Con người ta vào những lúc khó khăn nhất thì luôn cố gắng tìm một chỗ dựa, hay đơn giản chỉ là một cái ôm. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến người ta có cảm giác bình yên.
Đưa tay lên vỗ vỗ vào lưng cô, anh nhẹ giọng nói.
"Cô buông ra trước đã."
Doanh Doanh chậm rãi buông anh ra. Ngẩng mặt lên nhìn anh, lần đầu tiên cô cảm thấy ánh mắt của anh lại dịu dàng và ấm áp đến lạ.
"Xin lỗi! Tôi không cố ý."
"Không sao! Qua kia ngồi đi."
Doanh Doanh ngồi xuống dãy ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu. Mục Trì Khiêm cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Ca phẫu thuật trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ. Khi Lý Chiêu Anh được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu thì đã là lúc hai giờ sáng.
Doanh Doanh đi vào trong phòng bệnh, nhìn mẹ của mình an tĩnh nằm đó, gánh nặng trong lòng cũng đã được gỡ ra. Thật may... thật may là ông trời thương xót đã cho cô gặp được anh.
Quay sang nhìn người đang đứng trước mặt mình, cô khẽ gật đầu rồi nói.
"Cảm ơn anh!"
Mục Trì Khiêm không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi đi đến bên cạnh cô.
"Chuyện của cô đã giải quyết xong rồi. Cũng hy vọng là cô sẽ không hối hận."
"Anh yên tâm! Tôi nhất định sẽ giữ đúng lời hứa của mình."
"Ừm!"
"Cũng trễ rồi, anh... anh về nhà nghỉ ngơi đi. Một lần nữa cảm ơn anh."
"Cô... Ở lại một mình có ổn không?"
"Tôi... Không sao!"
Anh im lặng quan sát biểu cảm của cô. Đôi mắt xinh đẹp ấy hình như là đã nhiều đêm không ngủ. Nó hiện rõ cả một quầng thâm đen. Gương mặt nhỏ nhắn của cô hiện rõ sự mệt mỏi, nhìn vào thật khiến cho người ta đau lòng.
Rồi chẳng biết tại sao, anh tự dưng lại thấy cô vừa đáng thương lại vừa đáng nể phục. Thân gái một mình vừa làm vừa chăm sóc cho mẹ bệnh. Lại vì mẹ của mình mà không màng hy sinh tất cả. Tấm lòng đó, thật cảm động.
"Cô qua kia nằm nghỉ chút đi."
Mục Trì Khiêm lên tiếng. Doanh Doanh ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh.
"Anh... Không về sao?"
"Dù sao cũng đã đến đây rồi. Cứ xem như tôi làm chuyện tốt một lần đi."
"Nhưng mà như vậy thì phiền anh lắm."
"Vậy tôi đưa cô đến đây, ở cùng với cô đến tận bây giờ thì không tính là phiền sao?"
Doanh Doanh không phản bác được nữa. Thật lòng mà nói, cô rất biết ơn anh. Rõ ràng là hai người xa lạ, vậy mà lúc cô khó khăn nhất, anh lại bằng lòng giúp đỡ cô. Đưa cô đến bệnh viện, đóng tiền phẫu thuật cho mẹ của cô, bây giờ lại bảo cô đi nghỉ ngơi... Doanh Doanh chưa từng được người khác đối sử tốt đến vậy. Anh chính là người đầu tiên.
"Mục Trì Khiêm... Cảm ơn anh."
"Muốn cảm ơn cũng phải có thành ý một chút. Chi bằng lấy thân báo đáp tôi đây cũng không có từ chối đâu."
Doanh Doanh mở to mắt nhìn anh. Cô thật sự là bị cạn ngôn rồi. Vừa mới nãy cô còn rất cảm động, nhưng bây giờ nghe xong câu đó thì lập tức chỉ muốn đánh người. Nếu không phải là anh đã giúp cô, thì có lẽ là... dép đã bay vào mặt anh rồi.
Mục Trì Khiêm nhìn cô, nơi đáy mắt lạnh lùng ấy lại bỗng nhiên hiện ra ý cười. Sau này hai người sẽ phải sống chung một thời gian khá dài, thay vì cảm giác nhạt nhẽo, chi bằng cứ gây hấn trước cho đỡ nhàm chán.
"Tôi đùa thôi! Cô đi ngủ đi, tôi sẽ trông chừng bà ấy giúp cô."
"Vậy... Cảm ơn anh."
"Ừm!"
Doanh Doanh nhìn anh một lúc rồi đứng dậy. Đi về phía chiếc ghế sofa đặt cách đó không xa, cô nhẹ nhàng nằm xuống. Nhìn sang bên kia, liền thấy anh ngồi bên cạnh giường bệnh của mẹ cô.
Đôi mắt xinh đẹp hiện lên một cảm xúc khó tả. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy vừa an toàn lại vừa ấm áp. Có lẽ, là do anh đã đối với cô quá tốt hay chăng.
Cứ ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc, cô lại ngủ đi lúc nào không hay. Thật tình mà nói, suốt cả tuần nay, không đêm nào cô được ngủ ngon giấc cả. Bao nhiêu bộn bề, bao nhiêu lo toan cứ giống như một tảng đá đè nặng lên đôi vai gầy của cô. Bây giờ, mọi chuyện được giải quyết, tảng đá đó, cô cũng đặt xuống rồi. Vậy nên, tự dưng, cô cũng sẽ an tâm mà ngủ ngon.
Mục Trì Khiêm ngồi đó, lúc anh quay đầu lại, cô gái nhỏ ấy đã ngủ say. Nhìn gương mặt mệt mỏi của cô đã chìm vào giấc ngủ, chẳng hiểu tại sao anh bỗng nhiên lại bật cười. Vòng xoay định mệnh thật sự là rất thú vị. Đưa đưa đẩy đẩy lại để cho hai người gặp nhau.
Khẽ đứng dậy rồi nhẹ nhàng đi về phía cô, anh lấy chăn gần đó rồi cẩn thận đắp lên người cho cô. Ngày tháng sau này, cô ấy chính là vợ anh. Mặc dù chỉ là một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy rất lạ lẫm.
[...]
Sáng hôm sau...
Những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng chui vào ô cửa sổ, tinh nghịch chạm vào gương mặt say ngủ của cô. Khẽ cựa mình thức dậy, cô nhìn sang bên kia, người đàn ông đó đã đi mất.
Bật người ngồi dậy, cô bỗng dưng cảm thấy có chút hụt hẫng.
"Mợ chủ!"
Một giọng nữ trầm khẽ vang lên khiến cô giật mình. Một người phụ nữ độ tuổi trung niên vừa từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo một thứ gì đó... hình như là thức ăn.
Đi đến trước mặt cô, bà ấy liền cúi đầu cung kính.
"Mợ chủ! Mợ dậy rồi."
Doanh Doanh đơ người nhìn bà, cô mở to mắt hỏi.
"Dì à... Dì... Là ai?"
"Thưa! Tôi là người giúp việc của Mục gia. Cậu chủ Khiêm đã gọi tôi nấu thức ăn mang đến đây cho mợ."
"Mục Trì Khiêm... Mang đến đây cho tôi sao?"
"Vâng!"
Doanh Doanh hình như vẫn còn chưa tỉnh ngủ nhỉ... Hay là cô đang nằm mơ chăng...
Chiếc điện thoại trên bàn rung chuông. Cô vội cầm lên xem, hiển thị trên màn hình cuộc gọi đến được lưu tên Mục Trì Khiêm.
"Anh ta... Lưu số lúc nào vậy nhỉ?"
Chần chừ một chút, cô liền nhấc máy.
"Alo!"
Ở đầu dây bên kia, Mục Trì Khiêm vừa xem tài liệu vừa lên tiếng trả lời.
"Người đã tới chưa?"
"Người?? À... Tới... Tới rồi."
"Dì ấy là dì Nhung, là người tôi tin tưởng. Thời gian tới, dì Nhung sẽ giúp cô chăm sóc cho mẹ của cô."
"Hả... Anh... Anh nói thật sao?"
"Cô cảm thấy tôi đang nói đùa sao?"
"Tôi..."
"Tôi biết là mẹ cô vừa mới phẫu thuật, cô rất muốn chăm sóc cho bà ấy. Nhưng tôi không còn thời gian nữa... Bảy giờ tối nay, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc để công khai chuyện kết hôn."
"Gì chứ? Sao lại gấp như vậy?"
"Tôi có lý do của tôi. Cô chuẩn bị một chút, năm giờ chiều, tôi đến đón cô."
"Tôi... À... ừ... tôi biết rồi."
Nói xong, cô liền tắt máy. Dù sao thì... cô cũng không có quyền lựa chọn. Bởi lẽ... ăn cơm chúa thì phải múa thôi...