Doanh Doanh đang cắm hoa thì chẳng hiểu sao chiếc bình thủy tinh lại rơi xuống sàn. Ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ, cô lại không cẩn thận để bị cứa vào tay đến chảy máu. Nhìn giọt máu đỏ tươi đang chảy ra, trong lòng cô lại tự nhiên nhói lên. Một cảm giác khó thở ập đến, Doanh Doanh cảm thấy vô bất an.
Còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn ấy, tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cô giật mình. Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, cô vội vàng nhấn nút nghe.
"Trì Khiêm! Em đây..."
"Mợ chủ! Là tôi... Lưu Diễn."
Giọng nói xa lạ của người ở đầu dây bên kia khiến trái tim cô bỗng lạc mất một nhịp. Rõ ràng là số của anh gọi đến, vậy tại sao người nghe máy lại là Lưu Diễn? Chẳng lẽ...
"Trì Khiêm... Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi?"
"Mợ chủ! Chuyến tàu vận chuyển vật liệu vừa cặp bến, cảnh sát phát hiện có hàng cấm, cậu chủ bị bắt đến đồn cảnh sát rồi."
Nghe xong lời đó, tay chân run rẩy không còn chút sức lực nào. Doanh Doanh đưa tay vịn bàn, khó khăn lắm cô mới có thể đứng vững. Chuyện này... tại sao lại xảy ra đột ngột đến vậy...
"Mợ chủ! Mợ còn ở đó không?"
Không nghe cô trả lời, Lưu Diễn lên tiếng gọi cô. Hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân mình, cô cố gắng trả lời.
"Tôi sẽ đến đồn cảnh sát."
"Tôi sang đón mợ chủ."
"Được!"
Tắt điện thoại, Doanh Doanh ngồi bịch xuống ghế. Cô không thể tin nổi vào những chuyện vừa mới xảy ra. Rõ ràng... rõ ràng là có người cố ý gài bẫy đây mà.
"Vương Thừa Vũ... tôi nhất định bắt anh trả giá."
Hai mươi phút sau, chiếc xe quen thuộc của Mục Trì Khiêm dừng lại trước cổng. Lưu Diễn bước xuống, mở cửa xe cho cô ngồi vào rồi lái xe rời đi.
[...]
Đồn cảnh sát...
Mục Trì Khiêm ngồi trong phòng kính, nhìn biểu cảm có vẻ rất thảnh thơi. Kỳ Thiếu Thương và Đinh Duật Phàm nhận được tin cũng liền vội vã chạy đến, cả Diệp Lang Quân cũng hủy chuyến bay để đến đồn cảnh sát để xem tình hình của người bạn tâm giao.
Đinh Duật Phàm:"Nè! Mục Trì Khiêm, cậu đang bị tạm giam hay là đang hưởng thụ cuộc sống vậy?"
Đinh Duật Phàm nhìn bộ dạng của anh, không nhịn được liền lên tiếng nói móc. Mục Trì Khiêm nhìn cậu bạn của mình, gương mặt điển trai kéo ra một nụ cười.
Mục Trì Khiêm:"Vất vả cũng nhiều rồi. Nhân dịp này tận hưởng chút thôi."
Kỳ Thiếu Thương:"Xem ra cậu cảm thấy thoải mái lắm nhỉ."
Mục Trì Khiêm:"Phòng này có máy lạnh, có ti vi, đầy đủ tiện nghi như thế, tính ra cũng không tệ lắm đâu."
Diệp Lang Quân: "Vui thôi đừng vui quá. Cậu nên tự biết điểm dừng là ở đâu. "
Mục Trì Khiêm: "Yên tâm! Đến lúc nên dừng thì tôi sẽ dừng.
Đinh Duật Phàm:"Cậu đó, đừng quên cậu vẫn còn có một cô vợ nhỏ cần cậu che chở."
Nghe nhắc đến cô, anh bỗng dưng im lặng. Thời gian khó khăn này, chắc phải để cô chịu thiệt thòi rồi. Thôi thì cứ xem như là một thử thách để làm phép thử cho tình cảm của hai người đi.
"Nếu là duyên là nợ, trời cao ắt sẽ tự có an bài."
Mọi thứ trên đời đều đã được định sẵn, nếu là duyên là nợ, cách trở ngàn trùng cũng sẽ về bên nhau. Thôi thì lần này cược một ván thật lớn, để xem thử là thắng hay thua.
Vừa hay lúc đó, Lưu Diễn đưa Doanh Doanh đi vào. Nhìn thấy anh ngồi đó, cô không kìm được xúc động mà chạy đến ôm chầm lấy anh. Vùi mặt vào bờ vai vững chắc ấy, cô cố gắng kìm lại tiếng nấc nghẹn của mình rồi lặng lẽ rơi nước mắt. Anh không sao... không sao... Thật tốt.
Kỳ Thiếu Thương đưa mắt nhìn Đinh Duật Phàm, Đinh Duật Phàm lại đưa mắt nhìn Diệp Lang Quân, Diệp Lang Quân đưa mắt nhìn Lưu Diễn, bốn người nhìn nhau rồi chẳng nói chẳng rằng mà lặng lẽ rút lui. Dẫu sao thì vợ chồng nhà người ta chắc chắn là có rất nhiều chuyện cần nói, người ngoài như họ ở đây để làm bóng đèn hay sao...
Nhìn thấy bốn người kia kéo nhau ra ngoài, khóe môi anh kéo ra một nụ cười hài lòng. Đúng là bạn của anh không làm anh thất vọng... Hảo bạn tốt.
Đưa tay lên xoa đầu cô, anh nhỏ giọng dỗ dành.
"Đừng khóc! Anh vẫn ở đây kia mà."
"Anh... Tại sao... Lại xảy ra chuyện này?"
"Có người muốn hại anh thôi. Em đừng lo!"
"Trì Khiêm... Anh không được xảy ra chuyện gì đâu đó."
"Yên tâm! Anh sẽ tự bảo vệ tốt cho mình. Em đừng khóc."
"Anh có biết lúc nghe được tin này, em đã sợ như thế nào không?"
"Anh sai rồi, làm em phải khóc."
Nói rồi, anh đưa tay ôm lấy eo nhỏ để cô ngồi vào lòng mình. Một tay ôm lấy cô, tay kia đưa lên nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.
Vợ nhỏ của anh, sao lại mau nước mắt đến vậy. Cứ thế này, anh làm sao yên tâm để cô một mình đây.
"Ngoan! Không khóc nữa, anh sẽ về sớm thôi."
"Thật không? "
"Tất nhiên! Em không thấy sao, cả bốn người bọn họ đều ở đây thì anh có thể xảy ra chuyện gì được chứ."
"Anh hứa đi."
"Được! Anh hứa, nhất định sẽ sớm về với em."
"Em đợi anh!"