Nhìn tiên dinh trên Đại Trạch Sơn xa dần, Phượng Nhiễm vẻ mặt cổ quái nhìn thần tình Hậu Trì khó hiểu , chuẩn bị mở miệng, thì nghe một tiếng thở ‘Phù phù’ vang lên, người bên cạnh ngồi liệt xuống mây, trong chốc lát, trang phục trên mình Hậu Trì biến trở về diện mạo bố y thanh trâm lúc trước, miệng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, không còn tư thái thoát tục nhẹ nhàng như khi nãy.
“Nói đi, ngươi muốn hỏi gì sao?” Hậu Trì ngẩng đầu nhìn Phượng Nhiễm, thấy vẻ mặt nàng hiếu kỳ, duỗi lưng một cái nói.
“Hậu Trì, ngươi vừa rồi… Xảy ra chuyện gì?”
Tác phong và cử chỉ kia, căn bản không phải cứ ra vẻ giả vờ giả vịt là có thể, cho dù Hậu Trì có thể học được dáng vẻ không giận mà uy của Cổ Quân thượng thần, nhưng bộ dạng ban nãy trước mặt mọi người sẽ không như thế, cứ giống như… Trong nháy mắt đã thay đổi thành một người khác.
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ vì cái này.”
Hậu Trì sờ cổ tay, đưa tay mở ra, một chuỗi Hắc Thạch Thủ Liên (vòng tay bằng đá đen) dưới ánh mặt trời tỏa ra màu mặc lục, nếu nhìn kỹ, còn có thể lơ đãng thấy trên thân có khắc cổ văn mờ mờ, mang theo khí tức viễn cổ thần bí.
Vòng tay này Hậu Trì đã đeo bên người mấy nghìn năm rồi, bình thường chỉ có màu đen, không chút thu hút gì, quả thực không nhìn ra có gì dị thường, vậy mà đây là lần đầu tiên Phượng Nhiễm trông thấy chuỗi vòng này biến thànhb màu xanh lá cây.
“Vừa rồi ta leo đến gần tiên dinh vừa vặn nghe thấy đoạn đối thoại giữa ngươi cùng Tử Viên, chúng tiên tụ tập trên quảng trường, Đông Hoa lại nhận ân Cảnh Giản, dù ta là thượng thần, nhưng mà ̣ ngươi cũng biết thanh danh của ta rồi đó, chỉ sợ cũng không bằng thượng quân bình thường, vậy nên không thể cứ thế tuỳ tiện áp lời bọn họ mang ngươi đi, nghiêm phạt Tử Viên được.”
Hậu Trì nâng cằm uể oải tiếp tục nói: “Vì vậy ta đã nghĩ ra cách biến ra bộ dạng đoan trang để đi vào, nào biết thử cả buổi cũng không thành công, ta sốt ruột đem tiên lực rót vào vòng tay, kết quả là. . . Biến thành diện mạo ngươi đã thấy.”
Hình dạng ban nãy chính nàng cũng không thể khống chế hoàn toàn, nàng cảm giác tiên lực rót vào chuỗi vòng đá, ngoại trừ biết rõ chuyện gì đang xảy ra, những thứ khác nàng không tự chủ được.
“Thật sự kỳ lạ như vậy ư?” Nhớ lại bộ dáng vân đạm phong khinh ấy của nàng, Phượng Nhiễm thật sự khó có thể đem hai chữ ‘Sốt ruột’ đặt lên người nàng, đành phải cầm lấy cái vòng khẽ dò xét, vẻ mặt tràn đầy hồ nghi.
“Phía trên này hình như có chút chữ, có điều ta không thấy rõ.” Phượng Nhiễm thì thầm một câu, trả lại vòng đá cho Hậu Trì.
“Ta cũng không nhìn rõ, nhưng vòng đá này quả thật có chút cổ quái, đây là lúc ta khải trí thì được Bách Huyền tặng , hắn đã từng nói, tên cái vòng này là . . . Hóa Kiếp.”
“Hóa Kiếp? Tên gì kỳ cục vậy.” Phượng Nhiễm lẩm bẩm nói, không chú ý sắc mặt Hậu Trì khi đọc cái tên này có chút mờ mịt.
Bình thường từ thời Thượng Cổ, thứ gì tiên khí đều có linh khí, nên có tên cũng không kỳ quái.
“Hậu Trì, nói không chừng đây là lợi khí thượng cổ, người đeo sẽ có bề ngoài thâm hậu, nên mang theo.” Nghĩ đế Hậu Trì linh lực yếu kém, Phượng Nhiễm không nói lời gì đeo lại vòng đá lên cổ tay Hậu Trì.
Mô phỏng bề ngoài? Hậu Trì nhớ tới đạo tiên lực phóng từ vòng đá ra đánh vào người Tử Viên, nhếch môi không ngăn cản Phượng Nhiễm.
“Phượng Nhiễm, Bách Huyền đã chưa quay lại Thanh Trì cung cỡ tám nghìn năm rồi đúng không?”
“Ừ, ngoại trừ hí bản hàng năm hắn gửi về, đã lâu rồi ta không gặp lại hắn.” Phượng Nhiễm sờ cằm nói, nhìn Hậu Trì híp mắt cười cười.
Bách Huyền sống cùng Cổ Quân thượng thần trong cung Thanh Trì, lúc nàng mới tiến cung hắn vẫn sống ở đó chăm sóc Hậu Trì, không ai biết lai lịch hắn thế nào, cũng không người nào biết tiên pháp hắn đạt đến cảnh giới gì. Dù rằng chưa tỷ thí qua, nhưng Phượng Nhiễm lần đầu tiên nhìn thấy Bách Huyền đã biết nàng không phải là đối thủ của hắn.
Không liên quan đến tiên lực mạnh hay kém, người kia, tỏa ra khí tức khiến người khác phải thần phục.
Tám ngàn năm trước Hậu Trì khải trí, biến thành hình dáng thiếu nữ như bây giờ, Bách Huyền rời Thanh Trì cung, không thấy trở lại, cùng lúc đó, hành tung Cổ Quân thượng thần cũng bắt đầu bất định.
“Phượng Nhiễm, chúng ta không về Thanh Trì cung, đi Liễu Vọng sơn đi.” Hậu Trì nhàn nhạt phân phó một câu, sờ lên vòng đá chỗ cổ tay.
“Ồ, không quay về Thanh Trì cung? Ngươi muốn đi gặp Bách Huyền sao?” Tuy rằng ngữ khí mang phần ngạc nhiên, nhưng vẫn có thể biết sự hưng phấn trong lời nói của Phượng Nhiễm, chức trách của nàng ở Thanh Trì cung là bảo hộ Hậu Trì, nếu Hậu Trì không ra ngoài Thanh Trì cung, nàng cũng không thể rời Thanh Trì cung nửa bước, một vạn năm nay nàng ngột ngạt đến mốc meo.
“Đúng, ta muốn hỏi hắn một chút. . . Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Cho dù linh lực yếu kém, nàng chỉ nguyện ý là Hậu Trì, không muốn cứ thế biến thành một người khác.
Theo bản năng, Hậu Trì cảm thấy. . . Ngoại trừ Bách Huyền, dù là Cổ Quân thượng thần cũng không thể nói cho nàng biết được câu trả lời.
” Được, ngươi ngồi cho vững, bây giờ chúng ta đi.” Bên tai Phượng Nhiễm truyền đến tiếng cười tủm tỉm, kình phong vụt nhanh qua bên cổ, thổi bay làn tóc xõa bên vai.
Hậu Trì rủ mắt xuống, bỗng nhiên nhớ đến lời nói Bách Huyền lúc trước khi rời cung, thần tình đột nhiên ngơ ngẩn.
Hậu Trì, chờ ngươi biết được nguyên nhân ta tặng ngươi vòng đá này, khi đó là lúc hai ta gặp lại.
Bách Huyền, ngươi nói, bây giờ không phải là đã đến lúc rồi sao?
Vì sao mẫu thần sau khi sinh ra nàng lại chán ghét vứt bỏ nàng, vì sao phụ thần sau khi nàng khởi trí thì không ở lại Thanh Trì cung, hành tung không ai biết, vì sao nàng là thượng thần, mà lại mãi không biết ngưng tụ tiên lực?
Những thứ này, Bách Huyền, ngươi có nói cho ta biết không?
Tiếng phượng gáy vang dội trên không đánh thức mọi người, thấy nữ tử xuất hiện trên quảng trường, chúng tiên ngoại trừ lộ ra vẻ mặt không ngờ nhưng không tỏ ra háo hức như thường lệ.
“Cảnh Chiêu công chúa hôm nay cũng đến Đại Trạch sơn, thật sự vẻ vang cho kẻ hèn này.” Đông Hoa cười nghênh đón, thấy người mới tới, nghĩ đến Hậu Trì thượng thần vừa mới rời đi, nhẹ nhàng thở ra.
“Lão thượng quân đa lễ, Cảnh Chiêu là vãn bối, đến đây chúc thọ là việc nên làm.” Nữ tử nói ra lời này thân mặc váy tím dài, khuôn mặt như trăng sáng, như dòng suối thanh lệ, thân hình cao gầy, liếc mắt nhìn, quả thực hoa lệ vô song.
Chỉ là trong miệng nàng nói lời khiêm tốn, nhưng nét mặt hành lễ với chúng tiên lại vô cùng kiêu căng, trâm cài trên đầu vàng óng ánh ngay cả lúc nàng ta đi đụng ra tiếng va chạm thanh thúy.
Cảnh Giản liếc sắc mặt khẽ biến của chúng tiên, thầm thở dài một hơi, chỉ bất quá là một mảnh khí tức, Cảnh Chiêu đã thua người vừa nãy một bàn.
Nếu bàn về khí độ trang nghiêm, nàng còn lâu mới bì kịp với Hậu Trì thượng thần vừa mới rời đi.
“Lão thượng quân, hôm nay đại tiệc sao toàn bộ chúng tiên đứng hết ở quảng trường vậy?” Cảnh Chiêu cười hỏi một tiếng, đi đến bên Cảnh Giản, đáy mắt xẹt qua vài ý vui vẻ.
Cảnh Giản thấy Cảnh Chiêu cười, còn không biết đáy lòng nàng suy nghĩ gì, ngưng lại chuẩn bị mở miệng, thì nghe thấy Đông Hoa thượng quân cung kính nói.
“Hôm nay Hậu Trì thượng thần giá lâm Đại Trạch sơn, là quang vinh của tiểu tiên, tiểu tiên vừa mới dẫn chúng tiên nghênh đón thượng thần, còn chưa kịp bước vào tiên dinh.”
Đông Hoa cười híp mắt nói, đáy mắt xẹt qua tiếu ý quái lạ, đừng trách lão nhân gia không có phúc mà lại nói, mối quan hệ khó nói giữa Cảnh Chiêu công chúa và Hậu Trì thượng thần, dù hắn chán sống cũng không muốn biết thái độ của cả nhà Thiên Đế khi biết Hậu Trì thượng thần chưa bao giờ rời Thanh Trì cung nay lại xuất hiện trong Tam giới sẽ như thế nào?
Đây chính là xích mích còn sót lại sau mấy vạn năm. . .
Cảnh Giản không ngờ Đông Hoa thượng quân sẽ trực tiếp nói như thế, thần tình sững sờ, vội vàng nhìn lại Cảnh Chiêu, nét ôn hòa mang theo một tia nôn nóng, cô muội muội này từ nhỏ đã cực kỳ không thích người khác nhắc tới vị trong cung Thanh Trì, nếu bây giờ nàng ấy tức giận, e là truyền ra không tốt.
Sắc mặt Cảnh Chiêu cứng đờ, bước đi ngạo mạn đột nhiên dừng lại, không dám tin mở to mắt, chần chừ quay người nhìn Cảnh Giản, thấy huynh trưởng nhẹ gật đầu, nàng ta sửng sốt nửa ngày mới nở nụ cười cứng ngắc nói: “Hoá ra là Hậu Trì. . . Thượng thần đã đến, Cảnh Chiêu chưa từng thấy Hậu Trì thượng thần, không biết nàng ấy bây giờ đang ở đâu?”
Toàn bộ tiên nhân trên quảng trường đều nhận ra ý tứ trong lời nói của Cảnh Chiêu công chúa, ai cũng đều âm thầm lắc đầu.
“Thượng thần đã vừa rời đi với Phượng Nhiễm thượng quân , nếu công chúa có nhã hứng, không ngại vào tiên dinh uống vài chén rượu, để lão già này tận tình tiếp ngài.” Biết rõ hành động khiến mình vô cùng khó xử của hậu bối, Đông Hoa thượng tiên cười hoà giải nói, lại không ngờ phía Tử Viên ngu ngốc đột nhiên hô lên.
“Cảnh Chiêu công chúa, cứu ta, ta không cố ý bất kính với Hậu Trì thượng thần.” Như thể bắt được chút ánh rạng đông, tiếng Tử Viên vang to, nhưng hắn không thể di chuyển thân thể mình, ánh mắt hoảng loạn nhìn Cảnh Chiêu khẩn thiết.
Cảnh Chiêu nhìn nét mặt chật vật của Tử Viên, giật mình, rủ mắt xuống, một tia tâm tình hiện lên, nắm chặt tay lại, quay người nhìn Đông Hoa thượng quân nói: “Lão thượng quân, trước hết miễn rượu đi, Tử Viên thượng quân rốt cuộc phạm phải chuyện gì, mà bị đối xử như thế?”
Sau khi nói xong, nàng quay người nhìn Tử Viên, thần tình một mảnh lạnh nhạt nghiêm túc: “Tử Viên thượng quân, đã xảy ra chuyện gì, ngươi cứ việc nói ra, ta sẽ nhờ phụ hoàng làm chủ cho ngươi.”
Đông Hoa sững sờ, không thể tưởng được Cảnh Chiêu lại dám đứng trước chúng tiên chất vấn ý tứ mệnh lệnh của thượng thần, thậm chí còn lấy danh tiếng Thiên Đế tạo áp lực, đành phải nghiêm mặt nói nhìn phía Tử Viên thị phi: “Cảnh Chiêu công chúa, Tử Viên thượng quân không tôn trọng Hậu Trì thượng thần, chuyện này được tất cả chúng tiên chứng kiến, không có gì không ổn cả.”
Thấy Đông Hoa thượng quân nói rất chính xác, giống như lời vừa mới nói có chút không đồng ý với mình, đáy mắt Cảnh Chiêu quét một tia giận dữ, chuẩn bị mở miệng hỏi, lại bị người khác kéo tay áo, quay đầu trông thấy Cảnh Giản trịnh trọng thi lễ với Đông Hoa: “Lão thượng quân, Cảnh Chiêu tuổi nhỏ, hành vi bồng bột, kính xin chúng tiên đừng để ý.”
Hậu Trì thượng thần được Tam Giới thừa nhận, tính là đồng cấp với phụ hoàng cùng mẫu hậu nàng, dám chất vấn mệnh lệnh thượng thần chẳng khác nào coi uy danh bốn vị thượng thần như giẻ rách, dù là Cảnh Chiêu là công chúa địa vị cao quý, nhưng nếu như Hậu Trì thượng thần thật muốn truy cứu, phụ hoàng cũng không khỏi không phạt nàng ta.
Cảnh Chiêu thần sắc ủy khuất trừng Cảnh Giản, cảm giác cái nắm tay của Cảnh Giản thật chặt, đành phải lui về phía sau hai bước không lên tiếng nữa.
Cảnh Chiêu chính là con gái yêu của Thiên Đế, chúng tiên tất nhiên không ngốc nghếch mà đắc tội nàng ta. Sau khi giảng hòa ổn thỏa, Đông Hoa vẫy tay vô sự.
“Đã là như vậy, Đông Hoa thượng quân, bây giờ ta sẽ đưa Tử Viên thượng quân trở về thỉnh phạt với phụ hoàng.”
Cảnh Giản đi đến bên người Tử Viên, đưa tay giải cấm chế trên người hắn, không ngờ thử cả buổi, lại không có chút chuyển biến gì, hắn quay đầu nói với Đông Hoa thượng quân: “Lão thượng quân, Cảnh Giản pháp lực thấp kém, kính xin người nhìn một cái.”
Hắn thản nhiên, không thấy vì không giải được cấm chế mà sinh quẫn bách, ngược lại còn làm Đông Hoa thượng quân nảy sinh hảo cảm với hắn.
Thân là con trai Thiên Đế, thản nhiên ngay thẳng như vậy đúng là rất khó.
Đông Hoa sớm thấy không ổn, lúc này nghe Cảnh Giản khẩn cầu, vội vàng đi lên trước bắt lấy cổ tay Tử Viên ngưng thần xem xét, một lúc sau mới nói: “Thật sự kì diệu, cấm chế này ám lên công pháp người bị, muốn cởi bỏ cấm chế trên người Tử Viên thượng quân, chỉ cần xóa đi tiên lực là giải được.”
Vẻ mặt Đông Hoa thượng quân sợ hãi thán phục, nói xong mới phát hiện thần tình dị thường của chúng tiên, nhất là sắc mặt biến thành màu đen của Tử Viên thượng quân, đành phải lúng túng vuốt mũi nói: “Tử Viên thượng quân không cần lo lắng, không cần xóa đi toàn bộ tiên lực, chỉ cần một nửa tiên lực thôi, ta có thể cởi bỏ cho ngươi.”
Chúng tiên liếc mắt nhìn nhau, thượng thần ra tay quả nhiên bất phàm, Hậu Trì thượng thần mặc dù không phạt Tử Viên thượng quân, nhưng chẳng khác gì trá hình hủy đi một nửa tiên lực của hắn, chỉ sợ Tử Viên muốn đạt tới vị trí thượng quân e là sẽ khó khăn, huống chi. . . So với đau khổ xóa mất toàn bộ tiên lực, đây chỉ là loại bỏ một chút tiên căn thôi. Nhớ đến Tử Viên đã bức bách Phượng Nhiễm, chúng tiên cảm thấy xúc động, Hậu Trì thượng thần này quả là một người biết bao che cho thủ hạ.
Thấy sau khi Tử Viên nghe xong những lời này toàn thân cứng ngắc, Đông Hoa thượng quân đành phải hướng Cảnh Giản, hắn và Tử Viên đều là thượng quân, nếu Tử Viên không muốn, hắn cũng chẳng muốn lãng phí sức lực uổng công làm người xấu.
“Nhị ca, không bằng chúng ta mời đại ca đến đây, biết đâu đại ca có cách. . .” Cảnh Chiêu nhỏ giọng nói với Cảnh Giản, nét mặt có vài phần không tin, suy cho cùng chỉ là một đạo cấm chế mà thôi, như thế nào lại phải hủy đi một nửa tiên lực, Đông Hoa thượng quân sợ là nói chuyện giật gân quá đi thôi.
Thanh âm Cảnh Chiêu tuy nhỏ, nhưng nhĩ lực chúng tiên như thế nào, tự nhiên cũng nghe rõ, nhất thời có chút khó thở, Đông Hoa chính là thượng quân đứng đầu, tiên lực khôn sâu không lường, nếu hắn đã không giải được, chẳng lẽ Cảnh Dương Đại điện hạ có thể giải được hay sao?
Cảnh Giản nhíu mày, hướng Cảnh Chiêu nhìn, đáy mắt xẹt qua một vòng cảnh cáo, sắc mặt không thay đổi nhìn Đông Hoa thượng quân chắp tay nói: “Đông Hoa thượng quân, kính xin người cởi bỏ cấm chế trên người Tử Viên thượng quân.”
Nếu Tử Viên phải mất hết một nửa công lực mới khiến Đông Hoa có thể cởi bỏ, ngoại trừ ba vị thượng thần trong Tam giới căn bản không ai có thể giải được, nhưng đường đường là Thiên Đế Thiên Hậu há lại sẽ vì một Tử Viên mà trở mặt với Thanh Trì cung, huống chi Thiên Hậu còn là mẫu hậu của Hậu Trì nữa. . .
Đông Hoa thấy Cảnh Giản khẩn thiết, cũng không nhiều lời, chỉ hướng Tử Viên nói ‘Đắc tội “, trực tiếp đi lên trước khắc tiên quyết trên thân Tử Viên.
Một tiếng thét thê lương chói tai đột nhiên vang lên, Tử Viên sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu trên trán nhỏ xuống, không động đậy được, đành phải cam chịu nhận lấy, mới có chút xíu mà sắc mặt vàng như nến, như trải qua một trận bệnh nặng, sau một hồi lâu, tiếng gào thét mới ngừng lại, Đông Hoa vội vàng đem một hạt dược hoàn nhét vào miệng Tử Viên rồi mới phất tay cởi bỏ cấm chế trên người Tử Viên.
Toàn thân Tử Viên mất hết khí lực, co quắp ngã xuống đất, chẳng biết lúc nào Vô Hư Vô Vọng trong đại đường đi ra, vội vã nâng hắn dậy đứng ở sau lưng Cảnh Giản.
“Đa tạ Đông Hoa thượng quân tương trợ, Cảnh Giản cáo từ.”
Cảnh Giản hướng Đông Hoa thượng quân chắp tay cáo từ, kéo theo Cảnh Chiêu vội vàng đáp mây rời khỏi, tiên dinh giữa sườn núi hoàn toàn khôi phục yên tĩnh, Đông Hoa thượng quân nhìn chúng tiên cười nói: “Đa tạ chư vị tiên hữu đến đây, trong phủ tiên vẫn còn tí nước tiên, mọi người đi theo ta vào thôi.”
Nước tiên của Đại Trạch sơn tiên mặc dù không bằng Thanh Trì Cung, nhưng cũng là đồ uống hảo hạng, chúng tiên nghe xong yên tâm, tươi cười đi vào tiên dinh.
Đông Hoa thượng quân bước chân thong thả chậm rãi đi ở phía sau, Nhàn Trúc tiên quân nhìn trái phải không có người, sư tôn nhìn có vẻ sâu hiểm khó dò, bèn hỏi: “Sư tôn, chuyện gì cao hứng vậy?”
“Không có gì… Đông Hoa thượng quân khoát tay áo, qua loa nói, thấy không tin, cười ha hả mở miệng: “Ta chỉ không nghĩ tới vị thượng thần cuối cùng trong Tam Giới không chỉ có danh tiếng thượng thần, mà còn có thượng thần chi thực. Chỉ có điều. . .”
“Chỉ có điều gì?” Nhàn Trúc vội vàng sát vào, hiếu kỳ nói.
“Không có gì.” Lần này Đông Hoa thượng quân ngậm chặt miệng không nói, hắn quay đầu nhìn về giữa không trung thầm nghĩ một tiếng: Cảnh Chiêu công chúa ngược lại có phần giống tương tự Thiên Hậu, nhưng Hậu Trì thượng thần này. . .