“Em biết rồi, anh hai.”
“Ừm! Cũng không còn sớm nữa, em vào nhà rồi nghỉ ngơi đi.”
"Anh hai đi cẩn thận. Tạm biệt! "
Nhìn thấy cô đi vào trong nhà rồi đóng cổng, Diệp Lang Quân mới yên tâm mà lái xe rời đi. An An nhìn theo chiếc xe của anh, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy lo lắng. Đến bây giờ, cô vẫn chưa dám tin những chuyện vừa xảy ra đều là sự thật. Hóa ra, cô họ Diệp, tên là Diệp Trăn Trăn…
Càng bất ngờ hơn nữa, cô còn có một người anh trai và một người chị song sinh khác trứng… Cảm giác có người thân chảy cùng dòng máu với một mình thật sự rất tuyệt vời. Quan trọng nhất chính là, anh trai của cô là chủ tịch của một tập đoàn lớn vô cùng giàu có. Vậy thì cô đã đủ tư cách để đường đường chính chính mà chính thức theo đuổi anh rồi.
Mang theo suy nghĩ đó, cô lại khẽ mỉm cười. Cẩn thận khóa cổng rồi xoay người đi vào trong, An An muốn ngay lập tức nói với anh về chuyện này.
Đi vào trong nhà, mọi thứ đều yên ắng đến lạ. An An nhíu mày khó hiểu, rõ ràng là xe của anh đang đậu trong sân rồi kia mà, vậy thì… người đâu…
“Không lẽ… Anh ấy ở trong thư phòng?”
Nghĩ thế, cô liền chạy đến thư phòng tìm anh. Cánh cửa thư phòng mở ra, bên trong tối om không có lấy một bóng người. An An nghiêng đầu suy nghĩ, đắn đo một lúc cô liền chạy đến phòng ngủ của anh.
Cánh cửa phòng không đóng mà chỉ khép hờ. An An đưa tay đẩy nhẹ cửa đi vào. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bước chân cô liền lập tức dừng lại. Đôi mắt xinh đẹp thất thần nhìn vào trong, nơi trái tim dâng lên một nỗi đau lạnh buốt. Mím chặt môi để bản thân mình không bật khóc, cô cứ im lặng đứng đó mà nhìn anh.
Bên trong căn phòng sang trọng, Kỳ Thiếu Thương ngồi đó, quay lưng lại với cô. An An đứng trước cửa, nhìn thấy Hắc Mộc Yên Chi ôm chầm lấy anh mà khóc lóc. Còn anh… anh lại dịu dàng mà vỗ về cô ấy.
Sự dịu dàng đó, cô chỉ từng nhìn thấy khi anh đối diện với Lương Manh Manh. Lúc đó, cô cứ cho rằng, Lương Manh Manh là người anh yêu. Vậy nhưng sau này cô mới biết, Lương Manh Manh là em gái họ của anh.
Nhưng mà ngày hôm nay, cô cuối cùng cũng nhìn thấy rồi. Sự dịu dàng anh dành cho cô gái ấy… đó là sự ngoại lệ duy nhất của anh.
Mặc dù có chút đau lòng nhưng nhìn thấy rồi thì sẽ hiểu rõ. Hiểu rõ rồi thì sẽ đủ lí do để buông tay. Thôi thì nếu đã không thể đi cùng anh đến hết cả chặng đường, vậy thì nửa đời còn lại, cô hy vọng anh mãi mãi bình an.
Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, An An xoay người rời đi. Chẳng nói với anh một lời nào, cô cứ thế mà lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh rồi.
[…]
“Em cảm thấy… chúng ta phải cảm ơn ông tơ bà nguyệt cho tử tế. Cảm ơn vì đã mang anh đến cuộc đời em.”
“Sau này, bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt. Dù cho tất cả mọi người trên thế giới này đều quay lưng với em, phía sau em vẫn luôn có anh đứng đó, làm chỗ dựa vững chắc cho em.”
…
Trong tìm thức mơ màng giữa một màu đen tĩnh lặng, đâu đó vang lên giọng nói của ai kia. Doanh Doanh đưa mắt nhìn quanh, cô cũng không rõ là bản thân mình đang ở nơi nào nữa. Xung quanh bốn phía đều chỉ là một màu đen tối, đến cả một tia sáng le lói để xác định phương hướng cũng chẳng thấy đâu.
Cô cố gắng tìm kiếm xung quanh để tìm ra nơi phát ra giọng nói. Chỉ là tìm mãi, tìm mãi cũng chẳng tìm ra.
"Doanh Doanh… Doanh Doanh… "
Văng vẳng bên tai có tiếng ai đó gọi tên cô. Giữa một màn đêm u ám ấy lại lóe lên một tia sáng mong manh yếu ớt. Doanh Doanh ngơ ngác nhìn về hướng phát ra ánh sáng, chần chừ một lúc, cô chậm rãi đi về phía ánh sáng kia…
…
Mục Trì Khiêm ngồi bên cạnh giường bệnh, anh vẫn nhìn cô với đôi mắt dịu dàng như thế. Hai bàn tay to lớn của anh bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bên trong, anh cứ như thế mà im lặng ngồi nhìn cô thật lâu.
Nhìn gương mặt cô đang say ngủ, anh lại nhớ đến những lời của bác sĩ đã nói.
“Nếu như có thể, hãy thường xuyên đưa cô đến những nơi có thể gợi nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra. Như vậy thì sẽ kích thích đến não bộ của cô, cũng có thể giúp cô nhớ lại một phần nào đó những chuyện trong quá khứ.”
Khi nghe được những lời này, thật lòng mà nói anh đã vui đến chết đi được. Chỉ cần có thể giúp cô khôi phục lại kí ức thì dù có bắt anh làm gì đi nữa anh cũng sẽ không từ chối. Chỉ cần là vì cô, thì dù có phải làm gì anh cũng đều thấy rất xứng đáng.
Mí mắt Doanh Doanh khẽ động, cô cứ thế mà chậm rãi mở mắt ra. Xuất hiện trong tim cô là gương mặt điển trai cùng ánh mắt dịu dàng của anh. Cô khẽ chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng hỏi.
“Tại sao… Tôi lại ở đây?”
Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh khẽ mỉm cười rồi đáp.
“Đêm qua em ngất xỉu nên anh đã đưa em vào bệnh viện.”
“Ngất xỉu sao? Tại sao tôi lại…”
“Bác sĩ nói là do não bộ của em bị kích thích quá độ nên mới ngất đi.”
“Kích thích quá độ?”
“Ừm! Bây giờ em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe hay không?”
Doanh Doanh không trả lời, cô chỉ nhìn anh rồi lắc đầu. Cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm qua, cô hình như là nhớ ra chút gì đó.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, cô càng nghĩ lại càng thấy lạ. Hình như trong giấc mơ ban nãy… cô cũng nghe được…
“Doanh Doanh… Em sao vậy?”
Câu hỏi của anh khiến cô giật mình. Quan sát gương mặt của anh một lúc, cô nhỏ giọng trả lời.
“Hình như lúc nãy… tôi có nghe được giọng nói của anh.”
“Nghe được… giọng của anh sao?”
“Ừm! Hình như anh nói với ai đó là sẽ bảo vệ em thật tốt. Anh nói… sẽ luôn làm chỗ dựa tinh thần cho em…”
Nghe xong lời cô nói, Mục Trì Khiêm lạ cảm thấy nghẹn đắng trong lòng. Môi mỏng khẽ mím chặt, anh dịu dàng chỉnh lại câu nói của cô.
“Sau này, bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt. Dù cho tất cả mọi người trên thế giới này đều quay lưng với em, phía sau em vẫn luôn có anh đứng đó, làm chỗ dựa vững chắc cho em… Có phải là như vậy không?”
“Phải đó… Đúng là như vậy.”
“Ha… Ừm… Tốt rồi…”
“Mục Trì Khiêm… Những lời đó có phải là anh … đã nói với Hắc Mộc Yên Chi có phải không?”