn ra khỏi yêu giới, thẳng tiến lên ao Hoa Tịnh khiêu chiến Cổ Quân thượng thần, hai người vốn là giao long hóa thành, hơn nữa Cổ Quân thượng quân đã mấy vạn năm không xuất hiện, chúng tiên không khỏi thấp thỏm lo âu.
Nếu Cổ Quân thượng thần chiến bại, e là…trong Tam Giới chỉ còn Thiên Đế, Thiên Hậu có khả năng chống lại đối thủ đó.
Con yêu ấy ở ngoài ao Hoa Tịnh khiêu chiến mấy ngày, nhưng vẫn không tiến vào được kết giới, ngay cả một cọng tóc của Cổ Quân thượng thần cũng chẳng động được, liền nổi giận tạo ra một trận cuồng phong, gây họa hồng thủy dưới hạ giới, dân chúng trôi dạt khắp nơi, tử thương vô số, lúc này hắn đã chọc giận các vị thượng thần. Thần tiên trên trời dưới đất đều biết trong Tam Giới đều có một luật bất thành văn – chính là không thể gây hại nhân giới.
Kim Diệu thần quân lo lắng không yên, phụng mệnh Thiên Đế đuổi bắt yêu quái, đột nhiên ba đạo tia chớp màu đen trong kết giới Hoa Tịnh Trì bất ngờ bổ ra, hóa thành long thể vung thẳng vào giao yêu đang gây rối dưới hạ giới.
Ngay tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra, long yêu kia uốn lượn trên bầu trời rồi tan biến, chính thức hồn phi phách tán, dám tiếp cận một trong số thượng thần cuối cùng tồn tại ngàn vạn năm, thì sẽ có kết cục thê thảm như vậy: biến mất khỏi Tam Giới.
Trải qua chuyện này, Tam Giới rúng động, nhất là Kim Diệu thượng quân, người đã tận mắt chứng kiến hồn phách con yêu quái ấy tan thành mây khói, ngay cả tro cũng không còn. Hắn sùng bái vô cùng, Cổ Quân thượng thần phiêu phiêu một kích hóa thành hào quang vạn trượng, công tích còn được ghi vào lịch sử Tam Giới sau này.
Nghĩ đến đây, Vô Vọng suy nghĩ về việc xông vào ao Hoa Tịnh, hắn đề nghị với Vô Hư: ” Hay là chúng ta đi bái kiến cung Thanh Trì thử, nói là… là chúng ta dọc đường qua đây, lỡ tay làm rớt san hô vào ao Hoa Tịnh.”
Vô Hư nhìn hắn, thầm nói ngu ngốc, hai hàng lông mày nhăn nhúm lại: “Người hồ đồ rồi hay sao? Cổ Quân thượng thần không có ở đây, Phượng Nhiễm thượng quân chưởng quản cung Thanh Trì, nàng ấy với thượng quân của chúng ta có chút đụng chạm nhau, làm sao mà đáp ứng được thỉnh cầu này?”
Vô Vọng biết rõ lời đề nghị này không thành, nhưng mà không còn cách nào khác nữa. Tử Viên thượng quân nhà hắn rất người khác kính trọng, trong Tam Giới ít ai dám đắc tội, nhưng mà nếu nói về Cổ Quân thượng thần cùng với Phượng Nhiễm thượng quân… e là không đúng.
Vô Vọng vòng tới vòng lui trên tường vân, chung quy là không muốn cứ thế quay về bị phạt, ánh mắt đột nhiên sáng lên sau đó nói: “Vô Hư, Cổ Quân thượng thần không có ở trong Thanh Trì cung, nhưng mà chẳng phải còn một vị thượng thần nữa sao? Phượng Nhiễm thượng quân bá đạo nhưng chắc trước mặt thượng thần ấy cũng không dám nổi giận với chúng ta đâu!”
Vô Hư chân mềm nhũn, vội lấy tay bưng kín lại miệng Vô Vọng, hắn nhìn quanh bốn phía, thấy yên tĩnh mới thở dài một hơi, thấp giọng quát lớn: “Ngươi sao lại không có đầu óc như vậy, sau này ngàn vạn lần đừng đề cập đến vị thượng thần này, nếu Cảnh Chiêu công chúa biết ngươi cầu trợ nàng, người đừng mong sống tốt lành ở thiên giới nữa. San hô chắc không lấy lại được đâu, chúng ta bẩm báo tiên quân rồi tính tiếp.” Vô Hư nói xong xoay lưng đi, mặc kệ Vô Vọng.
Vô Vọng đây mấy ngàn năm mới phi thăng lên tiểu tiên, bình thường đi theo Vô Hư không phạm sai gì cả, nay thấy Vô Hư như lâm phải đại địch, đành phải nhỏ giọng lên tiếng, thấy hắn bay đi xa, mới nhảy lên tường vân, Vô Vọng lặng lẽ quay đầu nhìn phía ao Hoa Tịnh nhỏ dần. Trong lòng nội tâm tự hỏi, rốt cuộc vì sao vị thượng thần trong Thanh Trì Cung được Tam Giới tôn sùng kia lại cấm kỵ?
***
Bên trong Thanh Trì Cung.
Trường bào vàng óng ánh như cánh phượng hoàng đang tung bay trên bầu trời Cửu Thiên, đai lưng đen nhánh được thắt bên hông, nữ tử ngồi trên cao đang ngắm nghía một cây san hô, tâm tình rất tốt, tiếng cười sang sảng truyền đi thật xa.
“Trường Khuyết, cái tên Tử Viên kia đúng là thua rất thiệt, chậc chậc, to thế này, ta nghĩ cây san hô này ít nhất cũng phải vạn năm tuổi.”
Nử tử này vẻ mặt ngạo mạn đắc ý, tóc đỏ không gió mà tung bay, quả thực tà khí bức người, trong lúc nói chuyện còn lộ ra một chút sát khí.
Dưới là một thư sinh hướng nàng chắp tay: “Thượng quân, hai tiên nhân kia gan lớn thật, dám đi vào Hoa Tịnh Trì, quả thực là không đem Thanh Trì Cung này đặt vào mắt, ngài tuyệt đối không thể nhân nhượng, nhất định phải tranh luận với Tử Viên tiên quân một phen.”
Phượng Nhiễm cười cứng đờ, thầm nhủ không thể nói cho người này là bản thân nàng cố ý phá kết giới, dẫn đến hai tiểu tiên tham lam tiến vào Hoa Tịnh Trì, không muốn hắn lải nhải, lúc này nên giả vờ giả vịt hùa theo: “Nói chuyện với cái tên tiểu nhân đó thì tốt gì chứ, lần này thọ yến của lão nhân Đông Hoa, ta muốn bổn tiên quân hắn phải xin lỗi”.
Trường Khuyết dừng lại, thấy thượng quân nhà mình hăng hái, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Thượng quân, Đông Hoa thượng quân chưa gửi thiếp mời cho ngài.”
Đông Hoa là một trong thượng quân xưa nhất của Tam Giới, đức cao trọng vọng, được chúng tiên kính ngưỡng, hắn say mê tu luyện, ít tổ chức yến hội, lần này là chịu không được sự khuyên bảo của chúng đệ tử mới phát thiếp mời tổ chức yến tiệc, trong những ngày yên bình của Tam Giới mà nói thì đây là một việc cực đại sự, ngay cả Tử Viên thượng quân cao cao tại thượng cũng đến chúc mừng.
Nhưng mà tiên quân của hắn mới làm thượng quân có mấy nghìn năm, không nói đến chuyện gây thù hằn với nhiều người, lại còn bị cả Tam Giới ruồng rẫy, người ta tổ chức yến hội náo nhiệt long trọng như vậy, há gì lại mời nàng.
“Điều này cũng đúng, nếu mà ta không mời mà lại đi, theo tính cách tiểu nhân của Tử Viên, chắn chắc sẽ kiếm cớ trả đũa ta.”
Phượng Nhiễm cau mày, nâng cằm lên rồi thì thào nói, nàng nhìn Trường Khuyết xem xét, thấy hắn đứng nghiêm, tròng mắt giật giật, con người này, hắn không biết rằng… chỉ cần tâm hắn không vững, sẽ bày ra vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, đánh lừa người khác.
Phượng Nhiễm treo chân trong không trung, đá vào vào thắt lưng thanh niên: “Nói đi, Trường Khuyết, ngươi nhất định có cách.”
Trường Khuyết lắc đầu, ngậm chặt miệng.
“Ai da, Cổ Quân thượng thần biến mất lâu như vậy, ngay cả cái tên Tử Viên cũng không thèm đặt cung Thanh Trì này vào mắt, cứ thế mãi…”
Nàng thấy tai thanh niên giật giật, biết chọt trúng chỗ yếu của hắn, liền liên tiếp thở dài vài cái.
“Đông Hoa thượng quân tuy rằng không đưa cho ngài thiếp mời, nhưng mà… có đưa cho cung Thanh Trì. “Cố danh như nghĩa (Tên như ý nghĩa), chắc chắn là đưa thiếp cho chủ nhân chân chính của cung Thanh Trì – Cổ Quân thượng thần.
Phượng Nhiễm nhếch miệng cười, từ trên ghế nhảy xuống, vỗ vỗ Trường Khuyết một cái, cười nói: “Ta biết ngay là ngươi có cách mà, còn không mau đi lấy thiếp mời cho ta, còn có mấy ngày, chúng ta phải chuẩn bị trước hậu lễ cho thọ yến lão Đông Quân.”
Cuồng vọng một cách trắng trợn, này không phải là đi chúc thọ nhà người ta, mà quả thật là mài đao khiêu khích. Trường Khuyết thở dài, nói tiếp: “Nào có đơn giản như vậy, thượng quân chắc cũng không muốn đâu, nhưng đó là thiếp mời cho thượng thần… Ngài mà cầm thiếp đi, chỉ sợ chưa tới phủ đệ của Đông Hoa thượng quân, đã bị Thiên Đế bắt về Thiên Giới hỏi tội rồi.”
Tiếng cười Phượng Nhiễm kiềm lại, buồn rầu chạy sang hai bước, đến chỗ cây san hô thì ngừng lại, hung hăng đánh vào chạc cây đang sáng lấp lánh, Trường Khuyết kinh sợ.
Phượng Nhiễm lại khóe cười, bộ dáng thần bí, đảo mắt một vòng, nhìn Trường Khuyết đắc ý nói: “Ta không dám lấy thiếp mời của Cổ Quân thượng thần mà chạy đâu, nhưng ngươi đừng quên… cung Thanh Trì đâu phải chỉ có một vị thượng thần.”
Trường Khuyết đột nhiên trừng lớn mắt, đưa tay chỉ hướng Phượng Nhiễm, sau đấy cảm thấy hơi bất kính liền vội vàng đặt xuống nhưng nét mặt vẫn cứ không được tự nhiên.
“Thượng quân, chẳng lẽ ngài muốn tiểu thần quân cầm lấy thiếp mời đi đến yến hội của Đông Hoa ư?” Trường Khuyết hỏi, đáy mắt vẫn hiện lên vài phần hoang đường.
“Ngươi nói không sai.”
“Nhưng mà, tiểu thần quân chưa từng rời khỏi cung Thanh Trì một bước.”
“Liên quan gì, ta phụng bồi cô ấy, dù sao cũng sẽ không làm cho cô ấy cảm thấy thua thiệt.”
Phượng Nhiễm nói xong câu đó, vội vàng chạy tới hậu điện cung Thanh Trì, Trường Khuyết nhìn bóng lưng nàng biến mất trong đại điện, vẻ mặt tràn đầy tự trách.
Sớm biết vậy… sẽ không nói cho ngài ấy cách rồi.
Nói gì mà không để tiểu thần quân chịu thiệt, theo như tính tình của tiểu thần quân… chỉ sợ thọ yến của Đông Hoa thượng quân ở núi Đại Trạch sắp bị phá hủy đây.
***
Thiên Giới. Tử Kim phủ.
Tử Viên nhìn hai người quỳ trên mặt đất, vẻ mặt xanh mét phẫn nộ:”Xảy ra chuyện gì vậy? Hạ lễ đâu?”
Hắn đang chuẩn bị đáp mây bay đến phủ đệ của Đông Hoa thượng quân để mừng thọ, lại còn chưa kịp ra ngoài thì thấy hai người Vô Hư, Vô Vọng toàn thân bị thương chạy về phủ.
Quà mừng kia là cây san hô vạn năm, hắn coi như bảo bối, bình thường đều không dám cho ai nhìn, lần này nếu không phải Đông Hoa thượng quân tổ chức thọ lễ, hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng mang ra ngoài.
“Thượng quân, hai người chúng ta gặp yêu binh ở chỗ Kỳ Liên sơn, trong lúc đánh nhau làm san hô rơi mất, thượng quân thứ tội.” Vô Hư quỳ trên đất, khúm núm nói, đáy mắt xẹt qua một chút chột dạ.
Kỳ Liên sơn chính là nơi cung Thanh Trì tọa lạc, Tử Viên nghe xong lời này, ngẩn người, nộ khí mất hơn phân nửa, nhưng vẫn rất đau lòng vì cây san hô kia, sắc mặt liền căng lại, nói: “Thất lạc ở Kỳ Liên Sơn cũng không trách được đám các ngươi, nhưng mà ngươi lại không bảo hộ nó thành công, thế này thì… mỗi người đóng phạt một thanh tiên kiếm thượng phẩm, ngày mai đem nộp vào bảo khố.”
Tử Viên sinh ra với tướng mạo chính nghĩa lẫm thiên (T/n: chính nghĩa, hào hùng), nhưng thực chất bên trong thực chất rất cố chấp, bảo thủ.
Vô Hư và Vô Vọng chân mềm nhũn, rủ mặt xuống đất lộ ra vài phần bất mãn, bọn hắn thành tiên có vài vạn năm cùng lắm mới được vài thanh tiên kiếm thượng phẩm, luôn coi đó quý như tính mạng, Tử Viên thượng thần nói ra nhẹ nhàng như thế…
“Thế nào, các ngươi không muốn hả…”
Thanh âm ngạo mạn áp lực từ đỉnh đầu truyền đến, hai người lập tức nằm phục xuống đất, cung kính: “Không dám, thượng quân hậu đức, mai thần cùng Vô Vọng sẽ mang tiên kiếm tới.” Được rồi, mất đi tiên kiếm so với lên Thanh long đài chịu roi còn tốt hơn.
Tử Viên thượng quân nổi danh keo kiệt bá đạo, nhưng mà giao tình với đại điện hạ Cửu Trùng Thiên Cảnh Dương rất tốt, cùng với Quý Vi thượng quân, ở thiên giới có căn cơ rất hùng hậu.
“Thượng quân, về phần hạ lễ của Đông Hoa thượng quân…” Vô Vọng không nghe thấy Tử Viên phân phó, ngẩng đầu nhỏ giọng nói.
“Các người đừng quản nhiều, mai theo ta xuất phát. Hừ, yến tiệc của Đông Hoa thượng quân, ta rất muốn giao hữu thật tốt với các vị tiên nhân…Phượng Nhiễm luôn ngang ngược, đem cả Kỳ Liên sơn đều hóa thành quyền sỡ hữu của cung Thanh Trì, càng nhìn là môn hộ của Cổ Quân thượng quân chả tốt lành gì, làm cho yêu tộc tàn sát bừa bãi phúc địa của cửu thiên, ta phải cho nàng ta một phen mất hết mặt mũi.”
Hai người đang quỳ rùng mình một cái, Vô Vọng định há miệng muốn nói, lại bị Hư Vô kéo lại, hai người nhận tội rồi lui ra ngoài.
Mới vừa đi tới đình viện, Vô Vọng nhìn bốn phía, thấy không có người bèn vội vàng kéo trường bào của Vô Hư nói: “Vô Hư, làm sao cho phải đây, thượng quân mà biết chúng ta không phải bị yêu tộc gây thương tích…”
“Ngươi gấp cái gì! Nhìn xem điệu bộ Phượng Nhiễm, Đông Hoa thượng quân nhất định không mời nàng ấy, chỉ cần nàng ta không xuất hiện, đâu có ai có thể vạch trần chúng ta, huống chi Kỳ Liên sơn trải dài ngàn dặm, thần tiên thưa thớt, nếu mà người của cung Thanh Trì phủ nhận việc có yêu tộc, thượng quân nhất định cho rằng Phượng Nhiễm thượng quân quản giáo không nghiêm nên mới nói dối.”
Vô Vọng bất an nghe Vô Hư giải thích, lau mồ hôi trên đầu, thấy bốn bề vắng lặng, đến bên tai Vô Hư thấp giọng: “Vô Hư, ta phi thăng trễ, nhiều chuyện không biết rõ, ngươi kể cho ta nghe chuyện của Phượng Nhiễm thượng quân đi, ta nghe nói nàng cưới tộc nhân, sau đó…bị Tam Giới không cho phép.”
Hai người đi đến chỗ sâu nhất trong Tử Kim phủ, Vô Hư đi sau Vô Vọng, nói: “Có lẽ ngươi không chỉ muốn biết về chuyện Phượng Nhiễm thượng quân. Sao, muốn biết chuyện vị thượng thần cung Thanh Trì luôn không?”
“Vô Hư, ngươi xem…” Vô Vọng cười ha ha, lấy trong túi quần ra một bình sứ nhỏ, mở ra đưa tới trước mặt Vô Hư: “Ở Hoa Tịnh Trì ta trộm được vài giọt, chúng ta mỗi người một nửa, thế nào?”
Một lúc sau hương thơm truyền đến, thấm vào ruột gan, hai mắt Vô Hư sáng lên, chạy tới gần ngửi ngửi, kéo vạt áo Vô Vọng, nói: “Kỳ thật những chuyện này cũng không phải bí mật gì, chỉ có tiểu tiên mới phi thăng ngàn năm như ngươi chưa biết thôi.”
“Nói về các vị thượng thần, phải bắt đầu từ thời hỗn độn…”
Vô Hư thanh âm chậm rãi trở nên vô hư, nét mặt với thời đại kia không nén được sự sùng bái.
Lịch sử ngàn vạn năm trước chậm rãi mở ra…
Sau nửa canh giờ, Vô Vọng cũng đã biết chút tiền căn hậu quả, hơi khiếp sợ.
“Vô Hư, ngươi nói là vị Hậu Trì thượng thần đó chưa lột xác mà đã thành thượng thần?”
Vô Hư gật đầu, cầm lấy bình sứ trong tay Vô Vọng, đặt ở chóp mũi ngửi ngưi, nheo mắt lại rất hưởng thụ.
“Cái kia…” Vô Vọng vội vàng hỏi, cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
“Sau này Cổ Quân thượng thần bày ra kết giới ngoài cung đoạn tuyệt với nhân thế, lại nghe nói vị tiểu thần quân kia sau bốn vạn năm mới thoát khỏi xác, vả lại từ nhỏ không thông thần pháp, linh lực cực thấp, vậy nên Cổ Quân thượng thần vì nàng ấy phá lệ nạp thêm một ít tán tiên vào Thanh Trì Cung làm hộ vệ.”
Vô Vọng sờ cằm, thì thào: “Khó trách trong tiên giới ai cũng nói vị thượng thần kia đầu thai tốt, ra là thế… Đúng là mệnh cách tôn quý…”
Nói được một nửa, hắn dừng lại, như đột nhiên nghĩ đến điều gì đấy, hắn bỗng giảm âm lại: “Nếu vậy, mấy vị điện hạ kia và Cảnh Chiêu công chúa chẳng phải là có cùng huyết mạch liên quan đến vị thượng thần này.”
Vô Vọng ngước mặt lên trời, vẻ mặt thổn thức, khó tránh Cảnh Chiêu công chúa không thích người khác nhắc về vị thượng thần này, thì ra là cũng có nguyên nhân.
Vị tiểu thần quân có thân phận chí tôn trong Tam Giới, xuất thân của Cảnh Chiêu công chúa so với nàng ta chưa hẳn thấp, nhưng khoảng cách giữa hai người giống như khe trời vậy.
Mấy vị điện hạ cùng công chúa trên cửu thiên đều được xếp vào hàng thượng quân, tiểu điện hạ Cảnh Đức nỗ lực tu nghìn năm, mới chỉ đến hạ quân.
Nghe nói là vị Thiên Đế này e là cảm thấy áy náy nên rất cưng chiều vị công chúa duy nhất này, nàng ta cực kỳ kiêu căng.
“Nói không sai, đều là thiên hậu sinh ra, chắc chắn là có huyết mạch liên quan. Nghe nói Cổ Quân thượng thần thần du trong Tam Giới, sớm đã không biết tung tích, vị tiểu thần quân kia không rời khỏi Thanh Trì Cung nửa bước, tiên giới chả ai dám nhắc đến nàng ấy.”
Là nhà Thiên Đế kiêng kỵ người ta, thần tiên đúng là sống không thoải mái.
“Nói vậy, Phượng Nhiễm thượng quân cũng vì thần lực yếu nên mới được thu nhận vào Thanh Trì Cung?” Vô Vọng thấy Tam Giới bất dung Phượng Nhiễm, vội hỏi Vô Hư.
“Đúng vậy, Phượng Nhiễm thần quân xuất thân phượng hoàng tộc, thân phận cao quý, nhưng chưa lên được hỏa phượng hoàng, ngươi biết mà… phượng hoàng lấy vàng óng là vi tôn, còn màu đỏ sẽ cho là tà ác, Phượng Nhiễm vừa mới ra đời thì bị người trong tộc vứt lại trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, được một thụ yêu nghìn năm nuôi lớn, về sau tiên giới cùng yêu giới khai chiến trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, đại điện hạ Cảnh Dương hỗn chiến với tam hoàng tử yêu giới, giết nhầm thụ yêu kia…”
Vô Hư dừng lại, tán thưởng: “Phượng Nhiễm tiên quân giận dữ lao ra Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, một mình nghênh chiến cả hai tộc tiên yêu, trận chiến ấy đặc biệt thê thảm, mấy vạn đại quân đều bị diệt hết, tam hoàng tử yêu tộc cũng chết dưới tay nàng ta, nếu không phải thượng quân chúng ta đi ngang qua cứu lấy hơi thở cuối cùng của đại điện hạ Cảnh Dương, chỉ sợ đại điện hạ cũng chết luôn ở Uyên Lĩn Chiểu Trạch. Vì trận chiến ấy Phượng Nhiễm uy chấn Tam Giới, được tôn thành thượng quân, bất quá chỉ lấy được phong thượng đồng thời còn bị Tam Giới sở bất dung.”
“Khó trách đại điện hạ cùng thượng quân chúng ta quan hệ tốt, không thể tượng tượng là có đoạn nguồn gốc như thế.”
Vô Hư thở dài cả ngày mới nói: “Phượng Nhiễm dù sao cũng là người tộc phượng hoàng, huống hồ cũng giết chết tam hoàng tử yêu tộc, có công với thiên giới, Thiên Đế cũng nhân nhượng, không làm khó nàng.”
“Người khác không nghĩ vậy, Phượng Nhiễm vạn tuổi thực lực lại đứng hàng thượng quân, tiền đồ vô lượng, huống chi một trận hiểu lầm, Thiên đế tất nhiên rất muốn chiêu dụ nàng ta, nhưng…”
“Nhưng mà sao? Phượng Nhiễm không muốn ư?” Vô Vọng thấy Vô Hư ngừng lại, hấp tấp hỏi.
“Nàng ta không phải không muốn,..” Vô Hư kéo dài, chậc miệng nói: “Chỉ là Phượng Nhiễm thượng quân ở trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch nói là – nếu Thiên Đế xử tử đại điện hạ Cảnh Dương, một mạng đổi một mạng, nàng ta sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho Thiên đế.”
“Cái gì?” Vô Vọng đột nhiên cất cao giọng, trừng lớn mắt: “Phượng Nhiễm này đúng là không biết phân biệt, yêu thụ kia làm sao so sánh được với đại điện hạ của Thiên giới được?”
Thiên Đế là thượng cổ chi thần, là chí tôn của Tam Giới, làm sao chịu được khiêu khích? Phượng Nhiễm quả là hồ đồ.
Vô Hư gật gật, lộ ra vài tia bất đồng: “Thiên Đế nghe thấy tức giận, hạ lệnh đuổi bắt, Phượng Nhiễm thượng quân dốc sức chiến đấu, bại lui về Kỳ Liên Sơn, còn lại chút mạng tàn được Cổ Quân thượng thần cứu, sau này Phượng Nhiễm ở lại Thanh Trì Cung, Thiên Đế cũng không truy cứu nữa.”
Về phần tại sao không truy cứu… Hai người nhìn nhau ngầm hiểu, Thiên đé trước giờ rất nhường nhịn Cổ Quân thượng thần, chắc hẳn lần kia cũng không ngoại lệ.
“Chà, không ngờ trong Tam Giới còn có đoạn lịch sử như vậy, hôm nay ta thật sự mở rộng tầm mắt.” Vô Vọng vừa nói vừa lắc đầu, sắc mặt có chút cảm khái.
“Hai vị tiên quân, thượng quân nói là khi mặt trời lên thì lên đường đến chỗ Đông Hoa thượng quân, mời nhị vị chuẩn bị.” Tiếng tiểu tiên đồng cách đó không xa vang lên, Vô Hư Vô Vọng rùng mình, đưa mắt nhìn nhau rồi đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Thanh Trì Cung.
Mỏm đá bên Hoa Tịnh Trì, một tiếng quát lười biếng chậm rãi vang lên.
“Phượng Nhiễm, nói bao nhiêu lần rồi, ta không đi, ngươi thích mấy chuyện nhân gian này thì tự đi đi… Ta cũng không làm khó gì, nếu ngươi có thể khiến sơn vô lăng, thiên địa hợp… ta sẽ đáp ứng ngươi.”
(Sơn vô lăng, thiên địa hợp: núi không còn đất, đất trời hòa làm một)