Cao Yến hung hăng đưa tay lên muốn đánh người thì cổ tay lại bị Doanh Doanh giữ chặt. Cô nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo cùng giọng nói vô cảm vang lên.
"Cao Yến! Cô đường đường là một thiên kim tiểu thư nhà danh môn vọng tộc, sao lại có thể hành xử như một kẻ vô học vậy chứ?"
Nói rồi, cô hất tay cô ta ra. Cao Yến vì thế mà chới với bước lùi về sau. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Doanh Doanh, cô ta tức giận nói.
"Cũng vẫn tốt hơn mày. Một con hạ tiện chỉ biết dụ dỗ đàn ông để leo lên giường."
"Dụ dỗ đàn ông sao? Cho hỏi con mắt nào của cô nhìn thấy tôi dụ dỗ đàn ông?"
"Còn không phải sao? Nếu như không phải cô dụ dỗ anh ấy thì cả đời này đến cả một cái liếc mắt nhìn cô cũng không có đâu."
"Vậy sao? Nhưng tôi cảm thấy như vậy cũng vẫn tốt hơn cô. Ít ra thì tôi vẫn còn có thể leo lên giường của anh ấy, còn cô thì không."
Doanh Doanh lạnh giọng trả lời. Cao Yến nghe xong thì liền giận đến tái cả mặt. Cô ta thích Mục Trì Khiêm như thế nào, cả thành phố Thanh Hoa này đều biết rất rõ. Vậy mà ngày hôm nay, Hạ Doanh Doanh lại dám làm cho cô ta bẻ mặt, món nợ này cô ta nhất định phải trả đủ.
"Miệng lưỡi cũng đanh đá lắm. Nếu như mày đã thích dụ dỗ đàn ông như vậy, chi bằng cứ ở đây mà khoe hết cơ thể cho mọi người được sáng mắt."
Nghe cô ta nói những gã đàn ông háo sắc có mặt ở đó đều vỗ tay reo hò không ngớt. Những vị tiểu thư kia cũng vỗ tay tán thưởng theo ý kiến của Cao Yến. Bởi lẽ tất cả bọn họ, ai cũng muốn được tiếp cận Mục Trì Khiêm. Mà hiện tại, cô gái trước mặt lại là người được Mục Trì Khiêm đưa đến. Vậy nên, cô liền trở thành cái gai trong mắt bọn họ.
"Nhưng mà... làm như vậy thì Mục thiếu gia có..."
Thẩm Linh Lan, thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm e dè nói. Nếu đã là người mà Mục Trì Khiêm đưa tới, bọn họ lại hùa nhau làm càng. Lỡ như chọc cho anh ấy tức giận, thì hậu quả như thế nào, bọn họ đều tự hiểu rõ.
Nghe Thẩm Linh Lan nói, Cao Yến liền cười nói.
"Sợ gì chứ! Tôi mới là cháu dâu mà ông nội đã chọn. Có ông ấy làm chủ, thì có gì phải sợ."
Trước sự ngạo mạn của Cao Yến, Thẩm Linh Lan cũng không biết phải nói gì. Đôi mắt hiền lành nhìn về phía Doanh Doanh, hình như trong đôi mắt của cô ấy có chút gì đó áy náy.
"Vậy các cô làm gì thì tùy, tôi không tham gia đâu."
Cao Yến nghe xong thì liền bật cười đầy khinh bỉ.
"Thẩm Linh Lan! Cô chính là nhát gan như vậy nên mới không làm được trò trống gì đó."
"Cô muốn nghĩ sao cũng được! Nhưng mà... tôi không muốn ức hiếp người khác. Cho nên các cô đừng kéo tôi vào."
Cao Yến lườm mắt, nhìn Thẩm Linh Lan với vẻ ghét bỏ.
"Đúng là vô dụng."
Nói rồi, cô ta lại chĩa mũi về phía Doanh Doanh. Đôi mắt hiện lên một tia hung ác, Cao Yến nói.
"Để tao xem, rốt cuộc thì cơ thể của mày đẹp đến mức nào."
Cao Yến tiến về phía cô một bước, hai cô gái khác cũng cùng lúc đi về phía cô. Doanh Doanh nhíu mày nhìn ba người họ đang áp sát mình, cô phòng bị hỏi.
"Các cô muốn gì?"
"Ha... muốn gì sao? Chính là muốn lột sạch cô ra để xem thử, tấm thân của cô dơ bẩn đến mức nào."
"Tránh ra! Các người đừng qua đây, nếu không thì các người sẽ gặp rắc rối đó."
Mặc kệ lời cảnh cáo của cô, bọn họ vẫn tiến lên phía trước. Hai người kia giữ chặt hai tay cô lại, Cao Yến đứng trước mặt cô mỉm cười với gương mặt đầy vẻ đắc ý.
"Sao hả? Lúc nãy chẳng phải hung hăng lắm sao? Bây giờ biết sợ rồi?"
Doanh Doanh đưa đôi mắt căm phẫn nhìn về phía cô ta. Giọng nói lạnh lùng vang lên lời nhắc nhở.
"Cao Yến Yến! Tôi cảnh cáo cô không được động đến tôi. Nếu không, lát nữa xảy ra chuyện gì thì đừng trách là tôi không nhắc nhở trước."
"Ha... Cô định lấy anh Trì Khiêm ra để hù dọa bọn tôi sao? Để tôi nói cho cô biết. Tôi... mới chính là cháu dâu mà ông nội của anh ấy đã nhận định. Cho nên... cô cũng chỉ là thú vui nhất thời của anh ấy mà thôi."
Doanh Doanh không trả lời, chỉ lạnh lẽo nhìn cô ta như thế. Cao Yến vẫn giữ nguyên nụ cười đắc ý của mình rồi đi vòng về phía sau cô. Bàn tay mảnh mai của cô ta chậm rãi kéo dây khóa của chiếc váy xuống. Lúc này, doanh doanh dùng hết sức mình để giãy giụa phản kháng, nhưng một mình cô thì lại không thể chống lại được hai cô gái kia. Cứ như thế sợi dây kéo bị cô ta kéo xuống trong sự phấn khích chờ đợi của đám đông xung quanh.
Trong khoảnh khắc cảm nhận được chiếc váy đang dần tụt khỏi cơ thể mình, Doanh Doanh chỉ biết bất lực mà nhắm mắt lại. Ngay lúc đó, một bóng người từ phía xa vội vã lao đến đứng chắn trước mặt cô. Sự xuất hiện của người này lại khiến cho đám đông kia được một phen kinh sợ.
Mục Trì Khiêm đứng trước mặt Doanh Doanh. Hai bàn tay to lớn giữ chặt chiếc váy trước khi nó kịp rơi xuống. Che chắn lại cơ thể cho cô, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của Cao Yến Yến. Giây phút đó, Cao Yến Yến bỗng dưng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Doanh Doanh nhắm mắt nhưng vẫn ngửi được mùi hương nước hoa quen thuộc từ trên cơ thể kia. Cô khẽ mở mắt ra, đôi mắt ngấn lệ ngước lên nhìn anh mà nhỏ giọng nức nở.
"Cuối cùng anh cũng chịu tới rồi."
Hạ tầm mắt xuống nhìn cô gái trong vòng tay của mình, Mục Trì Khiêm dịu dàng nói.
"Xin lỗi! Anh không nên để cho em một mình." ( khúc này vì diễn kịch nên phải xưng hô ngọt ngào thế đấy:-)))
Cao Yến Yến lúc này biết sợ rồi. Cô ta vội vã bước lùi về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách đối với khí lạnh tỏa ra từ trong đôi mắt lạnh lẽo kia. Nhìn quanh một lượt, giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm của anh vang lên.
"Là ai dám ức hiếp người của tôi?"