Từ trước đến nay, có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận anh. Nhưng họ nếu không phải vì tiền thì cũng là vì quyền thế trong tay anh. Nhưng cô gái này lại khác, cô ấy là vì... mẹ của mình sao?
"Cô nói... mẹ của cô sẽ chết sao?"
"Phải! Mẹ của tôi lên cơn đau tim. Trong vòng hai ngày tới, nếu không phẫu thuật thì bà ấy sẽ..."
Nói đến đó, giọng của cô bỗng nghẹn đi. Đôi mắt đỏ hoe lấp lánh nước nhưng cô vẫn cắn chặt răng để nước mắt không chảy ra. Cô không thể khóc. Nếu như cô khóc thì sẽ có người vui vẻ lắm. Cho nên cô tuyệt đối không được phép khóc trước mặt người khác.
Nhìn dáng vẻ quật cường của cô, chẳng hiểu sao lòng anh lại thấy dịu đi. Đưa tay chạm nhẹ vào mí mắt cô, anh nhỏ giọng hỏi.
"Cho nên, cô vì 100 triệu đó mới đến đây?"
"Đúng vậy! Đó là số tiền cứu mạng của mẹ tôi."
Mục Trì Khiêm im lặng, lần đầu tiên anh cảm thấy xót xa cho người khác. Vì mẹ của mình mà sẵn sàng bán rẻ bản thân, cô đúng là đứa con hiếu thảo.
Khẽ nhấc người rời khỏi cơ thể cô, anh đứng dậy rồi đi về phía cửa. Bóng đèn ngủ mờ ảo được bật lên, Doanh Doanh hoảng hốt ngồi bật dậy, cô đưa tay lên che đi cảnh xuân nóng bỏng của mình.
Bước về phía cô, anh lạnh giọng nói.
"Bỏ tay ra."
"A... Anh... anh muốn làm gì?"
"Làm chuyện mà tôi cần làm."
Đi đến trước mặt cô, đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn vào gương mặt xinh đẹp ấy, anh trầm giọng nói lại lần nữa.
"Bỏ tay ra."
"T... Tôi..."
"Cô quên là mình tới đây để làm gì sao? Chẳng lẽ cô không cần tiền nữa à?"
Nghe anh hỏi như thế, cô liền trở nên trầm mặc. Hai bàn tay chậm rãi buông xuống, để lộ ra vòng một săn chắc kia.
Mục Trì Khiêm nhếch môi cười, bàn tay anh chầm chậm đưa về phía cô. Doanh Doanh nhắm mắt, cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng kia. Vậy nhưng... anh lại làm một việc mà cô chưa từng nghĩ tới.
Bàn tay anh cẩn thận giúp cô gài lại từng chiếc cúc áo mà chính tay anh đã tháo chúng ra. Suốt cả quá trình ấy, đôi mắt lạnh lùng kia chưa từng chớp lấy một cái nhưng cũng không có bất kỳ một cảm xúc nào khác.
Doanh Doanh ngơ ngác nhìn theo từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh. Cô thật sự không biết, anh đang muốn làm gì nữa. Chẳng lẽ là...
"Anh... Anh có ý gì?"
"Không có ý gì cả."
"Tôi... Tôi làm chuyện gì khiến anh không hài lòng sao?"
"Không có!"
"Vậy tại sao... Anh..."
"Tôi không muốn nữa."
Doanh Doanh hoảng sợ nhìn người trước mặt. Đêm nay, cô đến đây để mua vui cho anh. Phải làm anh vui vẻ thì cô mới lấy được tiền. Nhưng bây giờ, anh lại nói không muốn nữa. Vậy thì số tiền đó...
"Cô đang sợ tôi sẽ không trả tiền cho cô sao?"
"Đúng! Tôi rất sợ. Bởi vì... tôi rất cần số tiền đó."
Mục Trì Khiêm im lặng, anh nhìn cô một lúc rồi xoay người đi về phía trước. Cánh cửa dẫn đến ban công được mở ra, thân người cao lớn ấy đi ra ngoài rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ được đặt sẵn ở đó.
Doanh Doanh vội vã đuổi theo. Cô thật sự không biết bản thân mình đã làm sai chuyện gì. Đi đến sau lưng anh, cô còn chưa kịp lên tiếng thì người kia đã lạnh giọng nói.
"Đi pha cho tôi tách cà phê."
"Tôi..."
"Đi đi! Lát nữa tôi có chuyện cần nói với cô."
Doanh Doanh không trả lời, cô im lặng một lúc rồi xoay người bước đi. Nghe tiếng bước chân cô rời đi, Mục Trì Khiêm khẽ xoay người lại. Nhìn theo dáng người nhỏ nhắn ấy, anh chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài.
Lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, anh cầm một điếu lên rồi mồi lửa. Làn khói thuốc nghi ngút tỏa ra, anh đưa lên môi rồi hít vào một hơi thật sâu. Bây giờ anh cũng không biết bản thân mình đang nghĩ điều gì nữa.
Mục Trì Khiêm là cậu ba của Mục gia. Ai cũng nghĩ rằng anh là cậu ấm sống trong nhung lụa thì sẽ rất hạnh phúc. Nhưng liệu có mấy ai biết, đằng sau vẻ hào nhoáng đó là cả một bầu trời tuổi thơ đầy nước mắt và đau thương.
Mẹ anh mất sớm, ba anh lại vội vã rước người vợ lẽ về nhà, còn mang theo cả một đứa con trai lớn hơn anh hai tuổi. Mặc dù người mẹ kế luôn đối xử với anh rất tốt, thậm chí là còn có phần thiên vị nhưng anh lại chẳng thể hòa hợp được với bà ta. Bởi lẽ... mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng.
Cũng chính vì lẽ đó, anh đã phải trưởng thành từ lúc còn nhỏ. Phải tự mình tính toán mọi chuyện, vừa phải bảo vệ bản thân, vừa phải đề phòng bị người ta hãm hại. Mặc dù là máu mủ ruột thịt, nhưng anh biết đám người đó chẳng có ai là thật lòng muốn tốt cho anh cả. Có chăng chỉ là một vở kịch, một vở kịch mà tất cả bọn họ đều đeo lên cho mình chiếc mặt nạ với khuôn miệng cười để lừa gạt những người xung quanh mà thôi.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xăm như đang hồi tưởng lại một mảnh ký ức của ngày xa xưa. Nghĩ đến những năm tháng đó, anh lại cảm thấy bản thân mình thật đúng là quá đáng thương. Sống trong một gia đình danh môn vọng tộc vậy nhưng anh lại chưa từng được cảm nhận trọn vẹn hai chữ tình thân.
Doanh Doanh nhẹ nhàng đi về phía anh, trên tay mang theo tách cà phê vẫn còn nóng hổi. Đặt tách cà phê xuống bàn, cô cúi mặt rồi nhỏ giọng hỏi anh.
"Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Mục Trì Khiêm khẽ chớp mắt. Hít vào một ngụm thuốc rồi lại phả khói ra, đôi mắt vô cảm nhìn cô, anh không mặn không nhạt mà nói.
"Cô ngồi xuống trước đi."
"Chuyện đó... tôi đã làm gì sai sao?"
"Không có! Cô không làm sai gì cả."
"Vậy anh..."
"Yên tâm, tôi vẫn sẽ trả tiền phẫu thuật cho mẹ của cô."
"Thật sao?"
"Tất nhiên! Chẳng những là trả tiền phẫu thuật mà tôi còn cho bà ấy một cuộc sống tốt hơn."
Doanh Doanh nhíu mày, cô dường như nghe không hiểu những điều anh nói. Trả tiền phẫu thuật cho mẹ của cô lại còn cho bà ấy một cuộc sống tốt...Cuối cùng thì anh có ý gì đây?
Nhìn thấy đôi mắt nghi ngờ của cô, anh khẽ cong môi lên cười.
"Sao vậy... Không thích sao?"
"Trên đời này không ai cho không ai thứ gì cả. Anh muốn tôi làm gì?"
"Xem ra cô cũng thông minh lắm!"
"Đừng dài dòng nữa, nói xem anh muốn tôi làm gì cho anh?"
"Tôi không muốn cô làm gì cả. Chỉ cần cô đồng ý... kết hôn với tôi."