• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩa trang Thanh Hoa...

Linh Lan bước xuống xe, trên tay ôm theo một bó hoa hồng trắng cùng một ít trái cây nhang đèn. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô...

Đứng trước nơi nghĩa trang lạnh lẽo ấy, trái tim cô bỗng chốc lại lặng đi. Nhìn người khác có mẹ, cô cũng thèm biết mấy cái cảm giác ấm áp đó. Chỉ là ông trời không thương cô nên mới mang mẹ của cô đi mất.

Cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, Linh Lan giấu đi đôi mắt đỏ hoe buồn buồn ấy. Dáng người nhỏ nhắn chậm rãi đi từng bước vào trong, mang theo cả những nỗi nhớ chất chồng về người mẹ quá cố. Không biết ở nơi thiên đường xa xôi ấy, mẹ của cô có nhớ đến cô không.

Nghĩa trang lạnh lẽo, Linh Lan đi về phía mộ của mẹ mình. Chỉ là khi còn cách vài bước chân, cô hình như là nhìn thấy có bóng người.

Người đó là một người phụ nữ, mặc trên người bộ váy đen dài quá gối, mái tóc búi cao để lộ một hình xăm nhỏ trên cổ. Người đó đứng trước di ảnh của mẹ cô, chỉ im lặng thật lâu mà chẳng nói lấy nửa lời. Bất giác, Linh Lan tự hỏi, chẳng lẽ bà ấy có quen biết với mẹ của mình hay sao?

Mang theo suy nghĩ đó, cô đi vội về phía người kia. Nghe tiếng bước chân, Kiều Ái Liên liền xoay người lại. Khi bắt gặp gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, bà chợt nhíu mày hỏi cô.

"Cô bạn nhỏ, cô đến viếng mộ sao?"

Linh Lan khẽ mỉm cười, cô gật đầu rồi nhỏ giọng đáp.

"Vâng ạ! Con đến viếng mộ. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ con."

Vừa nói, cô vừa tiến lên phía trước rồi đặt bó hoa hồng trắng xuống cạnh bó hoa cúc trắng kia. Đôi mắt buồn khẽ đỏ lên, cô nghẹn giọng nói.

"Đây là mẹ của con! Hôm nay là ngày giỗ của bà ấy."

"Mẹ của cô?"



Kiều Ái Liên không tin mà hỏi lại. Lúc còn ở bên Los Angeles, bà từng cho người tìm kiếm em gái mình. Lúc đó bà cũng biết, em gái mình Kiều Ái Vân đã có một cô con gái. Chỉ là mọi tin tức sau đó lại đột ngột bị đứt đoạn do người phụ trách điều tra không may bị tai nạn và qua đời. Chính vì lẽ đó, bà mới phải vội vàng từ Los Angeles về đây.

Loay hoay mất bao nhiêu thời gian, bà cuối cùng mới tìm được chút manh mối. Chỉ là ông trời không chiều ý người, thông tin mà bà có được lại đưa bà đến trước ngôi mộ trong nghĩa trang lạnh lẽo này.

Nhìn biểu cảm lạ thường của người trước mặt, Linh Lan không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

"Dì ơi! Dì không sao chứ?"

Kiều Ái Liên nhìn cô, đôi mắt đen ẩn chứa vô vàn cảm xúc.

"Tôi không sao! Cô bé, đây là mẹ của cô thật sao?"

"Vâng! Đây là mẹ con."

"Vậy... Vậy trước khi mất, mẹ con có để lại thứ gì hay dặn dò gì không?"

Linh Lan nhìn người trước mặt, càng nhìn lại càng thấy khó hiểu. Nhưng linh cảm của cô lại khiến cô thấy người phụ nữ trước mặt này sẽ không làm tổn hại đến cô. Vậy nên khi nghe bà hỏi, cô cũng vui vẻ mà mỉm cười rồi trả lời.

"Mẹ con mất từ lúc con còn bé. Bà ấy chỉ để lại cho con một sợi dây chuyền có mặt hình bán nguyệt."

"Hình bán nguyệt?"

"Vâng! Là một hình bán nguyệt bằng ngọc màu trắng."

Nghe tới đó, Kiều Ái Liên đã kích động lắm rồi. Đôi mi dài khẽ chớp, bà gấp gáp hỏi cô.

"Cô bé, con cho dì xem sợi dây chuyền đó được không?"

"Vâng! Dì đợi con một lát."

Linh Lan đưa tay lên tháo sợi dây chuyền xuống rồi đưa cho bà. Kiều Ái Liên nhận lấy sợi dây chuyền từ tay cô mà không giấu nổi sự xúc động đang dâng lên trong lòng. Lấy từ trong túi áo một sợi dây chuyền khác, trùng hợp thế nào hai sợi dây chuyền vậy mà lại hợp nhất thành hình mặt trăng.

Linh Lan nhìn cảnh đó, cô cũng không thể giấu được sự ngạc nhiên của mình mà phải thốt lên.

"Tại sao lại như vậy?"

"Bởi vì hai miếng ngọc bội này vốn dĩ là một. Năm đó, mẹ của dì đã lấy nó đến tiệm trang sức để nhờ người ta làm thành hai mặt dây chuyền tách rời. Mẹ của con giữ một nửa, nửa còn lại ở chỗ của dì."

"Dì... mẹ con, hai người... "



"Mẹ con là em gái của dì. Dì là dì lớn của con."

Linh Lan nhíu chặt mày nhìn người trước mặt. Cô thật sự quá sức bất ngờ. Cứ nghĩ cô chỉ có một thân một mình, trơ trọi lẻ loi trong thế giới này. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện một người tự nhận mình là dì lớn của cô. Chuyện này đúng thật là quá khó tin rồi.

Kiều Ái Liên cũng không thể tin được vào những gì vừa xảy ra. Khi nhận được tin em gái mình đã mất, chỉ bỏ lại một đứa con gái trơ trọi trên đời này, bà đã xót xa biết nhường nào. Cứ ngỡ rằng hành trình tìm kiếm cô bé sẽ rất khó, nào ngờ đâu lại dễ dàng đến vậy.

Nước mắt lưng tròng, bà nắm chặt lấy tay cô rồi nói.

"Con thật sự là con gái của Ái Vân sao?"

"Dì... Dì là chị của mẹ con thật sao?"

"Phải! Con... con tên là gì?"

"Thẩm Linh Lan!"

"Linh Lan... Linh Lan... qua đây, dì ôm một cái."

"Dì..."

Kiều Ái Liên ôm lấy cô, hai người đều không nhịn được mà rơi nước mắt. Cảm giác thật không biết sao để có thể diễn tả thành lời, nó tuyệt vời hơn bất cứ loại cảm giác nào khác. Cảm giác của thứ gọi là tình thân.

Mãi đến lúc này đây, Linh Lan vẫn không thể nào tin được đây là sự thật. Ôm lấy dì của mình, cô nghẹn giọng hỏi lại.

"Dì có thật... dì là dì của con không?"

"Ngoan! Con gái ngoan. Dì là dì của con đây."

"Dì ơi..."

"Đừng khóc! Ngoan! Mẹ con mất rồi nhưng bây giờ đã có dì ở đây, con sẽ không còn bơ vơ một mình nữa. Từ nay về sau, dì sẽ làm chỗ dựa cho con."

"Dì ơi..."

Nghĩa trang lạnh lẽo giờ bỗng dưng lại len lỏi đâu đó chút hơi ấm từ nơi trái tim. Trước tấm di ảnh của người quá cố, Linh Lan ôm chặt lấy Dì của mình mà khóc nức nở. Vậy là từ hôm nay, cô sẽ không còn là đứa trẻ mồ côi nữa rồi.

Ở đâu đó trong một vũ trụ khác, có lẽ mẹ của cô cũng đang mỉm cười rất hạnh phúc. Có bà ấy bảo vệ và lo lắng cho cô, xen như mẹ của cô cũng có thể yên tâm mà rời đi rồi.

"Linh Lan... con gái đáng thương của mẹ...mẹ phải đi rồi... tạm biệt."



Nơi nghĩa trang hoang vu lạnh lẽo, một làn sương trắng cứ thế mà theo gió bay đi...

"Ngoan! Đi thôi! Chúng ta về nhà trước đã."

[...]

9 giờ đêm...

Kiều Ái Liên ngồi trên chiếc ghế xoay bên cạnh cửa sổ, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ của Linh Lan. Lúc sáng nay khi gặp nhau, bà không nhìn rõ lắm. Bây giờ nhìn kĩ, quả nhiên có vài phần giống với Kiều Ái Vân.

Trịnh Chí Hùng có hỏi, tại sao bà lại vội vàng nhận cô là cháu gái của mình. Tại sao lại không đi xét nghiệm ADN để có kết quả chắc chắn nhất?

Lúc đó bà đã nói... Xét nghiệm ADN nếu lỡ như kết quả không trùng khớp vậy thì bà sẽ rất thất vọng. Còn nếu như kết quả trùng khớp, vậy thì chẳng phải sẽ khiến Linh Lan cảm thấy bị tổn thương hay sao?

Vậy nên bà không đi xét nghiệm huyết thống mà lại chọn tin tưởng vào trực giác của mình. Trực giác của bà nói cho bà biết, cô bé này chính xác là cháu gái của bà.

Khẽ hít vào một ngụm gió, bà mỉm cười rồi đi đến bên cạnh giường ngủ của cô. Bàn tay mềm mại chạm nhẹ lên má, bà nhỏ giọng thì thầm vào giấc mơ của cô.

"Linh Lan... dì đã không thể bảo vệ mẹ của con nhưng chắc chắn dì sẽ bảo vệ cho con bằng cả mạng sống của mình."

Gương mặt tựa thiên thần ấy, chẳng hiểu mơ thấy gì mà lại nở ra một nụ cười. Trong giấc mơ mơ xinh đẹp ấy, Linh Lan nhỏ giọng nói.

"Mẹ! Con có dì rồi, không còn phải cô đơn một mình nữa. Mẹ! Mẹ có thể yên tâm mà đi rồi."

Nghe xong lời đó, Kiều Ái Liên chỉ biết mím chặt môi mà rơi nước mắt. Đứa cháu gái bé bỏng của bà... thật đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK