Mục Trì Khiêm nhìn cô tức giận, bản thân ngược lại cảm thấy rất vui vẻ. Kì thật, dì Nhung vốn không hề xin nghỉ. Chỉ là anh để dì ấy đến ở cùng với mẹ của cô mà thôi. Dẫu sao, sau này cô sẽ đến ở cùng với anh. Mà anh, lại không thể để mẹ cô ở một mình.
Khởi động xe rồi rời đi, hai người dừng lại trước cửa căn biệt thự của Mục Trì Khiêm. Doanh Doanh tự biết thân biết phận nên đã chủ động bước xuống xe để đi vào mở cổng. Mục Trì Khiêm cũng không làm khó cô mà lạnh nhạt nói cho cô biết mật khẩu.
"Mật khẩu để mở cổng là 312 715."
"Tôi biết rồi!"
Cánh cổng mở ra, anh lái xe vào trong. Cô đi phía sau liền tiện tay đóng cửa lại.
Mang hết tất cả những thứ vừa mua vào nhà Doanh Doanh thở dài một hơi. Với số tiền mà anh đã thanh toán ở cửa hàng thời trang đó... đủ để cô và mẹ sống thoải mái suốt mấy tháng trời. Lúc này, Doanh Doanh mới cảm thấy, người giàu thật sự rất biết cách phung phí.
Mục Trì Khiêm nhìn thấy biểu cảm của cô thì liền lên tiếng hỏi.
"Cô đang nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì! Tôi chỉ cảm thấy người có tiền đúng thật là quá lãng phí."
Nói xong, cô ngước mặt lên nhìn anh. Mục Trì Khiêm quả thật không hiểu nổi, rốt cục cô đang nghĩ cái gì trong đầu. Những người phụ nữ trước tiếp cận anh không phải đều là vì tiền hay sao? Họ rất thích được anh tặng cho những thứ đồ xa xỉ. Còn cô, cô chẳng phải là cũng vì tiền nên mới chấp nhận thỏa thuận với anh sao...Vậy tại sao lại còn nói anh phung phí... thật sự là không thể hiểu nổi.
"Tôi đói rồi! Cô mau đi nấu chút gì đó ăn đi."
"Biết rồi biết rồi! Thưa Mục thiếu gia."
Anh đứng đó nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô đi vào trong phòng bếp. Đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia dễ chịu. Anh khẽ mỉm cười rồi xoay người đi lên tầng trên.
30 phút sau...
Mục Trì Khiêm tắm rửa xong thì mở cửa bước xuống. Vừa mới xuống đến phòng khách thì đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức. Đi về phía phòng bếp, anh nhìn thấy cô đang dọn thức ăn lên bàn. Nhìn thấy anh cô liền nói.
"Xong rồi! Tôi chỉ nấu được như vậy thôi."
Mục Trì Khiêm không trả lời, anh chậm rãi đi về phía bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống. Doanh Doanh đặt chén đũa xuống trước mặt anh rồi nói.
"Anh nếm thử xem có vừa miệng hay không?"
Cầm đôi đũa lên gấp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, Mục Trì Khiêm đưa mắt lên nhìn cô rồi khẽ gật đầu.
"Cũng không tệ! Tạm ăn được."
Doanh Doanh bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng. Dẫu sao thì cô cũng đã rất cố gắng để nấu được một bữa ăn như thế này. Anh chẳng những không khen mà còn tỏ vẻ không thích. Sau này cô chắc chắn sẽ không thèm nấu ăn cho anh nữa đâu.
"Sao vậy? Không vui à?"
"Tôi làm sao dám không vui chứ."
Mục Trì Khiêm nhíu mày nhìn cô. Cô gái này... hình như là đang giận dỗi với anh thì phải. Trên môi kéo ra một nụ cười, đặt đôi đũa xuống anh nhỏ giọng nói với cô.
"Thật sự mà nói thì... cô nấu ăn rất ngon. Nhưng vẫn còn thua tay nghề của dì Nhung."
"Nói vậy còn nghe tạm được."
Doanh Doanh mỉm cười rồi cũng kéo ghế ngồi xuống. Hai người cứ thế mà cùng nhau ăn bữa cơm trong sự yên bình.
[...]
6 giờ 30 phút...
Doanh Doanh bước ra từ phòng tắm, trên người đang mặc chiếc váy màu lam nhạt. Nhìn thấy cô bước ra, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói.
"Cũng còn khoảng một tiếng nữa, tôi đưa cô đến tiệm làm tóc."
Doanh Doanh nghe xong thì liền xua tay.
"Không cần đâu! Như vậy phiền phức lắm. Tôi tự mình làm được."
"Có thật là tự mình làm được không?"
"Thật mà! Anh cứ tin tôi đi."
"Ừ...tùy cô vậy."
Nói xong, anh cũng không để ý đến cô nữa.
Lãng quên đi một lúc, khi anh quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt khiến anh có chút bất ngờ.
Nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn mình, cô tự hào hỏi.
"Sao hả? Có phải cảm thấy tôi rất giỏi hay không?"
Mục Trì Khiêm không phản bác, ngược lại anh ở một nụ cười rất tươi. Đưa một ngón tay về phía cô, anh nói.
"Đúng vậy, cô thật sự là khiến tôi bất ngờ."
"Giờ chỉ việc thay váy nữa là xong. Đúng chứ?"
"Ừm! Cô mau vào thay váy đi. Chúng ta cần phải đi đến bữa tiệc.
"Được! Đợi tôi một lát."
Nói xong, cô cầm chiếc váy đi vào trong phòng tắm. Đến khi cô bước ra, Mục Trì Khiêm thật sự là không thể tin nổi vào mắt mình nữa rồi. Trước mặt anh không phải là Hạ Doanh Doanh nữa mà giống như là một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.
Doanh Doanh khoác trên mình bộ váy màu đỏ thắm càng tôm lên làn da trắng hồng tự nhiên của cô. Mái tóc búi cao trang điểm nhẹ nhàng. Phong thái tao nhã lại cao quý thật là khác biệt rất lớn.
Nhìn thấy anh ngây người ngồi đó, cô liền hỏi.
"Sao hả? Có chỗ nào không ổn sao?"
"Không có."
"Vậy chúng ta đi được chưa?"
"Ừ! Đi thôi."
"Anh đợi một lát để, tôi mang giày vào đã."
Cầm đôi giày cao gót trên tay, Doanh Doanh ngồi xuống giường nhưng lại rất khó để có thể mang được chiếc giày vào chân của mình. Cô đang mặc chiếc váy body ôm sát, không thể cúi người xuống nhưng cũng không thể đưa chân lên. Loay hoay một lúc, cô chỉ có thể thở dài mà không biết bản thân có thể làm gì hơn.
Mục Trì Khiêm ngồi đó, anh quan sát toàn bộ quá trình. Nhìn thấy bộ dạng bất lực của cô, anh đứng dậy rồi tiến về phía trước.
Ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh nhẹ nhàng cầm bàn chân của cô lên khiến cô có chút giận mình.
"Anh làm cái gì vậy?"
"Còn không phải là giúp cô mang giày sao?"
"Anh..."
"Ngồi yên! Tôi mang giày cho cô."
Doanh Doanh lặng người nhìn theo từng cử chỉ của anh. Cảnh tượng này khiến cô cảm thấy lòng mình xao xuyến. Chẳng hiểu tại sao, cô lại tự dưng nói.
"Anh có nghe câu chuyện hoàng tử và lọ lem không?"
Nghe cô hỏi, anh ngước mắt lên nhìn cô. Gương mặt điển trai nở ra một nụ cười, anh dịu dàng nói.
"Ý của cô là đang nói tôi là hoàng tử sao?"
"Hửm???"
"Là hoàng tử đang mang cho cô chiếc hài lọ lem."