Người nói ra những lời này là một nữ tử thân mặc trường bào đỏ thẫm thêu hoa văn ánh vàng, tóc đỏ dài tung bay trong gió, trông rất tùy ý tiêu sái. Mắt phượng nàng híp lại, liếc nhìn gương mặt không cảm xúc của Sâm Vũ, hai tay khoanh trước ngực, quay mặt sang nhìn Thường Thấm, không giấu nổi sự trào phúng: “Vạn năm trước đã nghe danh Thường Thấm thống soái điều khiển tam quân Yêu Giới, anh dũng hơn người, là nữ tử xuất sắc hiếm thấy trong Tam Giới. Hôm nay, xem ra Đệ Tam Trọng Thiên đã vong ân bội tín cả mấy ngàn năm của cô ấy. Quả nhiên là làm người ta phải…BUỒN CƯỜI.”
Phượng Nhiễm ngừng lại một chút, mỉm cười rồi phun ra hai chữ cuối. Nàng sống hơn vạn năm nay, số người bội phục cực ít, Thường Thấm là một trong số ít đó.
Mấy vạn năm trước, Thường Thấm đã là một yêu quân có tiếng trong Yêu Giới, danh tiếng thiện chiến của nàng ai cũng biết. Trong trí nhớ còn bé của Phượng Nhiễm, lão yêu thụ nuôi dưỡng nàng toàn kể chuyện về yêu quân Thường Thấm hào hùng, phóng khoáng thống ngự tam quân. Năm đó, Tam Giới truyền nhau rằng hậu cổ giới chỉ có mỗi yêu quân Thường Thấm mới có thể so sánh với Cảnh Chiêu công chúa trên Cửu Trọng Thiên. Bởi vậy, có thể thấy được Thường Thấm được người Yêu Giới kính phục đến dường nào.
Chỉ không nghĩ rằng, Phượng Nhiễm ở ẩn trong Thanh Trì Cung vạn năm, lần đầu đến Yêu Giới gặp Thường Thấm một thân thanh danh chiến thần từng lừng lẫy, không ngờ nay lại nhụt lòng như vậy.
“Nếu cô muốn đi, đừng nói là Tam Trọng Thiên này, ngay cả toàn bộ Yêu Giới cũng không trói được cô đâu!” Phượng Nhiễm không quan tâm lời xì xào của đám đông, mặc kệ Sầm Vũ tức giận, chỉ nhìn thẳng Thường Thấm lạnh lùng nói, đáy mắt hiện lên phẫn nộ và tiếc nuối.
Thường Thấm nhìn phía hồng y nữ tử bá đạo đứng gần đó, nét thê lương mệt mỏi trong mắt ngưng lại, nàng ngày xưa cũng như thế, từ khi nào bản thân mình lại trở thành như vậy… Thật không thể chịu nổi nữa rồi, hằng ngày ở Đệ Tam Trọng Thiên đều phải đón nhận ánh mắt thương cảm của người trong Yêu Giới.
Nàng đã từng tung hoành vạn năm trong Yêu Giới, thế lực ngay cả Yêu Hoàng cũng phải kiêng kị ba phần, số người nhận ân huệ của nàng đếm không xuể. Năm đó bị hủy hôn, chỉ muốn mau rời đi, năm tháng trôi qua chỉ muốn mau đánh thắng Sâm Vũ, chưa từng nghĩ kỹ rằng muốn chân chính rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên này đâu cần phải nhất thiết phải đánh bại Sâm Vũ mới được.
Nàng là yêu quân Thường Thấm, truyền nhân của tộc thượng cổ yêu hồ, dù có lụn bại nhưng phong thái không thể như thế.
Mọi người lén nhìn nữ tử hồng y ngạo mạn trước Trọng Tử Điện, một mảnh yên tĩnh quái dị bao trùm đám đông. Ai cũng há to miệng không dám tin vào mắt mình, ngoại trừ hai người tĩnh lặng ẩn mình dưới lớp áo đen.
Ngoài Nhị điện hạ Sâm Vũ, mạnh nhất Yêu Giới là Yêu Hoàng và Đại điện hạ, thân phận vô cùng tôn quý. Thường Thấm yêu quân là truyền tự của thượng cổ yêu hồ tộc, huyết thống cao quý, dù không chấp chưởng tam quân nữa nhưng nghìn năm qua không ai dám khinh thường nàng. Tận bây giờ, ai nào dám nghĩ rằng sẽ có người không biết sống chết, chủ động vạch lại vết sẹo năm đó chứ.
Cả Yêu Giới đều biết rằng, dù cả nhà Yêu Hoàng và tộc yêu hồ chẳng hề kiêng kị sự tình năm xưa nhưng điều đó không thể để người khác tùy tiện phán xét.
Hồng y nữ tử này sát khí bức người, tư thái mạnh mẽ, phong thái không kém Thường Thấm yêu quân, nhưng không có nghĩa là nàng ta dám có tư cách ra oai trong Yêu Giới Trọng Tử Điện.
Lời nói tràn ngập ý khiêu khích truyền vào tai Sâm Vũ mới đầu khiến hắn sững người, nhưng sau đó, một luồng sát khí mạnh mẽ, băng lãnh từ người hắn tỏa ra, khiến vài người xung quanh phải lùi lại vài bước.
Long chi nghịch lân, động vào tất phải chết.
(Long chi nghịch lân: Rồng có vảy trắng dưới cổ hình lưỡi liềm, gọi là nghịch lân, là nơi quan trọng có các mạch máu chính. Đây là chỗ hiểm, động vào sẽ bị rồng giết chết. Câu này nghĩa là: người tính tình tốt thế nào, nhưng cũng sẽ có một vài chuyện không thể mạo phạm)
Tiểu hồ ly co rúc trong ngực Sâm Vũ khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn Sâm Vũ, không giấu nổi tia đau buồn và ý phẫn hận thấp thoáng.
Đã nghìn năm rồi, chàng vẫn như thế… Dù ta đã đổi mạng cứu chàng, nhưng khó có thể thay thế địa vị Thường Thấm trong lòng người.
Lúc nào cũng thế, ta vẫn mãi không thể sánh bằng Thường Thấm. Năm đó trong tộc cũng vậy, bây giờ vẫn thế!
Người khác thì không nhưng Phượng Nhiễm lại thấy rõ ràng, tiểu hồ ly nom có vẻ đáng thương nhưng ánh mắt nàng ta tràn đầy sự ghen ghét. Phượng Nhiễm nhìn Sâm Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, đáy mắt chợt lóe lên.
Đúng là hạng ngu ngốc mắt mù, hải long thổ châu (rồng biến nhả ngọc) thì không muốn, lại đi chọn một con tôm tép riu.
Với cảnh giới yêu quân của Sâm Vũ, sát khí tùy ý tỏa ra đều có tính sát thương. Yêu quang dữ tợn mạnh mẽ hóa thành hình kiếm sắc bén, quét về hướng Phượng Nhiễm.
Đám đông vây quanh lộ vẻ kinh sợ, ngay ngắn lui lại vài bước. Xem ra, cô gái này đã thật sự chọc giận Nhị điện hạ rồi, kết quả lần này có vẻ không tốt.
Loảng xoảng rơi xuống, sát khí kia lúc cách hồng y nữ tử một thước thì đột ngột ngừng lại. Chỉ thấy nàng ấy tùy ý vung tay lên, nhẹ nhàng cản lại yêu quang của Sâm Vũ. Đáy mắt nàng xẹt qua một tia trào phúng, một cỗ khí tức màu đỏ không thua kém của Sâm Vũ hừng hực bốc lên.
“Lẽ nào ta nói không sai, người ta không muốn mà ngươi cần gì phải ép buộc! Đường đường là Nhị điện hạ của Yêu Giới lại chẳng khác gì lũ lừa đảo mấy nhỉ?”
Thanh âm răng rắc kèm theo tiếng quát lạnh lùng này, hai dòng khí tức ầm ầm lao vào nhau, vụn đá bay lên ngập trời. Nháy mắt sau, phía quảng trường mới nhìn được rõ ràng, đám đông không thể nào hít một hơi sâu.
Hồng y nữ tử tùy ý khoát tay, bình tĩnh đứng ở chỗ cũ. Mà Sâm Vũ lại phải lùi về sau vài bước, ngưng thần thở dốc, ánh mắt kinh ngạc.
Tuy rằng chỉ là một kích tùy tiện ra tay, nhưng cô gái này lại không những không sao mà còn đả thương hắn, thực lực này… Khi nào Yêu Giới đã có một nhân vật như thế vậy?
Nhìn thân ảnh áo tím luôn quay lưng lại với mình, Sâm Vũ giấu sự kinh ngạc dưới mắt, khóe miệng chua xót, ngẩng đầu nhìn Phượng Nhiễm, tức giận nói: “Đây là chuyện riêng của nhà Yêu Hoàng ta, các hạ quản hơi nhiều!”
“Ồ? Vậy sao?” Phượng Nhiễm không đếm xỉa Sâm Vũ, vừa nói vừa nhìn Thường Thấm, trên mặt bỗng nhiên lộ ra tia sát khí: “Nếu ta muốn quản, ngươi có thể gây khó dễ được ta sao?”
Lời nói thập phần ngạo mạn cất lên, Sâm Vũ nheo mắt nhìn Phượng Nhiễm, bất giác ôm chặt hơn tiểu hồ ly trong tay, lạnh lùng đáp: “Nếu các hạ muốn xen vào, cũng không phải là không thể. Đánh thắng ta, ta sẽ thực hiện lời hứa, để cho Thường Thấm rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên.”
“Hừ, ngươi chỉ ngồi đợi ngày lành của mình và tiểu hồ ly. Dằn vặt người khác thì không biết thẹn lòng.” Phượng Nhiễm hừ nhẹ, phủi phủi tóc trên vai, định tiến về phía Sâm Vũ nhưng đột ngột dừng lại.
“Vừa rồi đa tạ các hạ giáo huấn, chuyện của ta, ta sẽ tự mình giải quyết.”
Trường bào đỏ thẫm bị giữ chặt, Phượng Nhiễm quay đầu, chỉ thấy ánh mắt Thường Thấm kiên định lạnh lẽo. Nàng hơi sững sờ, mơ hồ vui vẻ reo lên: “Yêu quân nghĩ thông suốt là tốt rồi, chỉ là… bỏ dở dang việc nthì không có đạo lý lắm.”
Nàng kéo tay Thường Thấm khỏi áo bào, lông mày chớp chớp: “Yêu quân nên biết rằng, thời điểm này đừng nên gượng ép dung túng. Hơn nữa, ta với nhà Yêu Hoàng từng có đụng chạm, nếu hôm nay không phải vì cô, ta cũng sẽ ra tay.”
Phượng Nhiễm nhếch miệng cười cười lộ ra hàm răng trắng, tăng thêm ý lạnh.
Nơi Bách Huyền mất tích có dấu tích Yêu Hoàng, nếu thật sự là Yêu Hoàng ra tay… Nàng nghỉ tay không đánh đấm ngàn năm nay không có nghĩa là vô dụng, chẳng qua còn Thanh Mục, Hậu Trì ở đâu còn chưa tới, làm nàng tốn công đợi lâu ở Đệ Tam Trọng Thiên!
“Nếu các hạ ngoan cố, Sâm Vũ sẽ phụng bồi. Đã vào được Đệ Tam Trọng Thiên này, đại danh các hạ chắc cũng không phải dạng vừa.” Bây giờ, mọi người xung quanh đều thắc mắc cường giả có sở trường thích khiêu khích người khác này rốt cuộc là ai.
“Nói nhiều làm gì, nếu ngươi nhận một quyền của ta, mới có tư cách biết ta là ai! Hy vọng ngươi có thể thỏa mãn được ta chứ đừng kiểu mang danh nhà Yêu Hoàng lại hèn nhát như thế.”
Chứng kiến bộ dáng muốn bức người của Phượng Nhiễm, sắc mặt mọi người xung quanh đều cổ quái. Cô gái này đẹp thì đẹp thật, cớ sao lại thô lỗ như thế, dám đứng trước Trọng Tử Điện khiêu khích nhà Yêu Hoàng, những lời vừa nãy chẳng khác gì lăng mạ Yêu Hoàng bệ hạ chứ!
“Cô ấy trước giờ luôn vậy sao?” Giọng nói kinh ngạc vang lên, vòng tay ôm đứa trẻ chợt ngừng lại.
“Ngược lại thì không phải. Ta còn thắc mắc không biết Phượng Nhiễm có hợp Yêu Giới không, nào ngờ thì ra là Thanh Trì Cung buồn chán đã giam cầm cô ấy.” Lời nói nhuốm vẻ tiếc nuối cùng ý bao che thốt lên.
Thanh Mục thức thời im lặng không nói nữa.
“Hừ, mong là sức lực của ngươi không phụ lại cái miệng kiêu ngạo của mình.” Lạnh lùng nhìn Phượng Nhiễm, Sâm Vũ nhẹ nhàng thả tiểu hồ ly trong tay xuống, ngưng tụ lực hướng phía Phượng Nhiễm mà đánh. Thanh quang bao phủ quanh người hắn, hình thành hộ giáp trong suốt màu phỉ thúy.
Với thủ đoạn của Phượng Nhiễm, hắn cũng không dám xem nhẹ, trước tiên tốt nhất là phải hộ thân cái đã.
Phượng Nhiễm thần sắc không động, chậm rãi đi về phía Sâm Vũ, cách hắn năm thước mới dừng lại. Một luồng khí tức đỏ thẫm ngưng tụ trên tay phải nàng, từ nhỏ như hạt gạo nó đã dần to bằng cỡ một viên hải thâm dạ minh châu.
Phải có quang linh cao thâm mới có thể hình thành sức mạnh thuần túy như thế, nữ tử này quả nhiên thật đáng sợ! Dòng người vây quanh Phượng Nhiễm vừa kinh hãi vừa thán phục trong lòng.
Yêu Giới luôn luôn tôn trọng thực lực đầu tiên, dù Phượng Nhiễm khiêu khích Sâm Vũ nhưng không hề làm mọi người giảm sự kính nể với nàng.
Một tiếng quát vang lên, Phượng Nhiễm bay lên cao, năng lượng màu đỏ trong tay đồng thời hướng về phía Sâm Vũ với tốc độ cực nhanh. Quyền kình màu đỏ va chạm với hộ giáp màu bích lục, linh lực tỏa ra lúc giao chiến tựa hồ tạo ra một kết giới bao lấy hai người.
Mọi người nín thở nhìn kĩ, trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên. Tuy rằng nhìn hai người không biết ai trên ai dưới nhưng khí tức Nhị điện hạ rõ ràng bất ổn. Trái lại, hồng y nữ tử dù chưa khôi phục lại vẻ lười nhác khi nãy, nhưng vẫn trông ổn hơn Sâm Vũ.
Dưới sự đối đầu của hai người, Trọng Tự Điện lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị. Mọi người chăm chú quan sát linh lực mờ mịt bao quanh hai người, vẻ mặt hưng phấn.
Một tiếng “Ầm” giòn giã phá tan bầu không khí yên tĩnh, mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, sắc mặt đều thay đổi. Trên linh giáp hộ thân của Nhị điện hạ xuất hiện khe nứt nhỏ, có dấu hiệu sắp bị vỡ vụn.
Khi những vết nứt ngày càng lớn, đám đông nín thở không dám phát ra tiếng động. Trong bầu không khí quỷ dị này, đột nhiên một luồng thanh quang xuất hiện, lao thẳng như tên bắn về phía Phượng Nhiễm.
Nếu trong trận có người ngoài xen vào, bên bị tấn công nhất định sẽ bị thương nặng, thậm chí tính mạng khó lòng bảo toàn. Điều này ai cũng biết rõ, không nghĩ rằng trước mặt bao nhiều người lại có kẻ âm thầm đánh lén như thế, chẳng khác gì bọn đạo chích!
Mọi người còn chưa kịp thốt lên, thì nghe thấy tiếng khịt mũi lạnh lùng. Hồng y nữ tử không quan tâm, chỉ chăm chú tăng thêm linh lực giằng co với Sâm Vũ, nửa điểm vẫn mặc kệ thanh quang sắc nhọn sau lưng.
Ầm ầm! Lúc thanh quang lao tới, đáy mắt mọi người hiện vẻ than thở thì một luồng hồng quang đột nhiên phóng lên, một con hỏa phượng hoàng to lớn xuất hiện từ sau lưng hồng y nữ tử. Phượng hoàng vung cánh bay lượn, chặn lại thanh quang.
Trong nháy mắt, cả chân trời đều tràn ngập khí tức nóng rực, hộ giáp bích lục trên người Sâm Vũ cuồi cùng đã hoàn toàm vỡ vụn. Thanh quang đã bị áp chế dưới sức mạnh của hỏa phượng, Sâm Vũ đột nhiên ngưng lại, miệng phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời cưỡng ép rút hai tay khỏi Phượng Nhiễm, nhảy lên không trung đón lấy thân ảnh màu xanh kia.
Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng gào mãnh liệt của hỏa phượng hoàng ở phía chân trời, nhưng không ai dám mở miệng tán thưởng. Ở trong Tam Giới Cửu Châu, ai cũng biết rằng hỏa phượng hoàng chỉ có duy nhất một người, đó là vị ở Thanh Trì Cung. Hơn vạn năm trước, đã giết chết Tam hoàng tử Yêu Giới, làm trọng thương Tiên Giới Đại điện hạ, là người Tam Giới không chứa chấp – Phượng Nhiễm thượng quân
Sâm Vũ nửa quỳ trên mặt đất, nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của Phượng Nhiễm, khóe miệng chậm rãi cười lạnh lùng. Hắn đứng dậy, đáy mắt mang theo hận ý , hai tay nắm chặt, còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói hùng hậy vang lên từ đại sảnh Trọng Tử Điện
“Ta còn thắc mắc ai dám xông vào Đệ Tam Trọng Thiên, không tưởng tượng được thì ra là Phượng Nhiễm thượng quân đại giá quang lâm, Sâm Giản không tiếp đón từ xa.”
Thanh âm thanh lãnh, mang theo hàn ý vô biên phát ra từ trong điện, làm cả trăm thước xung quanh Trọng Tử Điện bao trùm một bầu không khí nghiêm trang.