Cả hai bên đều có bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Mười phần trăm số cổ phần còn lại chính là mấu chốt để quyết định tất cả. Nhưng... mười phần trăm số cổ phần đó lại đang nằm trong tay của...
"Cậu trai trẻ có phải là vui mừng quá sớm rồi hay không hả?"
Giọng nói vang lên từ bên ngoài khiến tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên. Dáng người uy nghiêm đó, chẳng phải là Mục lão gia, chủ tịch của Mục thị hay sao. Rõ ràng là ông ấy đang ở Mỹ, tại sao lại trở về ngay lúc này rồi.
Mục Trạch Đông đi đến bên cạnh Doanh Doanh. Nhìn thấy ông, cô liền lập tức đứng dậy rồi cúi đầu cung kính.
"Chủ tịch! "
Mục Trạch Đông không nói gì, đôi mắt điểm vài nếp nhăn nhìn vào cô mang theo chút ý vị sâu xa nào đó. Rồi cũng chẳng biết ông nghĩ gì, chỉ nghe tiếng ông ấy thở một hơi thật dài rồi trầm giọng nói.
"Bọn trẻ các người chỉ giỏi làm cho ta lo lắng."
"Chủ tịch mắng rất đúng. Mời ông ngồi ạ."
Doanh Doanh rời khỏi vị trí, nhường lại chỗ ngồi cho ông. Cô đứng sang bên cạnh, cả gương mặt đều hiện rõ sự nhẹ nhõm. Ông ấy về rồi, cục diện cũng xem như là đã ổn, cô cũng đỡ phải lo lắng.
Vương Thừa Vũ nhìn thấy Mục Trạch Đông thì liền cong môi lên cười.
"Mục lão gia, đã lâu rồi không gặp."
"Hưm... tiểu tử nhà cậu tham vọng cũng lớn lắm, còn lớn hơn cả ba của cậu nữa."
"Người quá khen rồi."
Mục Trạch Đông cười lạnh, đôi mắt nghiêm nghị nhìn một lượt tất cả các cổ đông. Bọn họ... thật là khiến ông thất vọng quá rồi.
"Trì Khiêm nó đã cho các người bao nhiêu lợi ích, bản thân các người còn không tự rõ hay sao? Bây giờ nó chỉ gặp chút chuyện, các người lại làm như thế này... có tự cảm thấy cắn rứt lương tâm hay không?"
Cả một bầu không khí bao trùm lấy phòng họp. Những kẻ nhát gan đó đều cúi mặt không dám lên tiếng. Mục Trạch Đông thở dài, đúng là đồng tiền vạn lực mua đứt cả lòng người. Đến từng này tuổi, ông xem như cũng đã nhìn rõ rồi.
"Trong tay tôi có mười phần trăm cổ phần, tôi sẽ ủng hộ Hạ Doanh Doanh. Như vậy là được rồi đúng không?"
Vẫn không có ai lên tiếng trả lời, chỉ có Vương Thừa Vũ vẫn giữ nguyên nụ cười rồi nhìn Doanh Doanh đầy ẩn ý. Bỗng nhiên anh ta cười lớn, giọng cười mang theo cả sự mỉa mai.
"Mục lão gia, ông lẩm cẩm rồi đúng không, lại muốn manh sự nghiệp của mình giao cho một người ngoài như cô ta?"
Mục Trạch Đông nhíu mày nhìn Vương Thừa Vũ, ông thật sự nghe không hiểu là anh đang muốn nói điều gì. Gương mặt mang theo nét già dặn của thời gian khẽ nở một nụ cười qua loa, ông cao giọng nói.
"Đó là vợ của cháu trai tôi, là cháu dâu của tôi thì sao có thể gọi là người ngoài được nhỉ."
"Haizzz! Lão gia à, ông đúng là già lẩm cẩm rồi."
Nói rồi, Vương Thừa Vũ đứng lên đi về phía chiếc máy trình chiếu. Kết nối với điện thoại của mình, anh bật màn ảnh trình chiếu lên cho tất cả mọi người cùng xem. Hình ảnh hiển thị trên đó hiện rõ năm chữ"BẢN HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN."
Bên dưới truyền đến tiếng xì xào bàn tán, thứ mà họ vừa nhìn thấy thật sự khiến họ bất ngờ. Bản hợp đồng hôn nhân... hóa ra Mục Trì Khiêm và Hạ Doanh Doanh là kết hôn theo hợp đồng. Anh cho cô một trăm triệu còn cô sẽ làm vợ anh trong hai năm. Chuyện này đúng thật là cực kì nóng hổi.
Mục Trạch Đông nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị trên kia rồi quay sang Doanh Doanh tức giận hỏi.
"Chuyện này là sao hả? Cô giải thích rõ ràng cho tôi."
"Lão gia, chuyện này... "
Còn chưa nói hết câu thì Vương Thừa Vũ liền chen ngang vào.
"Đại lão gia, bây giờ, ông còn muốn ủng hộ cô ta nữa không?"
"Cậu... Cậu... "
Mục Trạch Đông ôm ngực thở gấp, dường như chuyện vừa xảy ra đã khiến ông sốc đến bệnh tim tái phát. Doanh Doanh và Lưu Diễn vội vã đỡ lấy ông, hai người gọi xe đưa Mục Trạch Đông đến bệnh viện. Cuộc họp cổ đông cũng kết thúc tại đó, chỉ là mọi chuyện dường như đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bọn họ mất rồi.
[...]
Bốn giờ chiều...
Biệt thự khu Sin-A
Doanh Doanh ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ dưới tán cây ngô đồng, đối diện là Vương Thừa Vũ vẫn đang mải mê nghịch điện thoại. Chuyện xảy ra ở cuộc họp cổ đông sáng nay cũng khiến cô bất ngờ vô cùng. Bản hợp đồng đó, chỉ có cô và anh biết, vậy thì tại sao... anh ta lại có được bản hợp đồng đó kia chứ.
"Vương Thừa Vũ! Cuối cùng thì muốn gì đây?"
Nghe tiếng cô hỏi, anh ngước mắt lên nhìn kèm theo một nụ cười đẹp đẽ. Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, anh ta nhỏ giọng nói.
"Tôi muốn gì? Chẳng phải ngày hôm đó tôi đã bói rất rõ ràng rồi sao?"
"Anh đừng đắc ý quá sớm. Tôi đã nói nhất định sẽ không để anh đạt được mục đích của mình đâu."
"Tôi biết cô đang mong chờ Mục Trì Khiêm mau chóng được thả ra. Nhưng... thật đáng tiếc, đó là chuyện không thể nào."