Mục Trì Khiêm nhẹ nhàng mang giày cho cô. Doanh Doanh nhìn theo từng cử chỉ của anh mà trên môi bỗng nở ra một nụ cười.
"Lọ lem rồi sẽ hạnh phúc với hoàng tử. Đó là một cái kết đẹp có đúng không?"
"Ừm! Rất đẹp."
"Nói thật... cô cũng có thể là cô gái lọ lem đó, nhưng tiếc rằng... Tôi lại không phải là chàng hoàng tử của cô."
"Tôi biết!"
"Nhưng mà... tôi thật sự hy vọng, sau này... cô sẽ gặp được chàng hoàng tử của đời mình."
"Ừm! Cảm ơn anh."
Chiếc giày còn lại cũng đã được mang vào chân cô. Mục Trì Khiêm đứng dậy, đi về phía chiếc bàn nhỏ. Kéo ngăn tủ ra, anh lấy ra một sợi dây chuyền vàng, mặt của nó là một hình cỏ bốn lá được làm bằng ngọc bích. Đi về phía cô, anh nhỏ giọng nói.
"Để tôi đeo nó lên cho cô."
Doanh Doanh gật đầu. Anh đi về phía cô rồi cẩn thận đeo sợi dây chuyền đó lên trên cổ cô. Xong việc, anh đưa cánh tay của mình ra rồi nói.
"Đi thôi!"
Cô mỉm cười đưa tay khoác lấy tay anh. Hai người cứ thế mà cùng nhau đi ra khỏi phòng. Đôi mắt xinh đẹp lén lút nhìn anh, chẳng hiểu sao Doanh Doanh lại có cảm giác cô thật sự là nàng công chúa lọ lem trong truyện cổ tích. Còn người bên cạnh mình, lại chính là chàng hoàng tử kia. Mọi thứ bây giờ cứ thật thật ảo ảo, cô sắp không thể phân biệt được nữa rồi.
Hai người đi ra khỏi nhà, trợ lý của anh Lưu Diễn đã đợi sẵn ở bên ngoài. Nhìn thấy hai người đi tới, Lưu Diễn khẽ cúi đầu.
"Tổng giám đốc! Phu nhân. Mời lên xe."
Sau khi hai người đã ngồi vào trong, Lưu Diễn Khởi động xe rồi rời đi.
[...]
Nhà hàng Bắc An...
7 giờ 30 phút...
Dòng khách khứa đang nối tiếp nhau đi vào bên trong. Đây chỉ là một bữa tiệc khiêu vũ mà Tổng giám đốc Mục thị - Mục Trì Khiêm ngẫu hứng tổ chức. Vậy mà bao nhiêu người có tiếng trong giới kinh doanh bất động sản và cả trong những lĩnh vực khác đều kéo nhau đến đây. Tham gia buổi dạ hội chỉ là cái cớ. Mục đích chính vẫn là muốn tìm cơ hội để lấy lòng Mục Trì Khiêm mà thôi.
Không chỉ các ông lớn trong giới kinh doanh, mà cả các vị tiểu thư nhà danh môn vọng tộc cũng đua nhau trang điểm lộng lẫy mà đến đây. Có thể nói, buổi dạ tiệc ngày hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để tiếp cận với thiếu gia Mục thị. Chỉ cần có thể lọt vào mắt xanh của anh, vậy thì bọn họ có thể trở thành mợ chủ của nhà họ Mục. Quãng đời sau này, chẳng cần phải nể sợ một ai.
Một chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa. Lưu Diễn mở cửa bước xuống rồi mau chóng mở cửa xe cho anh.
Mục Trì Khiêm bước xuống xe, anh đưa tay ra dìu cho cô gái bên trong đi xuống.
Tất cả mọi ánh mắt, dường như đều đổ dồn hết về phía anh. Nhưng hình như là họ càng tò mò hơn với cô gái mặc chiếc váy đỏ xẻ tà ấy.
Cô gái đó có làn da trắng như tuyết, màu váy đỏ rực làm sáng lên màu da kia. Chiếc váy ôm sát người, tôn lên những đường cong quyến rũ của người thiếu nữ. Bộ ngực căng tròn, chiếc eo nhỏ nhắn, vòng ba vừa vặn, thật khiến cho người ta si mê. Chỉ tiếc là cô gái ấy lại đeo mặt nạ, che đi một nửa gương mặt của mình khiến bọn họ không thể nhìn rõ được dung mạo kia.
Doanh Doanh nắm lấy tay anh, nương theo lực tay của anh mà nhẹ nhàng bước xuống. Bây giờ thì cô đã hiểu, tại sao lúc ở trên xe, anh lại bảo cô đeo chiếc mặt nạ vào. Nếu như không đeo nó lên, thì những ngày tháng sau này của cô, quả thật là sẽ rất khó sống.
Lần đầu tiên tham dự một bữa tiệc đông người như thế,, Doanh Doanh có chút không quen. Trong vô thức, cô khẽ siết chặt lấy bàn tay to lớn của anh.
Mục Trì Khiêm quay sang, anh cúi mặt xuống nhìn cô rồi nhỏ giọng nói.
"Đừng căng thẳng! Có tôi ở đây mà."
"Tôi... Tôi không quen xuất hiện ở những nơi đông người như vậy đâu."
"Không sao! Lát nữa chỉ cần theo sát tôi là được. Cô không cần làm gì cũng không cần phải nói gì cả, mọi chuyện cứ để tôi."
"Ừm... Tôi biết rồi."
Nói rồi, cô hít thở một hơi thật sâu. Mặc dù nói là không cần lo lắng nhưng Doanh Doanh lại không thể thả lỏng được. Bàn tay nhỏ nhắn của cô cứ nắm chặt lấy tay anh.
Mục Trì Khiêm cũng không nói gì, cứ để cho cô nắm tay mình như thế. Anh thậm chí còn hơi dùng sức siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn kia để trấn an cô. Cứ như thế, Mục Trì Khiêm nắm tay cô, ngang nhiên ngẩng cao mặt đi vào bên trong trước cặp mắt tò mò của những người có mặt ở đó.
Đi qua từng người kia, Doanh Doanh có thể nhìn thấy được, tất cả những cô gái ở đây đều nhìn cô với ánh mắt thù địch. Cảm giác đó, bất giác khiến cô lạnh hết cả sống lưng.
Một dáng người cao cao đang chậm rãi sải bước đi về phía hai người. Nhìn thấy Mục Trì Khiêm, anh ta khẽ nở một nụ cười.
"Trì Khiêm! Đây chính là người mà em muốn kết hôn sao?"
Mục Triết Hàn lên tiếng hỏi. Câu hỏi của anh ta lập tức khiến cho đám đông kia được một phen chấn động.
Khắp cả Thanh Hoa này, có ai mà không biết. Cậu ba nhà họ Mục, lãng tử phong lưu, chỉ thích chơi đùa với phụ nữ chứ chưa từng thật lòng yêu ai bao giờ. Vì muốn để anh không sa đoạ, Mục lão gia còn nhiều lần muốn tìm đối tượng kết hôn cho anh, nhưng lần nào cũng không thành. Ấy vậy mà hôm nay, anh lại tự mình đưa đến đây một cô gái. Bọn họ tự hỏi, chẳng lẽ, đây thật sự là đối tượng mà anh muốn kết hôn hay sao...
Mục Trì Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt. Trong đôi mắt đó còn mang theo cả một tia sát khí. Đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười lạnh, anh không cảm xúc mà trả lời Mục Triết Hàn.
"Có phải hay không, lát nữa đây sẽ biết."
Mục Triết Hàn vẫn giữ nguyên nụ cười, đưa tay về phía cô rồi nói.
"Vị tiểu thư này! Hân hạnh được gặp mặt."
Doanh Doanh không phản ứng mà lặng lẽ quay sang nhìn anh.
Mục Trì Khiêm buông tay cô ra, anh kéo cô ôm vào lòng mình. Ánh mắt khiêu khích nhìn Mục Triết Hàn.
"Ngại quá! Tôi không thích người phụ nữ của mình tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ. Tôi sợ bẩn."