Váy lụa một thân tím thẫm trải dài từ hông buông xuống tận chân, hoa văn tầng tầng lớp lớp xếp thành độ cong mềm mại. Biểu tưởng cửu vĩ yêu hồ thấp thoáng trong tay áo, thoạt nhìn vô cùng thần bí. Khuôn mặt thanh tú phủ đầy nét anh khí, tóc dài sau lưng tùy ý rối bay. Thường Thấm giờ đây hoàn toàn không còn vẻ trầm mặc như khi ở trước Trọng Tử Điện nữa. Cứ như trải qua một trận lột xác, nàng lạnh lẽo dừng ở Sinh Tử Môn nhìn Sâm Vũ.
Nếu không phải vì bầu không khí trì trệ này, thì Hậu Trì sớm đã làm như điều trong hí bản nhân gian từng nói, chạy qua huýt sáo vài cái làm quen với Thường Thấm ngay. Nhìn đây, khí chất này, tư thái này, thật mạnh mẽ biết bao. Nàng liếc nhìn về phía nữ tử áo tím nhạt đang khúm núm sau lưng Sâm Vũ, đáy mắt xoay vòng quan sát. Hai người này, quần áo lẫn trang sức đều là màu giống nhau, chỉ là một bên anh tuấn uy vũ, một bên quyến rũ đáng yêu, một người khiến người khác kính trọng, một người khiến người khác phải mủi lòng.
Thanh Li này tính toán mưu mô thật, nhưng cách tiếp cận này không thành công rồi. Chỉ làm nàng ta thêm khó coi mà thôi.
“A Thấm, Yêu Giới và Tiên Giới những năm này đều bình an vô sự. Nhưng thời hạn ba ngàn năm sắp kết thúc, khẳng định không thể tránh khỏi một trận đại chiến. Cớ gì nàng không ở lại Đệ Tam Trọng Thiên, những huynh đệ trong quân đều rất mong chờ nàng.” Từ sự kiện năm ấy, Thường Thấm vô cùng mong muốn rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên, sớm đã từ chức thống soái Yêu Giới. Sâm Vũ hôm nay vì muốn níu kéo nàng ở lại nên đành phải nhắc lại chuyện xưa.
“Nhị điện hạ, Hắc Vu đã sớm tiếp quản chức vị của ta. Mấy nghìn năm nay hắn làm rất khá, không phạm phải sai lầm gì. Điện hạ không cần nhiều lời, Thường Thấm đã quyết định rời đi.”
Giọng nói lạnh lẽo thốt ra, không hiểu sao lại mang theo cảm giác tang thương. Thường Thấm ngẩng đầu nhìn Sâm Vũ, ánh mắt khẽ rơi lên người Thanh Li bên cạnh. Không vui cũng chẳng buồn, những ngày tháng qua là do nàng quá cố chấp rồi
“A Thấm, nàng đang không an tâm về Thanh Li sao?” Thấy Thường Thấm nhìn Thanh Li, Sâm Vũ vọi vàng tiến lên hai bước, gấp giọng nói: “Chuyện năm xưa là có nguyên nhân. Thanh Li cứu ta mà mất yêu đan, vốn không sống nổi nữa. Vì tình thế bất đắc, nên ta chỉ có thể rót nguyên lực trong yêu đan mình vào cơ thể nàng ấy để kéo dài tính mạng. Thế vậy, nàng ấy không thể cách xa ta ngàn dặm được.”
Xuất nguyên lực từ yêu đan là tối kỵ của Yêu Tộc, rất tổn hại đến tuổi thọ. Thường Thấm sững người, nhìn Sâm Vũ, môi định mấp máy nói gì đó. Thanh Li cứu hắn mà mất đi yêu đan, hắn lại lấy nguyên lực từ yêu đan của mình để cứu nàng, đây chính là tính cách của Sâm Vũ. Khó trách Thanh Li mất yêu đan mà lại có thể sống sót, nguyên lai là vậy.
Nhưng, dù Sâm Vũ có giúp nàng ấy nhưng Thanh Li đã mất đi yêu đan, làm sao có khả năng sống đến tận giờ?
Sâm Vũ chần chừ một chút rồi thấp giọng nói: “Thanh Li vì cứu ta nên mới thành ra thế. Dù có nguyên lực của ta kéo dài tính mạng nhưng nàng ấy cũng chỉ sống được một ngàn năm, vả lại cũng không thể biến hình được nữa. Thanh Li đã xin ta, cưới nàng ấy làm thê tử ở lại Đệ Tam Trọng Thiên trong một nghìn năm. Đó là tâm nguyện của nàng ấy. Thường Thấm, trước kia ta hủy hôn, quả thật…”
Sâm Vũ ngưng nói, vẻ mặt cô đơn. Ơn nợ một mạng này, hắn căn bản không thể trả nổi. Lúc trước, hắn đành phải giữ Thanh Li bên người, giải trừ hôn ước với Thường Thấm, âm thầm chờ nghìn năm trôi qua Thanh Li rời đi, hắn có thể nói chuyện rõ ràng cho Thường Thấm nghe. Đối với bọn họ, nghìn năm là khoảng thời gian rất ngắn. Nhưng hắn và Thường Thấm đã ở chung vạn năm, hắn ắt hẳn biết rằng một khi Thường Thấm rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên, chắc chắn sẽ khó ngày gặp lại. Vậy nên, những năm tháng này hắn mới hết sức cố giữ nàng tại nơi đây.
Sinh Tử Môn nhất thời trở nên yên tĩnh vô biên, Hậu Trì nhìn vẻ mặt trầm mặc của Thường Thấm, bèn lấy tay sờ cằm, hóe miệng khẽ cong.
Nói như vậy, thật ra Sâm Vũ này là người thành thật, có điều là quá ngu xuẩn. Tiểu hồ ly kia, chắc hẳn cũng không hề đơn giản…
Lúc này, Thanh Li đứng sau lưng Sâm Vũ, làn váy tím nhạt nhẹ nhàng phấp phới. Đầu cúi thấp, có loại cảm giác yếu đuối. Không ai thấy biểu lộ trên mặt nàng ấy ra sao, chỉ thấy hai tay hơi run rẩy…
“Sâm Vũ!” Giọng nói có chút buồn vô cớ đột ngột vang lên, Thường Thấm nhìn nam tử ánh mắt đang lóe lên vẻ kinh ngach, chậm rãi nói: “Chúng ta quen nhau đã lâu, ngươi có lẽ đã biết cách làm của ta.”
Sâm Vũ sững sốt, nhìn về khuôn mặt bình tĩnh cách đó không xa, đây là người hắn chưa bao giờ thấy vẻ mệt mỏi, thất vọng xuất hiện trên gương mặt. Đáy lòng bỗng nổi lên bất an, thật giống như… hắn chuẩn bị mất đi thứ gì đó quý giá.
“Ta là Thượng cổ Yêu hồ, dù kính trời xanh nhưng không phục quỷ thần. Những người kia căn bản không liên quan đến ta. Nếu là ta có từng mang ân sinh tử với người khác, cũng không bao giờ gây khó xử ngươi. Nghìn năm nay, ngươi ở Đệ Tam Trọng Thiên gây khó khăn cho ta, không tha ta rời đi, mà ta… Sở dĩ ở lại Đệ Tam Trọng Thiên chỉ là chờ ngươi nói ra nguyên do, chỉ tiếc… Nếu hôm nay Thanh Li không hóa thành người, ngươi sẽ vẫn như cũ không chịu mở lời. Tuy rằng đây là ước hẹn giữa hai ngươi, nhưng cũng có nghĩa ngươi đã phá vỡ sự tin tưởng ban đầu của chúng ta. Sâm Vũ, tuy năm xưa ngươi hủy hôn ta đã có nói, nhưng bây giờ, ta nghĩ những lời đó thích hợp hơn…”
Một thân bào tím, thần tình lạnh thấu xương. Lúc này, Thường Thấm mang theo vẻ kiêu ngạo, trương dương như khi ngàn năm trước. Sâm Vũ ngưng thở, thân thể cứng đờ không nói thành lời. Thường Thấm quả nói không sai, hắn mang ơn Thanh Li rồi còn đội thêm chữ tín với Thường Thấm. Trách là hắn muốn giữ nàng bên người, nhưng vậy mà đã làm mất đi nàng.
“Ta! Thường Thấm từ nay về sau không chút liên can đến ngươi. Chư thiên thần phật cùng ta cứng giám!”
Giọng nói lạnh lẽo nghiêm túc vang vọng nơi Sinh Tử Môn, làm mấy người Hậu Trì cũng phải dao động. Người ta thường nói tộc yêu hồ tính tình kiên cường, kiêu hãnh, quả nhiên là đúng vậy…
“Chính miệng ta đã đồng ý nếu không thua ngươi thì không được rời giới. Đã nói thì ắt làm được.” Thường Thấm xoay người, bóng lưng nghiêm túc mạnh mẽ.
Tử quang trong suốt chậm rãi tỏa ra từ người nàng, phóng thẳng lên và trượt về phía chân trời. Vô cùng uy thế, không kém gì năng lượng của Phượng Nhiễm lúc trước ở Trọng Tử Điện.
“Đây là bí pháp của tộc yêu hồ. Thường Thấm cưỡng ép nâng cao yêu lực.” Phợng Nhiễm thốt lên. Thần thú hay yêu thú Thượng cổ các nàng, đều có bí pháp riêng không có gì kì quái. Nhưng khi thực hiện xong, Thường Thấm phải tĩnh dưỡng một, hai năm, mới có thể khôi phục sức mạnh yêu quân đỉnh phong như trước.
Biểu tượng cửu vĩ yêu hồ chậm rãi hiện ra từ sau lưng Thường Thấm, vừa thần bí vừa yêu dã. Khí tức cổ xưa tràn ngập Sinh Tử Môn, chậm chạp ngưng tụ lại thành một đạo tử quang rồi mạnh mẽ phóng về phía kết giới Đệ Tam Trọng Thiên.
Tiếng “Rắc rắc” vang lên, khe nứt vô hình dần dần hiện ra rồi kết thành mảng vỡ lớn.
Sâm Vũ cứng ngắc nhìn thân ảnh Thường Thấm ở trên cao. Kết giới của Yêu Giới vốn ngàn vạn năm chưa từng rạn nứt mà nay lại bị Thường Thấm làm cho lung lay. Đáy lòng hắn giá rét, những tiếc nuối không thể nói ra đang từng chút bủa vây tâm trí hắn.
Tộc yêu hồ làm sao lại có sức mạnh này! Hắn lúc này mới hiểu ra, nghìn năm trước Thường Thấm đã có thể rời đi nhưng nàng đã chọn ở lại Đệ Tam Trọng Thiên, chỉ một lòng mong chờ câu nói của hắn, mà lại chính bản thân hắn đã hủy hoại hết thảy.
Kết giới trước đó vì chịu một kích của Thanh Mục nên đã yếu đi rất nhiều. Mới chỉ được một lúc, tử quang đã dần hiện rõ trên các kẽ nứt, như có thể bị vỡ tan bất cứ lúc nào.
Thường Thấm bay trên không trung, sắc mặt trắng bệch, con ngươi tím sẫm bình tĩnh nhìn Sâm Vũ rồi chậm lướt lên người Thanh Li. Hào quang ánh tím hóa thành cây trường kiếm, phóng thẳng về phía kết giới. Kết giới không chịu được nổi liền vang lên một tiếng “Uỳnh”, cuối cùng đã vỡ tan.
Cả tử quang phá nát kết giới ban nãy lẫn Thường Thấm đều cùng nhau biến mất. Chỉ còn cái liếc mắt đầy thâm ý trước đó của nàng với Thanh Li vẫn để lại lòng mọi người một thứ cảm giác khó hiểu.
Kết giới tan bành, Đệ Tam Trọng Thiên cũng bị chấn động theo. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Yêu Hoàng đã xuất hiện ngay, dùng yêu lực thâm sâu của mình tu bổ lại kết giới. Chẳng mấy chốc, kết giới đã trở lại hoàn hảo như ban đầu.
Hậu Trì thấy vậy hơi kinh ngạc, kết giới của Yêu Giới do trời tạo thành, bình thường yêu tộc khó có thể điều khiển mà không ngờ Yêu Hoàng tọa trấn Yêu Giới nhiều năm lại có thể khống chế nguồn lực này một chút ít. Khó trách vạn năm nay, y có thể ổn tọa với vị trí Yêu Hoàng.
Sợ rằng có một ngày y có thể toàn lực sử dụng được hết sức mạnh của kết giới Yêu Giới, thì chắc chắn đó sẽ là thời điểm y mưu đoạt thượng thần.
“Ai da, không ngờ Thường Thấm lại phản ứng quyết liệt như vậy! Mấy nghìn năm nay, là bổn hoàng quá bất công rồi.” Yêu Hoàng thở dài, y đi đến đám người Hậu Trì, chắp tay rồi quay người rời đi.
Hậu Trì không muốn bại lộ thân phận, vì vậy y cũng chẳng làm các nghi thức xã giao mấy.
Hậu Trì híp mắt, có phần vui vẻ. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, e rằng chính Yêu Hoàng là người gây nên cơn giận của Thường Thấm. Xem ra, địa vị của tộc yêu hồ trong Yêu Giới cao hơn nàng nghĩ nhiều.
Toàn bộ quảng trường chỉ còn mình Sâm Vũ đứng thẫn thờ. Hắn ngốc nghếch nhìn chỗ Thường Thấm biến mất lúc nãy, đáy mắt bao phủ là âm u. Thanh Li đứng sau lưng hắn yên lặng, lại có vẻ thong dong quỷ dị.
“Nhị điện hạ, chúng ta không làm phiền. Cáo từ.” Thanh Mục lạnh giọng, vất vả mới nặn ra một câu khách khí, thực sự có chút tội nghiệp cho Sâm Vũ. Nói xong, hắn liền ôm Hậu Trì tiến tới Sinh Tử Môn.
Sâm Vũ cũng lười để ý đến bọn họ, tùy ý vung tay rồi rời đi.
“Chờ một chút.” Khi ba người tới bên Sinh Tử Môn thì bỗng Hậu Trì kéo tay Thanh Mục. Quay đầu lại, cái cằm nhỏ chống lên vai Thanh Mục, cả người Hậu Trì vặn thành hình bánh chẻo vắt lên người Thanh Mục.
Giọng nói trẻ con mang theo uy nghiêm rõ ràng, Sâm Vũ dừng bước, nhíu mày rồi xoay người nhìn về phía Hậu Trì.
“Sâm Vũ, năm đó ngươi bị thương, nếu không dùng yêu đan của Thanh Li thì liệu có khỏi nổi không?”
Sâm Vũ ngây người, chần chừ gật đầu. Lúc trước, hắn trọng thương mà hôn mê. Nhưng người yêu tộc chỉ cần có một đường sinh cơ thì sẽ không dễ chết, huống chi hắn còn là con trai Yêu Hoàng. Nếu không cần yêu đan của Thanh Li, tệ lắm là cần nhiều thêm thời gian dưỡng thương thôi.
“Nếu ngươi không biết tiểu hồ ly này sống không quá ngàn năm, liệu ngươi có hủy hôn với Thường Thấm không?”
Sâm Vũ đột nhiên lắc đầu. Lúc trước hắn chọn lựa như vậy, là hy vọng ngàn năm sau có thể không áy náy ở bên Thường Thấm. Đối với yêu tộc mà nói, nghìn năm chẳng hề dài. Nếu không có linh dược của tiểu thần quân, Thanh Li sợ là sẽ không kéo dài thêm được mấy năm.
“Đa tạ các hạ đã cho thuốc. Thanh Li mới giữ được tính mạng.” Hắn vốn không thích tiểu thần quân thích giương nanh múa vuốt này, nhưng vì viên tiên đan kia, tốt xấu gì cũng muốn nói một lời cảm ơn.
Hậu Trì quay đầu kéo ống tay áo Thanh Mục ý muốn rời khỏi. Dưới con mắt ngạc nhiên của Sâm Vũ, ba người đi đến Sinh Tử Môn rồi bất ngờ biến mất.
“Sâm Vũ, Phượng Nhiễm nợ nhà ngươi một mạng. Ta thay nàng trả lại ngươi. Tiểu hồ ly nhà ngươi nếu không ăn tiên đan của cha ta, thì cũng chưa chết được đâu. Đừng nói mấy trăm năm, ta thấy thêm mấy nghìn năm nữa cũng không vấn đề gì.”
Thanh âm mơ hồ truyền đến từ phía chân trời. Sâm Vũ nghe xong chợt quay đầu, đáy mắt ép xuống nỗi sợ hãi phức tạp.
Tuy rằng tiểu thần quân này phô trương ương ngạnh, nhưng thực chất bên trong tự tôn còn hơn cả hắn. Nàng ta chắc chắn sẽ không bao giờ nói dối được.
Thanh Li đang cúi đầu, nghe thấy lời Hậu Trì thì ngẩng lên, vô cùng ngạc nhiên. Ánh mắt nhìn Sâm Vũ, nàng ta đột nhiên trắng bệch cả mặt, tiên đồng này tột cùng là người nào? Lại có thể nhìn thấu bí mật nàng ẩn giấu nghìn năm, ngay cả Yêu Hoàng còn không biết.
Không cần mở miệng, sắc mặt tái nhợt của Thanh Li đã chứng minh lời nói của Hậu Trì. Sâm Vũ nhìn nàng ta, hỏa diễm nổi lên trong đôi mắt như lửa giận ngút ngàn. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lúc lâu sau mới thở dài một hơi. Sâm Vũ đẩy Thanh Li khỏi tay mình, sắc mặt băng lãnh.
Hắn thật sự mắt mù. Một ngàn năm nay, vù nàng ta mà tổn thương Thường Thấm, gây cho hai đại tộc ở Yêu Giới bất hòa.
Sâm Vũ vốn là Nhị điện hạ Yêu Giới, vạn năm thống ngự yêu quân, tâm cơ thủ đoạn không kém ai. Nếu không vì Thanh Li này trông quá vô hại, lại lấy yêu đan bản thân trao cho mình, hắn có lẽ sẽ không bị lừa gạt đến bây giờ.
“Thanh Li yêu quân, Sâm Vũ có mắt không tròng. Những năm nay ngược lại đã làm chậm trễ ngươi. Nếu sau này có quay lại Đệ Tam Trọng Thiên, Sâm Vũ nhất định sẽ chào đón.” Lời nói lạnh lùng, từng câu từng chữ chậm rãi phun ra, Sâm Vũ quay người, kiên quyết bước về phía Trọng Tử Điện.
Ngay cả cha hắn là Yêu Hoàng mà cũng không nhìn ra lớp ngụy trang này. Sợ rằng hai tiếng “yêu quân” này nói ra quá trễ. Sâm Vũ tự giễu chính mình, thầm cười khổ, không hề ngoái đầu lại.
Thanh Li nhìn thân ảnh đi xa kia, nét trắng bệch nhu nhược trên mặt dần dần biến mất. Màu xanh trong mắt lộ ra dị quang u ám. Không cần biết vì mục đích gì, nàng đã cứu Sâm Vũ và ở bên hắn nghìn năm nay, vậy nên hiện tại hắn mới dễ dàng để nàng đi. Nếu Yêu Hoàng biết được tất cả mọi chuyện từ đầu đến đuôi là do nàng tính kế, e rằng với thủ đoạn của y, sợ là nàng thật sự không thể rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên. Nghĩ đến đây, Thanh Li phức tạp nhìn về phía Sâm Vũ rời đi, thân hình khẽ động rồi tiêu biến trước Sinh Tử Môn.
Trên bầu trời Yêu Giới, Thanh Mục ôm Hậu Trì ngồi trên đám mây do Phượng Nhiễm huyễn hóa. Bộ dáng vô cùng thoải mái, nhàn rỗi.
Phượng Nhiễm thầm khinh, hai người này chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngó trái ngó phải, nhịn không được ngồi xuống trước mặt Hậu Trì, hỏi: “Hậu Trì này, ngươi làm sao mà biết được Thanh Li kia còn sống được vậy?”
Ngay cả nàng còn không nhận thấy nửa điểm bất ổn ở tiểu hồ ly đó, vậy mà tại sao với linh lực của Hậu Trì lại nhìn ra chứ?
“Ngươi không nhìn ra sao? Bản thể của tiểu hồ kia và Thường Thấm giống nhau, đều là cửu vĩ yêu hồ. Chỉ có điều, huyết mạch của nàng ta yếu hơn một ít thôi.” Hậu Trì tủm tỉm nhìn Phượng Nhiễm.
“Cũng là cửu vĩ yêu hồ ư?” Sao ta lại không nhìn ra nhỉ?” Phượng Nhiễm sững sốt, ấp a ấp úng. Thấy Thanh Mục bất vi sở động liền cung kính hỏi: “Thanh Mục thượng quân, ngươi nhìn ra à?”
Sau khi Thanh Mục đến Yêu Giới, nàng có thể cảm nhận được. So với lúc ở Liễu Vọng Sơn, trên người Thanh Mục mang loại uy áp chấn nhiếp hơn nhiều, nhất là khi ánh vàng xuất hiện trong đôi mắt đó…
Thanh Mục khẽ vuốt cằm, ôm lấy Hậu Trì đang loạng xoạng trong ngực, thản nhiên nói: “Thanh Li đúng là cửu vĩ yêu hồ, nhưng huyết mạch yếu ớt. Lại còn có người hạ ấn ký lên nàng ta, vì vậy nên ngươi mới nhìn thì sẽ không thấy.” Hắn vừa nói vừa nhìn Hậu Trì, thần sắc trong nháy mắt chuyển thành nhu hòa: “Ta lại không ngờ tới, ngươi lại có thể nhìn ra.”
“Tất nhiên rồi.” Hậu Trì nhếch miệng, lộ ra ranh năng sắc, trông vô cùng đáng yêu.
Phượng Nhiễm chứng kiến một màn này thì hai mắt giật giật, miệng cong lên. Hai người này, quả thật là xứng đôi vừa lứa. Sau khi thấy khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Hậu Trì, đột nhiên hỏi: “Hậu Trì, dung mạo ban đầu của ngươi vốn không phải như vậy. Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, nguoie đã ăn hóa hình đan à?”
“Ta không biết nữa.” Hậu Trì trầm ngâm, lại lấy tay sờ cằm, nhìn Thanh Mục: “Có lẽ chờ đến khi gặp Bách Huyền thì sẽ biết thôi.”
“Ừ, chúng ta đi Liễu Vọng Sơn.”
Rời khỏi kết giới Đệ Tam Trọng Thiên, Thanh Mục đặt Hậu Trì trên mây. Hắn đứng dậy, trong ngực cảm thấy trống rỗng, có chút cảm giác không quen. Sau này mà xuyên qua kết giới của Yêu Giới, Hậu Trì sẽ biến lại bộ dáng nguyên bản, thế thì không còn ngồi được trong lòng hắn nữa rồi. Ngược lại, Hậu Trì vẻ mặt tự nhiên, hai chân ngoắc ngoẻo trên mây rồi ngáp hai cái, mắt híp cả lại.
Bay cực nhanh qua khỏi khu rừng, đứng bên kết giới Yêu Giới, Phượng Nhiễm trực tiếp điều mây nhảy lên. Dù sao Yêu Hoàng cũng đã biết bọn họ tới đây, bây giờ cần gì kiêng dè nữa, cứ làm sao cho thuận tiện nhất thôi.
Sau đó, cả ba đến được chỗ Kình Thiên Trụ. Thanh Mục và Phượng Nhiễm nhìn Hậu Trì trước mặt họ, sững sờ ngay cả một câu cũng không nói nên lời.