Sau khi nghe thấy tiếng cười hả hê của Hậu Trì, Thanh Mục nhướng nhướng mày. Khuôn mặt ẩn trong hắc bào hiện ra vài phần ngạo mạn: “Chuyện này có đáng gì, trực tiếp đi vào đánh cái là được.”
Hậu Trì ồ nhẹ một tiếng, tay nắm chặt lấy vạt hắc bào, mắt tròn chớp chớp nhìn Thanh Mục: “Thật ra ta cũng mong ngươi có thể trực tiếp đi hiên ngang như vậy… nhưng mà, chẳng phải ngươi nói muốn che giấu hành tích sao?”
Tay vuốt ‘cục lông xù’ Hậu Trì, trong lòng Thanh Mục dâng lên cảm giác dễ chịu, khóe miệng bất giác lộ lên một tia ấm áp: “Danh sách một trăm yêu quân đứng đầu Yêu giới thay đổi liên tục. Mỗi ngày sẽ có một hoặc hai yêu quân đột phá sức mạnh. Muốn lên đến Đệ Tam Trọng Thiên phải vượt qua Nhất Trọng Thiên, địa vị trong Yêu giới sẽ thay đổi triệt để, trong Đệ Tam Trong Thiên yêu quân nhiều không kể xiết. Vì vậy, Yêu Hòang quy định lối vào Đệ Tam Trọng Thiên phải có hai trong số trăm người đứng đầu luân phiên canh giữ. Phàm, đánh bại được yêu quân gác đường đó sẽ thay thế và có tư cách tu luyện trong Đệ Tam Trọng Thiên.”
“À, thì ra là vậy.” Hậu Trì nhẹ gật đầu rồi rúc mình vào áo bào, ôm chặt lấy tay Thanh Mục: “Vậy ngươi đi lẹ lên, đánh bại được hai yêu quân kia là chúng ta có thể tiến vào Đệ Tam Trọng Thiên rồi.”
Thanh Mục nhìn cái đầu nhỏ chui vào áo mình nhanh hơn cả thỏ, cười khổ: “Sao nào, ngươi có ý kiến gì giúp ta khiêu chiến sao?”
“Đừng giả bộ nữa, ngươi có thể đi lại tự do trong Liễu Vọng sơn, ta và Phượng Nhiễm không phải đối thủ của ngươi thì đối phó với hai thủ vệ kia có gì khó?”
Giọng nói trách móc trong ngực phát ra, cơ thể nhỏ trong hắc bào không ngừng giãy giũa như muốn tìm chỗ thoải mái để ngồi, Thanh Mục thôi cười, cam chịu số phận thở dài: “Đã biết.”
“Mà này Hậu Trì, ngươi không muốn tự xuống đất đi nên cứ ỷ vào ta đúng không?” Thanh Mục dừng lại, đột nhiên nhớ tới Hậu Trì toàn được Phượng Nhiễm giá vân với cả suốt mấy tháng nay nàng ấy chưa lần nào chạm chân xuống mặt đất của Yêu giới.
“Không phải là ngươi cũng biết một thân tiên lực này của ta dễ bị Yêu Tộc phát hiện ư? Rời ngươi chắc chắn là không được.”
Nghe thấy thanh âm thành khẩn bên trong hắc bào, mặt Thanh Mục hiện lên vài phần bất đắc dĩ rồi bước vào lối dẫn đến Đệ Tam Trọng Thiên.
Ai có thể biết rằng, tiểu oa nhi dám coi hắn là con lừa chuyên chở hàng này lại chính là Hậu Trì thượng thần nổi danh Tam Giới?
Chưa bao giờ thấy lại có tiên nhân ngông cuồng, không có chính khí như vậy. Lại còn thích giở giọng la lối, cáo mượn oai hùm nữa chứ… Quan trọng nhất là… vi lão bất tôn (đã già mà còn không nên nết)!
Hung hăng đè xuống bốn chữ cuối, Thqnh Mục thở hắt ra một hơi dài, xoa nhẹ Hậu Trì giãy giụa trong lòng, dừng trước lối vào đầy sát khí.
Yêu Giới phân làm ba trọng thiên, lối vào mỗi trọng thiên đều được đề phòng nghiêm ngặt. Vậy nên Sinh Tử Môn – nơi tỏa ra tử quang – càng được phòng bị hơn. Vô số lần tiên yêu đại chiến, tiên tộc đã từng chiếm thế thượng phong đánh vào yêu giới nhưng chưa bao giờ tiến được vào Đệ Tam Trọng Thiên.
Tương truyền từ ngày mặt trăng tím xuất hiện tại Yêu Giới, kết giới tự động biến ảo bao trùm lấy Đệ Tam Trọng Thiên. Ngoại trừ Sinh Tử Môn nằm ẩn trong tầng mây cao, thì không còn lối nào vào được. Ngay cả một người có thực lực thượng quân đỉnh phong như Đông Hoa còn không thể xuyên qua kết giới.
Hỏa diễm màu tím chậm rãi thiêu đốt các đám mây trên Sinh Tử Môn. Lan rộng ra thành một biển lửa khổng lồ, ánh sáng tím lập lòe ở trung tâm càng làm cho Sinh Tử Môn hiện ra vài phần quỷ dị và mỹ lệ.
Trăm thước nơi Sinh Tử Môn đều cảm nhận được cỗ khí tức thiêu đốt linh hồn, thủ vệ Yêu tộc mình người đầu trâu bừng bừng khí thế, nhìn qua biết ngay thực lực bất phàm.
Tuy rằng vẫn kém hơn cảm giác hùng hồn ở Nam Thiên Môn nhưng hộ vệ canh giữ Sinh Tử Môn thực sự không phụ danh tiếng chấn nhiếp của Yêu giới.
“Là người đến từ phương nào?” Tiếng nói của ngưu đầu truyền ra, âm thanh mang vẻ uy phong.
Cảm nhận khí tức nóng bỏng, đáy mắt Thanh Mục lộ tia tán thưởng nhưng khuôn mặt ẩn sau hắc bào không chút biến động.
“Sấm giả quan (người xuyên cửa).”
Giọng nói trẻ tuổi khiến thủ vệ bất ngờ, thị vệ ngưu đầu không khỏi hừ vài tiếng. Mới đầu năm, sao lại có nhiều người tự tìm cái chết như vậy?
Thấy vậy, bên trong hắc bào cũng hừ lạnh một tiếng. Sát khí từ hắc bào nhân truyền ra không thua kém gì tướng sĩ yêu tộc, chẳng mấy chốc cả trăm thước Sinh Tử Môn đã bị luồng sát khí này bao phủ. Dị hỏa bên ngoài Sinh Tử Môn cũng vì thế mà dịu xuống, thủ vệ ngưu đầu kinh hãi nhìn nhau, trường kích trong tay khẽ run rẩy.
Ngàn vạn năm qua chưa có người nào dám kiêu ngạo ở Đệ Tam Trọng Thiên, cưỡng ép áp chế Sinh Tử Môn như thế.
Từ khi nào lại có yêu quân như này ở Yêu giới?
Nhưng tiếc thay hôm nay người trông coi lại lài hai yêu quân tiếng tăm vạn năm trong Yêu giới – Hắc Sát, Hồng Sát. Hai người này liên thủ khắc địch, ra tay luôn tàn nhẫn, chỉ e rằng người trẻ tuổi kia lần này kết cục sẽ không tốt rồi.
Những tướng sĩ trông coi Đệ Tam Trọng Thiên hơn ngàn năm, nhãn lực tất nhiên bất phàm, cảm thấy Thanh Mục tỏa ra linh lực cường đại không khỏi tiếc than cho kết cục của hắn. Ngược lại bọn họ cũng có chút cao hứng, tuy biết Thanh Mục tất bại nhưng có thể xem hai bên so chiêu cũng là một việc tốt. Phải biết rằng, quan sát đối thủ so chiêu là một lợi ích không hề nhỏ đâu.
“Đại nhân vui lòng đợi, chúng ta đi mời…” Thị vệ ngưu đầu lớn nhất đám vội vàng khom người thi lễ một cái rồi đi vào trong Sinh Tử Môn. Thực lực vừa rồi của Thanh Mục đã đủ để cho bọn họ tôn xưng một tiếng ‘Đại nhân’.
“Không cần, tiểu bối phương nào dám xông vào Sinh Tử Môn, chán sống rồi phải không?”
Thanh âm khàn đặc bên trong cửa truyền ra ngoài, một người mặc trường bào huyết hồng, người còn lại vận trường bào mặc hắc từ bên trong bước ra. Mùi máu tanh trên người hai bọn họ chẳng mấy chốc đã áp chế hết linh lực vừa mới tỏa ra của Thanh Mục.
Yêu quân thủ cửa mỗi ngày đều được lựa chọn ngẫu nhiên, Hồng Sát và Hắc Sát hưởng dự đã lâu nên sớm đã đạt đến thực lực đỉnh phong. Cả hai bọn họ đều thích liên thủ ngự địch, điều này làm cho không biết bao nhiêu yêu quân muốn xông vào cửa không ngừng đau khổ. Mấy năm gần đây, phần lớn đều tránh hai người họ, ngàn năm rồi không có yêu quân nào dám xông vào Đệ Tam Trọng Thiên lúc Hồng Sát, Hắc Sát thủ đóng.
“Ta đã nói rồi, ta là sấm quan giả. Các ngươi già hết rồi, mắt mờ, chẳng lẽ tai cũng có vấn đề sao?”
Tiếng nói lãnh đạm từ hắc bào làm mọi người xung quanh bất ngờ, tiểu tử này chán sống rồi ư?
Đôi mắt gia nua âm độc nhìn chăm chằm vào hắc bào nhân cách đó không xa, lão già mặc hồng bào bỗng cười “Khặc khặc” quái dị: “Nhóc con, nghe giọng nói của ngươi có lẽ tuổi không lớn lắm, khẩu khí cũng không nhỏ. Hừ, lấy trứng chọi đá.”
Thanh Mục định đáp lời thì cảm giác ống tay áo bị ai đó kéo, cúi đầu xuống nắm chặt tay Hậu Trì: “Làm sao vậy?”
“Ta không thích mùi trên người bọn họ, đi qua lẹ lên.” Tiếng nói thật nhỏ từ trong áo bào truyền ra, Thanh Mục ngửi thấy người hai người trước mặt nồng mùi máu tanh cũng nhíu mày, trấn an vỗ nhẹ lưng Hậu Trì: “Chờ một chút, ta làm ngay lập tức.”
Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, mọi người xung kquanh không khỏi nhìn nhau, giằng co lâu như vậy mà bọn hắn còn không biết bẻn trong hắc bào còn có một người. Hơn nữa nghe giọng nói là của một đứa trẻ…
Hắc Sát, Hồng Sát nghe vậy, vẻ tức giận hiện rõ trên mặt, tiểu tử này lại dám phớt lờ bọn họ. Quan sát hắc bào, hai người liếc nhau, trong mắt hiện tia ngưng trọng, có thể ngăn cách khí tức giỏi như vậy cũng miễn cưỡng đủ tư cách làm đối thủ của bọn hắn. Nghĩ đến đó, Hắc Sát nhìn Thanh Mục quát: “Tiểu tử, Yêu giới không có quy củ quái quỉ gì, tuy nói chỉ cần đánh thắng một người là có thể vào nhưng hai ta có thói quen liên thủ đối địch, ngươi nên cẩn thận.”
Nghe ngụ ý Hắc Sát là lấy hai chọi một, không ít tướng sĩ thở dài, mắt lộ vẻ thương cảm nhìn về phía hắc bào nhân.
“Dài dòng quá, ỷ đông hiếp yếu mà thôi. Nói đàng hoàng như vậy là được, trước nay ta cứ nghĩ người trong Yêu Giới thích nói vòng vo.”
Hắc bào nhân vừa nói vừa tiến gần lại Sinh Tử Môn, lời nói đầy vẻ trào phúng.
Dáng vẻ kiêu căng lẫn lạnh lùng này như không quan tâm lời nói người khác nghĩ gì.
“Ngươi…”
Sắc mặt Hắc Sát, Hồng Sát đen lại, mắt lập tức lộ ra hung quang, hai đoạn trường tiên màu xanh thẫm xuất hiện trong tay hai người.
“Muốn chết!”
Tiếng quát vang vọng, trường tiên như có linh tính hung hãn xuất ra luồng yêu lực, hợp thành lưới lớn quét về phía Thanh Mục. Yêu quang màu xanh liên tục lập lòe trong lưới, mọi người sợ hãi, không thể tượng tưởng hai vị yêu quân mang thù như thế, vừa ra tay òa sát chiêu, chỉ nhìn khí khí thế, nếu dính phải yêu quang này chắc hẳn tính kangj khó bảo toàn.
Trường tiên giao nhau phát ra tiếng “Vút vút” chói tai, thoắt ẩn thoắt hiện lao thẳng đến hắc bào nhân. Mọi người xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh, người trẻ tuổi kia không tránh không né coi như cũng quá vô lễ rồi, ngay cả địa hoàng tử cũng chưa chắc chịu được một kích liên thủ của hai người này.
Chỉ trong mấy giây, tấm lưới khổng lồ sắp bao lấy người áo đen thì bỗng oanh một tiếng. Tiếng nổ mạnh phát ra, khói xanh bao phủ trăm thước.
Trường tiên văng khỏi tay Hắc Sát, Hồng Sát, hai yêu quân run bần bật, lui về một bước. Mặt họ đều lộ vẻ hoảng sợ, nhìn thân ảnh mơ hồ trong làn khói xanh rối phun một ngụm máu tươi.
Thần tình hai người đại chấn, người này thật sự đã trực tiếp tiêu trừ công lực của bọn hắn. Ít nhất trong ngàn năm, bọn họ tuyệt không có khả năng hồi phục được công lực.
Từ khi nào Yêu giới lại có nhân vật như thế?
Mọi người xung quanh chứng kiến đều kinh hãi, không biết chuyện gì đang xảy ra, đành phải sững sờ đứng một chỗ. Sau một hồi khói xanh tản đi, tướng sĩ thủ đóng nhìn quang cảnh trong khói xanh không khỏi rùng mình hít một ngụm khí lạnh.
Trung tâm tiếng nổ là một cái hố sâu một trượng, có tia lục quang nhỏ lập lòe bên trong phát ra tiếng gào thét đinh tai. Hắc bào nhân một tay dùng thủ ấn làm tản ra khí tức đậm đặc ấy, một tay chậm rãi xoa nhẹ cỗ năng lượng màu xanh.
Không ai có thể tưởng tượng nổi, người trẻ tuổi này vậy mà lại tiếp được chiêu liên thủ của hai yêu quân đỉnh phong. Loại sức mạnh này thật quá kinh khủng, trong Yêu giới trừ Yêu Hoàng căn bản không có ai chịu được một kích này.
Nghĩ đến đây, trông thấy thanh niên ung dung đứng bên vũng hố tung tung cỗ năng lượng màu xanh. Mọi người kinh sợ đổ một hồi mồ hôi lạnh, dưới đáy lòng không ngừng gào thét – không phải ai cũng có thể chịu được luồng năng lực xanh thẫm ấy.
“Quả là chẳng thú vị gì cả.” Thanh Mục hừ một tiếng. Trước ánh mắt bao người, đốm năng lượng trong tay lập tức biến thành bột phấn.
“Đúng là thích khoe khoang.” Giọng nói châm chọc rất nhỏ phát ra từ trong hắc bào, mang theo chút tán thưởng ngay cả mình không phát hiện.
Một chiêu chiến thắng hai vị yêu quân, Phượng Nhiễm còn lâu mới làm được! Sức mạnh của Thanh Mục, quả thật không giống nàng, là hàng thật giá thật. Nghĩ đến đây, Hậu Trì lả người xuống.
Thanh Mục cuối xuống liếc nhìn bên trong, khóe miệng cong cong, lông mày ẩn sau hắc bào nhướng lên, mỉm cười bước về phía Sinh Tử Môn.
Thấy hắn đi tới, không chỉ có thủ vệ ngưu đầu ngay cả Hồng Sát, Hắc Sát vốn kiêu ngạo cũng ngay ngắn lui về sau một bước. Làm xong động tác này, hai người cảm thấy có gì đó khó nói, nhưng cũng không dám lại gần biên giới Sinh Tử Môn.
“Trong vòng ngàn năm, không được xuất hiện trong Tam Giới, nếu không…” Thanh Mục nhìn hai người chậm rãi nói, lời còn chưa dứt liền bước vào Sinh Tử Môn.
Hồng Sát, Hắc Sát chỉnh tề rùng mình một cái rồi cung kính lui về sau.
Bên trong Yêu giới cường giả vi tôn (kẻ thắng làm vua), so với việc hai người kia vừa nãy ra sát chiêu, Thanh Mục cảnh cáo cũng không tính là quá phận.
“Vị đại nhân này, đây là chứng minh có thể hành tẩu tự do trong Đệ Tam Trọng Thiên, kính xin giữ kĩ.” Thấy Thanh Mục tới gần, thị vệ ngưu đầu trưởng vội vàng cung kính dâng một khối ngọc bội thuần tiếp ra trước mặt Thanh Mục.
Thanh Mục chuẩn bị cầm lấy, đột nhiên nghe âm thanh dồn dập trong hắc bào: “Đừng cầm, ta không thích luồng khí tức này!”
Thanh Mục sững người, nghe thấy lời Hậu Trì nói liền nhìn qua bên người Hồng Sát, Hắc Sát, cả hai đều có một khối lục bội giống nhau, mới hiểu được thì ra Hậu Trì không thích khối ngọc này chứ không phải mùi máu tanh trên thân Hồng Sát, Hắc Sát.
Hắn quay sang ngưu đầu thị vệ, thản nhiên nói: “Cầm đi, ta không cần.”
Thị vệ ngưu đầu dừng lại, đang định mở miệng thì đột nhiên cảm nhận được luồng khí tức rét lạnh trong hắc bào tỏa ra, sắc mặt không khỏi đại biến, vội vàng thu lục bội lại, khom người nói: “Thì ra là vậy, ta sẽ bẩm báo với Yêu Hoàng bệ hạ, đại nhân có thể đi lại không trở ngại trong Đệ Tam Trọng Thiên.”
Thực lực đáng sợ như thế e là ngay cả Yêu Hoàng bệ hạ cũng chỉ biết chiêu lãm, không dám đắc tội.
Từ đầu đến cuối, vì sát khí trong linh lực cua Thanh Mục nên không có người nào hoài nghi lai lịch của hắn. Có vô cùng ít tiên quân nào tu luyện tiên lực có loại khí tức này,, tính ra trong Tam Giới chỉ có hai người. Một là Phượng Nhiễm ngàn năm không rời Thanh Trì Cung, hai là Thanh Mục đang đứng ngay đây.
“Ừ.” Lạnh đạm đáp lại một tiếng, Thanh Mục cất bước vào trong Sinh Tử Môn, bước được hai bước, trong lúc mọi người đang rung như cầy sấy thì ánh mắt hắn lại dừng ở dưới ngưỡng cửa Sinh Tử Môn.
Bên trong Đệ Tam Trọng Thiên, cách Sinh Tử Môn mấy mét là thạch lâm ngổn ngan, cột đá Kình Thiên Trụ đứng sừng sững ở đó. Trên đó có hai hàng chữ to, nhìn xa xa gợi ra vài phần khí tức viễn cổ thê lương.
“Sinh Tử Môn, sinh tử do mệnh, càn khôn tại trời.”
Quay lưng về phía mọi người, Thanh Mục chậm rãi đọc một tiếng, nhìn chằm chằm vào hàng chữ đen kia, đột nhiên trong mắt dấy lên hỏa diễm màu vàng. Uy áp trên người hắn tuôn trào, lan tràn đến phía Sinh Tử Môn. Trong nháy mắt cỗ khí thế kinh khủng ấy đã bao trùm lấy ngàn thước, áng lửa tím vốn đã cháy liên tục hơn vạn năm trước Sinh Tử Môn nay đã hoàn toàn bị dập tắt, các thủ vệ tướng sĩ đều hướng Thanh Mục quỳ rập xuống, kể cả hai vị yêu quân Hồng Sát, Hắc Sát cũng vậy.
Toàn bộ trong ngoài Sinh Tử Môn đều trầm trong một bầu không khí quỷ dị, Thanh Mục như mất hết lý trí, chỉ lặng lặng nhìn dòng chữ đen.
Một tiếng ho khan đột nhiên vang lên, Thanh Mục mãnh kinh, cúi đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng đầy phức tạp của Hậu Trì, liền chậm thở dài. Ánh vàng trong mắt chợp tắt, hắn cười khổ sở xoa đầu Hậu Trì, quay đầu nhìn về người phía sau đang kìa lạ quỳ, trường bào hất lên, dòng năng lượng ám kim khẽ nhẹ lướt qua mọi người. Thân hình hắn khẽ động rồi biến mất trước Sinh Tử Môn.
Sau một hồi, tử quang vốn bị dập tắt bỗng sáng trở lại, thế nhưng khí tức thần bí kia đã làm vô số cường giả trong Đệ Tam Trọng Thiên để ý, bao gồm cả Yêu Hoàng nghìn năm không rời Trọng Tử Điện.