Cầm lấy chiếc vali từ trong tay của Tiết Đinh Kha, Đinh Duật Phàm đi về phía trước rồi đưa chiếc vali cho Thẩm Vinh. Đôi mắt lạnh lùng cùng giọng nói vô cảm khẽ vang lên.
“20 triệu đô mua lại sự tự do cho Linh Lan… đã đủ chưa?”
Thẩm Vinh nhìn chiếc vali trước mặt mà trong lòng lại cứ run rẩy không thôi. Những chuyện đang xảy ra thật sự là nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta rồi.
Đinh Duật Phàm nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm Vinh, nụ cười trên môi lại lạnh thêm mấy phần. Người ta nói quả thật không sai, lòng vòng chính là thứ khó đoán nhất. Nhưng khi đã đoán được rồi thì có lẽ… sẽ rất thất vọng.
“Thẩm lão gia… ngài chê không đủ sao?”
Đinh Duật Phàm lạnh giọng hỏi. Thẩm Vinh nghe xong thì liền nổi hết cả da gà. Người trước mặt này là ai chứ… anh là con trai độc nhất của Thượng tướng Đô đốc Hải quân đó. Cho ông ta thêm mười lá gan nữa thì cũng không dám nói câu “không đủ” đâu. Huống hồ gì, 20 triệu đô vốn dĩ là một con số rất rất lớn.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Vinh nở nụ cười nịnh nọt.
“Duật Phàm à…”
“Ngại quá! Chúng ta không thân thiết, vẫn nên gọi một tiếng Đinh thiếu gia thì hay hơn.”
Lời của anh khiến ông ta cứng họng. Thật sự mà nói, cũng không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của ông ta lúc này nữa. Nuốt xuống hết sự tức giận của mình, Thẩm Vinh nhỏ giọng nói.
“Đinh thiếu gia! Ngài thật sự muốn mua Linh Lan sao?”
“Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?”
“À… Không… Rõ… Đã rõ lắm rồi.”
“Được! Vậy thì số tiền này sẽ là của ông. Đổi lại, từ nay về sau, vĩnh viễn không được đến làm phiền cô ấy nữa. Nếu không thì… ông hiểu rồi chứ?”
Thẩm Vinh đương nhiên hiểu, nhưng càng hiểu thì lại càng thấy cay. Thẩm Đan Đan… quen biết anh nhiều năm như vậy, tại sao lại không biết được gia thế của anh kia chứ… giờ thì hay rồi.
Thẩm Đan Đan đứng đó, nghe và thấy hết mọi chuyện, cô ta lại càng thêm tiếc nuối. Rõ ràng là một miếng mồi ngon, vậy mà… lại để trượt mất.
“Nếu như đã thỏa thuận rồi, vậy tôi xin phép đi trước.”
Nhìn thấy anh muốn rời đi, Thẩm Đan Đan vội chạy đến nắm lấy cánh tay anh. Chỉ là cô ta không ngờ tới, anh vậy mà lại tránh đi khiến hai bàn tay của cô ta chới với giữa không trung. Thu lại vẻ ngượng ngùng trên gương mặt của mình, Thẩm Đan Đan sụt sùi ủy khuất nói.
“Duật Phàm… anh nghe em giải thích đi, sự thật không phải như vậy đâu.”
“Thẩm đại tiểu thư, một kẻ nghèo hèn như tôi không dám để cô chạm vào.”
“Không phải… Duật Phàm…”
“Thẩm đại tiểu thư… Đinh Duật Phàm này… không ngốc, lại càng không phải là con rối để tùy ý người khác điều khiển. Hơn nữa… người khác không ngại dơ… nhưng tôi thì sợ bẩn.”
“Anh…”
Lời nói của anh quá rõ ràng. Rõ ràng tới mức khiến Thẩm Đan Đan không nói lại được nửa chữ. Cô ta thật sự là vừa giận lại vừa tiếc.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ đi bầu không khí căng thẳng đó. Tiết Đinh Kha nghe xong cuộc điện thoại thì liền quay sang nói với anh.
“Thiếu gia! Ngài Đô đốc muốn gặp cậu.”
“Con biết rồi.”
“Nếu như không còn chuyện gì nữa… tôi xin phép đi trước. Thẩm lão gia, những gì đã xảy ra ngày hôm nay, xin ông nhớ thật rõ.”
Nói rồi, anh xoay người nắm tay Linh Lan rời đi. Thượng tá Tiết Đinh Kha cùng với hai người lính hải quân cũng đi theo phía sau anh. Cứ như thế mà đi khỏi biệt thự Thẩm gia…
[…]
Mục Trì Khiêm theo chỉ dẫn của Doanh Doanh mà lái xe đến trước cổng nhà Hạ gia. Chỉ là khi đến đó, hai người lại chẳng nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Thiếu Thương đâu. Bên trong Hạ gia cũng vô cùng yên tĩnh. Ngồi trong xe đưa mắt nhìn ra ngoài, Doanh Doanh lo lắng hỏi.
“Sao lại không thấy ai? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Mục Trì Khiêm nắm lấy tay cô rồi nhỏ giọng nói.
“Yên tâm! Sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nếu không có chuyện gì… Tại sao lại không nhìn thấy họ?”
“Kỳ Thiếu Thương là một tên điên. Cậu ta làm chuyện gì cũng không để cho ai đoán được. Nhưng em yên tâm… Nếu cậu ta đã theo đến đây thì Hạ An An nhất định sẽ an toàn.”
“Nhưng mà em vẫn cảm thấy rất lo lắng.”
“Được rồi! Để anh gọi điện cho hắn.”
Còn chưa kịp gọi thì người kia đã gọi tới. Đôi mắt điềm tĩnh của anh khẽ nheo lại, cái tên “báo cầm đầu” này lại gọi cho anh làm gì nhỉ…
“Tôi nghe!”
“Cậu đi đâu rồi? Tôi đang đứng trước cổng nhà cậu đây.”
Người gọi đến là Đinh Duật Phàm. Chỉ là anh không biết, đang yên đang lành, Đinh Duật Phàm lại đến nhà anh làm gì kia chứ.
“Cậu tới đó làm gì?”
“Ha… Cậu ngáo à? Tới nhà cậu thì tất nhiên là tìm cậu, chứ không lẽ đến đây tìm mẹ tôi?”
“Cậu nói lại xem!”
“Ây da… cậu đừng có nhây nữa. Mau về đi, có chuyện gấp lắm rồi.”
“Là chuyện gì?”
“Đừng có hỏi nữa… nhanh lên đi.”
“Được rồi! Tôi về ngay.”
Tắt điện thoại, anh quay sang nhìn cô rồi nói.
“Chúng ta về nhà trước, Đinh Duật Phàm không biết là có chuyện gì mà lại đến nhà anh rồi.”
“Vậy… Chúng ta về trước rồi tính.”
Mục Trì Khiêm lái xe, quay đầu chạy về hướng nhà của mình. Doanh Doanh ngồi trên xe, vậy mà cứ lo lắng không thôi. Cô thật sự rất lo… rất lo cho Hạ An An…