Âm thanh của Tử Viên thượng quân không nhỏ, những lời này hãy làm cho người ta nghe cảm thấy khắc khe vô lý, cả đại đường náo nhiệt im lặng lại, chúng tiên hướng theo ánh mắt của Tử Viên thượng quân nhìn ra phía cửa, tất cả sững sờ.
Phượng Nhiễm mặc trường bào đỏ, giữa đám tiểu tiên như hạc giữa bầy gà, hơn nữa cử chỉ phô trương, thoạt nhìn lạnh lùng, không ít tiên quân theo bản năng cách xa vài bước.
Theo lời Tử Viên thượng quân, nữ tiên này là một thượng quân, nhưng mà trong Tam Giới làm gì có kiểu nữ thượng quân nào sát khí đằng đằng thế này?
Uy danh Phượng Nhiễm cả Tam Giới đều biết, nhưng mà nàng ta vạn năm không bước khỏi cung Thanh Trì. Vậy nên, bây giờ không ai có thể nhận ra nàng ấy, lúc này yến hội chưa mở, thượng tiên khác không giống Tử Viên vốn ham danh lợi, trong nội đường này chỉ có một vị thượng quân là Tử Viên.
Phượng Nhiễm ở giữa sườn núi lúc phát hiện cùng nàng cưỡi mây bay lên đều là tiểu tiên, mới hiểu được tối hôm qua bị tiểu đồng kia trêu chọc, lúc này trong lòng đang tức giận, nghe thấy thanh âm, cay nghiệt, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp gương mặt dương dương đắc ý, trong mắt phẫn nộ nhìn Tử Viên.
“Cả Tử Viên thượng quân cam nguyện tại phàm thế chịu khổ, Phượng Nhiễm ta là phàm thai, sao có thể độc hưởng bất tử!” Phượng Nhiễm đè ấm ức trên mặt xuống, cất cao giọng nói, nhất cử nhất động mang vài phần vô lại.
Lời này thật thú vị, cái loại ‘Ngươi không chết, ta thề không đi trước’ ý tứ rất rõ ràng, hơn nữa lại là từ một vị nữ tiên quân nói ra, chúng tiên nghe được không khỏi nực cười.
Nhưng khi suy ngẫm ý tứ trong lời nói này, chúng tiên nhìn Phượng Nhiễm uy phong lẫm liệt, đáy mắt ai cũng sinh ra vài phần khó tin, vạn năm trước lấy sức một mình tiêu diệt mấy vạn đại quân hai tộc tiên, yêu, thượng quân Phượng Nhiễm vẫn luôn bị đồn là sát thần giáng thế hung tăng đáng sợ, không ngờ lại là một đại mỹ nhân khuynh thế thoát tục như vây. Mắt phượng sâu xa nhìn Tử Viên thượng quân, đầy mặt sát khí, chúng tiên không tự chủ lộ vẻ tán thưởng.
Trong các vị nữ thượng quân, ngoài Cảnh Chiêu công chúa, khó còn ai có thể so với Phượng Nhiễm.
Nhận thấy được bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, mọi người thầm than lời đồn quả nhiên không sai, Phượng Nhiễm thượng quân cùng Tử Viên thượng quân đúng là thù hận sâu, cho dù vạn năm cũng khó có thể xóa sạch.
Tử Viên luôn ngang ngược quen thói ở Tiên Giới, nên chúng tiên đối với Phượng Nhiễm rất tán thưởng.
“Phượng Nhiễm, ngươi không ở trong cung Thanh Trì, chạy đến đây làm gì? Bên ngoài này không ai bảo vệ ngươi đâu!” Tử Viên hừ một tiếng, thần sắc kiêu căng.
Trong nội đường tiên quân hai mặt nhìn nhau, cho dù bình thường biết Tử Viên thượng quân kiêu ngạo ngang ngược, không coi ai ra gì, lại không ngờ hắn thậm chí ngay cả Cổ Quân thượng thần cũng không đặt vào mắt, dám ngang nhiên khiêu khích cung Thanh Trì.
“Bổn quân mới không giống ngươi, cần người tương hộ, cả Tam Giới này ta muốn đi đâu chẳng được, ngược lại là ngươi, Tử Viên à, vạn năm trước ngươi vẫn chỉ là một hạ quân, hôm nay đã lên vị trí thượng quân, thật đáng mừng, chỉ là… Không biết Cảnh Dương còn dư đan dược không, có đủ cho ngươi dùng không nhỉ!”
Phượng Nhiễm đưa tay thả lỏng ra sau, hướng nội đường đi vào, đáy mắt không giấu sự trào phúng.
Tử Viên không có thiên phú trong con đường tu luyện, lúc trước duyên cớ cứu được Thiên Giới Đại điện hạ Cảnh Dương, vì vậy được ăn rất nhiều linh dược quý nâng cao linh lực mới có được tiên lực thượng quân. Là thượng quân yếu kém, bình thường không nói chuyện với các thượng quân khác, với các chúng tiên chỉ là giao tình xã giao mà thôi.
Nhưng hắn luôn tự ngạo về vị trí thượng quân của mình, nay nghe Phượng Nhiễm khinh thường, lập tức thở gấp, hét lớn: “Phượng Nhiễm, ngươi. . .”
Nói được một nửa, Tử Viên sắc mặt đỏ bừng. Xưa nay không có người nào dám hùng hồn đứng trước mặt hắn, vừa rồi hắn hao tâm tổn trí kết giao với một ít tiểu tiên, lúc này đương nhiên không muốn đắc tội với thượng thần đỉnh cao thực lực như Phượng Nhiễm, nhất thời lại không có ai nói chuyện với hắn, tình cảnh trở nên cứng nhắc.
Hai tiên quân sau hắn chẳng biết từ khi Phượng Nhiễm xuất hiện liền có chút thần hồn bất xá (mất hồn), không giống bình thường chạy ra an ủi Tử Viên, ngây người đứng một bên.
Hít sâu một hơi, Phượng Nhiễm đã chạy tới trước mặt Tử Viên, một thân thâm hồng trường bào mang theo chút cương nghị, thần tình nghiêm nghị mang cho người ta cảm giác lạnh thấu xương.: “Tử Viên, mối thù về mũi tên năm đó, bổn quân vạn năm vẫn chưa quên đâu, khi nào có cơ hội, ta bắt ngươi phải trả gấp bội lần!”
Tử Viên bị ánh mắt cô láng của nữ tử trước mặt cả kinh rút lui hai bước, ký ức sâu trong linh hồn đột nhiên quay trở lại.
Năm đó, Phượng Nhiễm toàn thân đẫm máu trọng thương ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, còn có thể giết Yêu Tộc Tam hoàng tử, nếu không phải hắn vừa vặn đi đến, từ một nơi bí mật gần đó xuất ra Tiên Kiếm, chỉ sợ đã không giữ được thở hơi cuối cùng của Cảnh Dương, dù là như thế, hắn cũng chịu một chưởng của Phượng Nhiễm, hủy trăm năm căn cơ mới miễn cưỡng trốn thoát. Khi đó Phượng Nhiễm còn chưa phải thượng quân, mà bình thường đã đáng sợ khó chơi như Ma Thần, không nói đến hôm nay chắc nàng ta đã mạnh hơn nhiều.
Thấy trên mặt Tử Viên không che giấu sợ hãi, trên mặt các tiên quân trong hành lang xẹt qua vẻ trào phúng, như không thể tin được đường đường là một thượng quân lại có thể yếu đuối như thế, bỗng có một tiếng cười nho nhã ở phía sau đường đột nhiên vang lên phá tan một mảnh yên tĩnh.
“Phượng Nhiễm thượng quân vạn năm chưa từng đi ra Thanh Trì Cung, lần này đến Đại Trạch Sơn, Đông Hoa không biết đường tiếp đón từ xa.” Đông Hoa thượng quân mặc nho bào màu xanh xuất hiện ở lối vào nội đường, tóc trắng râu dài, thần thái thong dong, mang theo sự cơ trí của trưởng lão.
Đông Hoa là thượng quân thâm niên già nhất Tam Giới, hắn vừa xuất hiện đã giở câu bông đùa, làm bầu không khí vốn ngưng trệ buông lỏng không ít, mà Phượng Nhiễm cũng nhớ lời Hậu Trì dăn dò, liên tục xua tay không dám xưng.
Mấy vị thượng quân đi theo sau Đông Hoa xuất hiện ở trong hành lang, dù không thân cận với Phượng Nhiễm, nhưng nhìn thấy ánh mắt của nàng phần lớn đều hiếu kỳ cùng khen ngợi. Đông Hoa thượng quân bỏ lại khách khứa ở sảnh đường, cùng nàng thảo luận cách khởi động linh lực của Trúc Cơ thuật. Chúng tiên đều biết Đông Hoa thượng quân coi tiên thuật như mạng, đối với hắn chuyện này cũng là không tính ngoài ý muốn.
Cứ như vậy, Tử Viên ngược lại bị lạnh nhạt, sắc mặt hắn thay đổi, lơ đãng đảo mắt qua hai người Vô Hư Vô Vọng đứng phía sau, nhớ lại chuyện hạ lễ, trong mắt xẹt qua một tia khoái ý, nhìn mấy vị thượng quân trong nội đường ho khan một tiếng.
“Đông Hoa thượng quân, gần đây ta trải qua một chuyện, thật sự oán giận khó tiêu, hôm nay là thọ yến của ngài, không nên nói ra mất hứng, nhưng lão thượng quân xưa nay đức cao vọng trọng, mong rằng ngài có thể bình luận đạo lý cùng.”
Tử Viên vừa nói vừa hành lễ với Đông Hoa thượng quân, mười phần trịnh trọng. Mọi người đều sững sờ, giương mắt nhìn hắn, Đông Hoa thượng quân hơi cau mày lại, tiếc nuối nhìn Phượng Nhiễm, xoay người cất cao giọng nói: “Lão tử xưa nay không vướng sự tình trong Tiên Giới, nếu thượng quân có bất bình gì, thượng tấu thiên thính (trình lên Thiên Đế) là được.”
Nghe lời từ chối của Đông Hoa, Tử Viên vội vàng khoát tay nói: “Thượng quân, chuyện liên quan đến Yêu Tộc, làm sao có thể qua loa?”
Hai tộc tiên yêu mặc dù đã ngưng chiến nghìn năm, nhưng phần lớn tiên yêu thù hận sâu đậm, lời Tử Viên vừa ra khỏi miệng, chúng tiên lộ vẻ ngưng trọng.
Đông Hoa thượng quân thấy Tử Viên nói như thật, thu lại thần đạo: “Nếu là chuyện về Yêu Tộc, đương nhiên phải nói rồi, Tử Viên thượng quân, ngươi không ngại nói một chút, rút cuộc chuyện gì quan trọng?”
Tử Viên thấy mặt chúng tiên ngưng trọng, chỉ có Phượng Nhiễm thần sắc đạm mạc, đáy mắt xẹt qua ám quang, phẫn nộ quát: “Các vị thượng quân, Phượng Nhiễm cấu kết Yêu Tộc, muốn làm loạn Tiên Giới.”
Hắn vừa nói vừa chỉ Phượng Nhiễm, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, không thấy hai người Vô Hư sau hắn sắc mặt trắng bệch.
“Tử Viên thượng quân, ngươi có chứng cứ?”
Hắn vừa mới dứt lời, thì có thượng quân không khách khí hỏi, thần sắc không tin. Ai cũng biết Tử Viên và Phượng Nhiễm thù hận rất sâu, vị thượng quân kia nói ra giảm bớt không khí căng thẳng, nói Phượng Nhiễm ngày nay được Thanh Trì cung che chở, lại cùng Yêu giới có đại thù, làm sao có thể đi cấu kết với Yêu Tộc?
“Đương nhiên.” Thấy mọi người không tin, Tử Viên đưa tay hướng về sau nói: “Đông Hoa thượng quân, ta Tử Viên há lại ăn nói lung tung, Vô Hư, Vô Vọng hai người này mấy ngày trước gặp Yêu Tộc ở Kỳ Liên sơn, bị Yêu Tộc gây thương tích, ngay cả cây san hô ta muốn đưa cho thượng quân cũng bị cướp mất. Kỳ Liên sơn thuộc quyền cai quản của Phượng Nhiễm, nếu nàng không cho phép, làm sao Yêu Tộc có thể đi vào?”
Chúng tiên sững sờ, giương mắt nhìn Phượng Nhiễm, cấu kết với Yêu Tộc, đây chính là tội lớn! Cho dù có Cổ Quân thượng thần che chở, cũng không tránh khỏi Cửu Thiên Lôi Hình.
Phượng Nhiễm nhíu mày, thấy Tử Viên lộ vẻ đắc ý, thở dài nói: “Tử Viên, đây cũng không phải chuyện nhỏ gì chẳng lẽ chỉ bằng lời hai người sau ngươi, ta phải bị nhận tội sao?”
Tử Viên thấy Phượng Nhiễm yếu thế, cười đắc ý, kéo lưng Vô Vọng ra cho mọi người nhìn: “Phượng Nhiễm, ngươi chớ có nói xạo, trên người Vô Vọng có vết thương do Yêu Tộc gây nên làm chứng.”
Thấy ánh mắt sáng rực của các vị thượng quân nhìn về phía mình, Vô Vọng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thần tình hoảng loạn, không nói một lời.
Chúng tiên đều phát giác được có gì không đúng, chỉ có Tử Viên tự dương tự đắc, Đông Hoa thượng quân nhìn ra không ổn, âm thầm thở dài đang muốn mở miệng, lại bị Phượng Nhiễm cắt ngang.
Một tiếng ‘ha ha’ vang lên, Phượng Nhiễm chắp tay sau lưng, mang theo vài phần trào phúng: “Tử Viên, tiên pháp những năm qua của ngươi thật sự uổng công tu hành, ngươi lại ở hàng thượng quân, vết thương trên người Vô Vọng rõ ràng là do tiên pháp gây ra, ngươi lại còn dùng cái này vu oan ta?”
Tử Viên sững sờ, thấy Đông Hoa thượng quân cau mày ngậm miệng không nói, liền biết Phượng Nhiễm nói không sai, sắc mặt lập tức chuyển sang màu gan heo, xoay người phẫn nộ quát: “Vô Hư, đây là chuyện gì?”
Kỳ thật cũng trách không được Tử Viên, nếu là không phải thực lực thượng quân đỉnh phong của Phượng Nhiễm và Đông Hoa bình thường rất khó nhìn ra, nếu không phải hắn vội vã trả thù Phượng Nhiễm, đã có thể nhìn ra đầu đuôi sự việc.
Vô Hư, Vô Vọng quỳ rạp xuống đất, thần tình hoảng loạn, cả buổi cũng nói không nên lời, liên tục hô hào “Thượng quân thứ tội.”
“Hãy để ta nói, mấy ngày trước đây tiên đồng Thanh Trì Cung phát hiện có người xâm nhập, khắp nơi không tìm được ai đột nhập, chỉ thấy một cây san hô ở bên trong ao Hoa Tịnh, ta còn đang buồn bực sao lại có người to gan lớn mật như thế, dám xông vào kết giới của Cổ Quân thượng thần, hôm nay mới biết chính là vật của Tử Viên thượng quân…”
Phượng Nhiễm vừa nói vừa lấy ra cây san hô trong túi Càn Khôn để trên mặt đất, mang giọng mỉa mai: “Tử Viên thượng quân, ngươi luôn miệng nói ta cấu kết Yêu Tộc, đại nghịch bất đạo, hôm nay ngươi dung túng thủ hạ đột nhập Thanh Trì Cung, ngươi đáng tội gì?”
Tử Viên trắng bệch, đột nhiên nhớ tới kết cục con giao long năm đó, cắn chặt răng khẽ nói: “Hai người bọn họ tự tiện đi vào Thanh Trì Cung, ngươi xử lý chúng nó đi, liên quan gì tới ta?”
Vô Hư, Vô Vọng hai người quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, nhìn Tử Viên trong mắt mang thêm vài phần không thể tin.
Phượng Nhiễm sớm biết Tử Viên sẽ nói như thế, cười nhạo một tiếng chẳng muốn để ý hắn nữa, vung tay áo quay người nhìn ra ngoài triêu đường.
Chúng tiên thấy Tử Viên không coi trọng tính mạng thủ hạ, không ít thượng quân mặt lộ vẻ xem thường.
Đông Hoa thượng quân thấy bầu không khí trong nội đường đông lại, thở dài, biết rõ thọ yến này chẳng vui vẻ gì nữa, chuẩn bị giảng hòa, lại nghe thấy một hồi phượng gáy ngoài núi đột nhiên truyền đến, không khỏi sững sờ.
“Đông Hoa thượng quân, Cảnh Giản tiếp nhận phụ hoàng tiếng đến đây chúc thọ, cung chúc lão thượng quân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.”
Bất quá một câu hợp với tình cảnh, người nói lại phát ra cảm giác ôn nhuận ấm áp, như gió xuân đầu mùa.
Chúng tiên trong nội đường nghe được lời ấy, vội vàng đi ra ngoài, Cảnh Giản chính là con trai thứ hai của Thiên Đế. Thiên Đế chúc thọ, tất nhiên sẽ cử người thân phận không bình thường.
Phượng Nhiễm thấy khách khứa sảnh đường vẻ mặt hoảng hốt, Tử Viên lại khôi phục bộ dáng vênh váo tự đắc, bĩu môi, cùng theo đi ra ngoài, nàng không quan tâm phủi phủi tay áo, đáy mắt nổi lên mấy ý may mắn.
May mắn Hậu Trì còn chưa lên núi, bằng không gặp Cảnh Giản con trai Thiên Đế, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì!
Bên ngoài tiên dinh, thanh niên đầu đội quan ngọc một thân mãng bào bước xuống khỏi con phượng hoàng màu xanh, thấy chúng tiên đón chào, cười nói: “Làm cho chư vị tiên hữu đón chào, Cảnh Giản thật sợ hãi.”
Hắn vừa nói vừa đưa ra một hộp gấm xanh biếc cho Đông Hoa thượng quân: “Cái này là một gốc linh thảo mấy tháng trước Cảnh Giản tìm thấy ở Tể An Sơn, nghe nói Nhàn Thiện tiên hữu không bao lâu nữa phải ứng thượng quân chi kiếp, hy vọng có thể có ích.”
Đông Hoa thượng quân vốn định đẩy hộp gấm ra, nghe xong lời này trên mặt hiện ra vài phần vui mừng, biết rõ Cảnh Giản tặng mình vật quý giá, không khách khí, cảm kích nói: “Liệt đồ căn cơ bạc nhược yếu kém, làm phiền Nhị điện hạ phí tâm.”
Chúng tiên nghe thấy Đông Hoa thượng quân thổn thức, cũng không khỏi có chút cảm khái, Nhàn Thiện tiên quân chính là học trò đứng đầu của Đông Hoa thượng quân, làm người chính trực công bằng, nhân duyên ở Tiên Giới vô cùng tốt, năm đó cùng Yêu Tộc đánh một trận bị hủy căn cơ, thiếu chút nữa hình thần câu diệt, nhờ có Đông Hoa thượng quân dùng linh dược bảo vệ bản nguyên, mới tránh được một kiếp, hôm nay tu luyện vạn năm một lần nữa phải ứng thiên kiếp, nhưng tiên lực suy cho cùng vẫn không bằng lúc trước, ứng kiếp lành ít dữ nhiều, đây là nỗi lo lắng của Đông Hoa thượng quân.
“Cảnh Giản được phụ hoàng giao phó, lão tiên quân không cần chú ý.” Cảnh Giản cười cười, thần thái thanh nhã ung dung.
Phượng Nhiễm đứng giữa chúng tiên híp mắt dò xét, chẳng hề để ý hừ một tiếng, đức hạnh cả nhà Thiên Đế đều như vậy, thói quen lôi kéo lòng người, bất quá… Nàng nhìn thoáng thanh niên đang cười tao nhã, thầm nói: Cảnh Giản này so với bộ dạng kiêu ngạo của ca ca hắn Cảnh Dương vẫn thuận mắt hơn nhiều.
Như cừu hận năm đó nhớ tới, ánh mắt Phượng Nhiễm nhìn vào Cảnh Giản có chút sáng rực lên.
Cảm nhận bị ai chăm chú nhìn, Cảnh Giản nghi hoặc hướng bên này trông lại, thấy vẻ mặt Phượng Nhiễm khinh thường nhíu mày nhìn hắn, hơi ngẩn ra, chần chờ cười lại Phượng Nhiễm, , đáy mắt xẹt qua ý vị hiếu kỳ.
Nữ tiên quân này, sát khí thật lớn!
“Nhị điện hạ, bộ tộc phượng hoàng xưa nay cực kỳ cao ngạo, không nghĩ có người có thể thu phục, điện hạ rõ là thật bản lĩnh!” Tiếng khen ngợi không đúng lúc đột nhiên vang lên, Tử Viên lướt qua mọi người, đi lên trước cười nói, nhìn về hướng Phượng Nhiễm
Bản thể Phượng Nhiễm là hỏa phượng hoàng, chúng tiên biết rõ đây là Tử Viên cố tình làm Phượng Nhiễm xấu hổ, ai cũng ngậm miệng tránh vạ lây.
Cảnh Giản nghe thấy lời này có chút không vui, nhưng thấy người mở lời là huynh đệ tốt của hòa huynh – Tử Viên, phải mím môi cười cười, thấy ánh mắt mọi người đặt lên người nữ tiên quân sát khí nặng kia, thuận tiện hỏi: “Các vị tiên hữu, vị tiên quân này là… ?”
“Nhị điện hạ, vị này chính là Thanh Trì Cung Phượng Nhiễm thượng quân.” Tử Viên lập tức tiến đến bên người Cảnh Giản, thấy mặt Cảnh Giản vì lời này mặt lộ ra dị sắc, không ngừng mà lại tiếp một câu: “Phượng Nhiễm thượng quân lòng dạ to gan, không mời mà tới, vừa rồi còn định uy hiếp bổn quân!”