Bên trong một góc khuất nhỏ, Doanh Doanh vẫn đứng đó, im lặng nhìn anh. Chẳng là cô không ngủ được nên muốn ra đây để tìm chút gì đó để ăn, nào ngờ lại nhìn thấy anh đang nói chuyện với Hắc Mộc Yên Chi.
Xem ra người ta nói đúng, người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua rồi. Ha… Vậy là cô đã thua rồi sao…
Ừ thì… Chắc là thua rồi…
Khẽ nở một nụ cười nhạt, cô thở dài rồi đi thẳng lên tầng. Cô gái anh yêu năm mười bảy tuổi đã trở về rồi, cô chắc cũng nên rời đi rồi nhỉ.
Suy đi nghĩ lại thì ông trời cũng đối tốt với cô lắm. Ít ra thì ông ấy đã lấy đi hết những phần kí ức của cô về anh. Nếu như cô vẫn còn nhớ những chuyện của quá khứ thì có lẽ cô sẽ đau lòng đến chết mất.
Ngoài trời vẫn cứ mưa không dứt, Doanh Doanh ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt buồn buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa về đêm sao lại đẹp đến thế, từng giọt, từng giọt cứ lấp lánh như pha lê. Mưa về đêm thật đẹp nhưng lại cũng cô đơn đến vô cùng.
Cánh cửa phòng bật mở, Mục Trì Khiêm từ bên ngoài đi vào. Nhìn căng phòng tối om không có lấy một chút ánh sáng, anh cẩn thận quan sát trên giường lại chẳng nhìn thấy cô. Vội vàng với tay bật đèn, lại nhìn thấy cô ngồi co ro trên sàn.
Bước vội về phía trước, anh ngồi xuống trước mặt cô rồi dịu dàng hỏi.
“Em sao vậy? Sao không ngủ mà lại ngồi đây?”
“Không sao!”
“Doanh Doanh… Có chuyện gì thì em nói với anh, đừng giấu trong lòng có được không?”
Cô không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười và vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh không đi tìm chị ấy sao?”
Nghe cô hỏi, anh liền nhíu mày. Chị ấy mà cô nói, chẳng lẽ là đang nói đến Hắc Mộc Yên Chi…
“Xin lỗi! Tôi không phải là cố ý nghe lén đâu, chỉ là vô tình nghe được thôi.”
“Em… Vì chuyện này mà buồn sao?”
“Không phải! Chỉ là tôi cứ nghĩ anh chắc chắn sẽ đi tìm chị ấy.”
Mục Trì Khiêm im lặng không trả lời. Anh cứ im lặng mà nhìn cô thật lâu. Hóa ra, cô vì chuyện này mà đau lòng…
Đưa tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh để cô đối diện với ánh mắt của mình rồi nhỏ giọng nói.
“Anh làm sao có thể bỏ mặc vợ của mình để đi ra ngoài lo cho cô gái khác được chứ?”
Doanh Doanh đưa mắt nhìn anh, biểu cảm của cô lúc này nhìn như thể cô đang rất tủi thân. Đôi mắt đỏ hoe, đến cả hai bên má cũng bắt đầu ửng đỏ. Vài giọt nước long lanh đọng lại nơi đáy mắt giống như anh chỉ cần nói thêm một câu nữa là cô sẽ lập tức khóc lên.
Nhìn thấy sự tủi thân của cô, anh vừa thấy thương lại vừa thấy buồn cười. Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa hai bên má rồi lại dịu dàng lau nước mắt cho cô, anh khẽ cười rồi nói.
“Xin lỗi! Lại làm em khóc rồi.”
“Anh… Thật sự… Không đi tìm chị ấy sao?”
“Ừm… Anh đã nói là không đi mà.”
"Vậy… Anh và chị ấy… "
Doanh Doanh ngập ngừng nhìn anh, bởi lẽ ngay lúc này đây, nội tâm của cô đang đấu tranh gây gắt. Cô nửa muốn biết mối quan hệ của hai người, nửa lại sợ anh vẫn còn tình cảm với cô ấy.
Doanh Doanh cũng không biết, tại sao bản thân mình lại lo sợ điều này. Mặc dù cô không nhớ chút gì về chuyện xảy ra giữa hai người trong quá khứ, vậy nhưng cô vẫn cứ cảm thấy… Ghen…
Mục Trì Khiêm không trả lời vội, anh lại cứ thích nhìn biểu cảm này của cô. Bởi lẽ anh biết, rõ ràng là cô đang ghen rồi.
“Nè! Anh có nghe tôi nói gì không vậy?”
“Có! Anh đang nghĩ xem phải trả lời em thế nào mới được.”
“Không cần suy nghĩ đâu, anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh có còn…”
“Còn gì hửm?”
“Còn… Có còn tình cảm với chị ta hay không.”
“Em thật sự muốn biết sao?”
“Ừm! Tôi muốn biết và cũng hy vọng anh sẽ thành thật mà trả lời tôi.”
Anh lại im lặng nhìn cô. Ánh mắt hai người cứ nhìn nhau thật lâu mà chẳng ai nói với ai lời nào. Doanh Doanh thật sự cảm thấy khó chịu chết đi được. Cô đang rất muốn nghe câu trả lời của anh, còn anh thì lại cứ im lặng.
“Em… Thật sự muốn nghe sao?”
“Ừm… Anh trả lời đi. Cuối cùng thì bây giờ anh có còn… thích chị ấy không?”
“Nếu như anh nói … anh vẫn thích Hắc Mộc Yên Chi thì… em sẽ thế nào?”
[…]
Kỳ Thiếu Thương một thân tây trang chỉnh tề, đầu đội nón, mặt đeo khẩu trang. Anh cứ thế mà vội vã đi vào trong quán bar…
Vừa đi vào bên trong, liếc mắt nhìn qua một lượt, anh liền nhìn thấy cô ấy rồi. Mười năm không gặp, cô cũng không có gì thay đổi, vẫn cái bóng lưng mảnh mai ấy, mái tóc búi cao, dáng người nhỏ nhắn… tất cả vẫn giống như ngày xưa.
Bước thật nhanh đi về phía quầy rượu, anh đưa tay giữ lấy cổ tay cô trước khi cô kịp đưa ly rượu lên nốc cạn. Hắc Mộc Yên Chi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Quay sang nhìn người vừa mới xuất hiện, cô lớn tiếng hỏi.
“Cậu là ai?”
"Đừng uống nữa, chị say rồi. "
"Giọng nói này… "
Hắc Mộc Yên Chi cố gắng để bản thân lấy lại chút tỉnh táo. Cô nhíu chặt mày, cố gắng lục tìm lại chút kí ức của ngày xưa.
“Thương… Kỳ… Là Kỳ Thiếu Thương có đúng không?”
Kỳ Thiếu Thương im lặng nhìn cô, mãi một lúc lâu sau anh mới lên tiếng thở dài. Mười năm không gặp, anh cứ tưởng cô quên anh rồi, vậy mà… Cô vẫn nhớ.
Đưa bàn tay còn lại giành lấy ly rượu trên tay cô, anh nhẹ nhàng đặt nó lên bàn rồi nhỏ giọng nói.
“Chị say lắm rồi, em đưa chị về.”
“Không… Chị… Không say. Nếu như… Ợ… Nếu như đã đến rồi thì… Ợ… Chúng ta uống… Uống thêm vài ly để ôn lại… Ưm… Ôn lại chuyện cũ đi.”
“Yên Chi! Chị say rồi, đừng làm loạn nữa.”
“Hưm… Chị… Không có say. Nếu chị say thì đã… không nhớ tên nhóc thối tha đó nữa.”
“Yên Chi…”
"Kỳ Thiếu Thương… Chị… Chị hối hận rồi… "
Nói xong, cô cúi mặt xuống rồi khẽ mỉm cười. Chỉ là nụ cười đó lại mang theo cả hai dòng nước mắt ấm nóng rơi ra. Cô khóc… Khóc thật rồi. Cô… hối hận rồi.
“Nếu như cho chị thêm một cơ hội để làm lại… Chị nhất định… sẽ không rời đi đâu.”
Đi sai một bước… dang dở một cuộc tình … Nếu ngày đó cô không rời đi thì hạnh phúc kia đã thuộc về cô rồi…