Đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn về phía Hạ An An. Mục Trì Khiêm không mặn không nhạt mà nói.
“Hạ nhị tiểu thư! Cô nghe rõ chưa? Người ta đã nói là không có bất kỳ một mối quan hệ nào với cô… vậy cô nghĩ xem, tôi nên đối phó cô thế nào đây?”
Hạ An An nhìn Kỳ Thiếu Thương, trong đôi mắt đen láy ấy vẫn là hiện lên một chút gì đó đau lòng. Mặc dù nói mối hôn sự này là do người lớn quyết định, nhưng có lẽ Kỳ Thiếu Thương không biết, kể từ lần đầu gặp gỡ của mười mấy năm về trước, Hạ An An đã đem lòng cảm mến anh từ lâu rồi. Chỉ là năm dài tháng rộng, lời trong lòng còn chưa nói, người trong lòng đã ngoảnh mặt hóa người dưng.
“Muốn xử lý thế nào… tùy anh.”
Hạ An An nhỏ giọng nói. Những người có tâm tư nghe qua liền biết, trong lời nói đó còn có chút đau lòng. Ai cũng thế, ai cũng đều muốn có cho mình một chỗ dựa vững chắc. Bất kể là mình làm sai hay đúng, đều sẵn lòng dung túng mà bảo vệ cho mình. Vậy nhưng… Hạ An An lại không có được cái may mắn đó. Thôi thì đều là do hai người bạc duyên bạc phận mà thôi.
Vừa lúc đó, Doanh Doanh cùng với Thẩm Linh Lan và Đinh Duật Phàm từ bên trong bước ra. Nhìn thấy cô, anh liền đưa tay đỡ lấy. Đôi mắt lạnh lùng vừa nãy biến đâu mất, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng khiến người khác phải ganh tị.
“Doanh Doanh! Vết thương của em không sao đó chứ? Có để lại sẹo không?”
“Yên tâm đi! Tôi đã ra tay thì chắc chắn sẽ giải quyết thật gọn gàng.”
Hạ An An đưa mắt nhìn sang Doanh Doanh. Trong đôi mắt tức giận đó, hình như còn có cả chút ganh tị và cả chút xót xa. Cuộc sống của cô ta, vốn dĩ chẳng một ai biết. Người ngoài chỉ nhìn thấy vỏ bọc bướng bỉnh, ngang ngược của cô ta… nhưng lại chẳng một ai có thể nhìn thấy được những suy nghĩ và tâm tư ẩn sâu bên trong trái tim mỏng manh ấy. Bọn họ ghét cô, nói cô đanh đá, nói cô ngang ngược, nói cô cậy mình cậy thế mà ức hiếp người khác. Nhưng chẳng một ai biết, cuộc sống của cô ở Hạ gia vốn cũng chẳng dễ dàng gì…
“Hạ Doanh Doanh! Hôm nay tôi thua cô. Muốn xử thế nào tùy cô.”
Doanh Doanh im lặng. Đôi mắt xinh đẹp mang theo sự tĩnh lặng mà nhìn cô ta. Khẽ thở một hơi dài, cô nhỏ giọng nói với người trước mặt.
“Tôi chỉ cần cô đến xin lỗi mẹ tôi vì những lời nói mà cô đã xúc phạm đến bà ấy mà thôi.”
“Tôi nói cho cô biết… Không thể nào.”
" Hạ An An! Nếu như cô đã cố chấp như vậy… thì tôi không còn gì để nói nữa. Trì Khiêm! Anh muốn xử lý cô ta thế nào cũng được."
Nghe xong lời cô nói, anh khẽ mỉm cười nhìn cô thật dịu dàng. Nhưng khi quay sang nhìn người đối diện bên kia, nụ cười đó liền lập tức trở nên lạnh lẽo. Không nói không rằng anh lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Diễn. Chỉ trong ba hồi chuông, người bên kia đã nhấc máy.
"Lưu Diễn! Nghe cho rõ từng lời tôi nói. Tất cả các hạng mục đang hợp tác với tập đoàn Hạ thị…lập tức ngưng lại. Các vốn đầu tư vào kế hoạch hợp tác sắp tới… cũng lập tức ngưng lại. Đồng thời… phong sát… "
Lời anh nói giống như tiếng sét đánh xuống ngang tai. Hạ An An nghe xong, cả người lập tức cứng đờ, đôi mắt hiện rõ sự hoảng loạn, cơ thể nhỏ nhắn cũng bắt đầu run lên. Cô ta bị anh xử lý thế nào cũng được, nhưng nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến Hạ Thị thì chắc chắn người đàn ông đó sẽ không tha cho cô ta.
Lấy lại chút bình tĩnh cuối cùng, cô ta run rẩy nói.
“Mục Trì Khiêm! Anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ xin anh đừng động vào Hạ thị.”
Mục Trì Khiêm cười lạnh rồi đáp.
“Để tôi nói cho cô biết… không thể nào.”
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Cơ thể nhỏ nhắn bước lùi về sau. Như sực nhớ ra chuyện gì đó, cô ta quay sang nhìn Doanh Doanh rồi bất ngờ quỳ xuống. Bàn tay thon thả nắm lấy tay cô, Hạ An An run giọng nói.
“Doanh Doanh! Tôi… Tôi sai rồi. Xin… Xin cô… tôi cầu xin cô… Cô… Cô muốn đánh muốn chửi tôi thế nào cũng được… Cô muốn tôi làm gì cũng được… Xin cô nói với anh ta… tha… tha cho Hạ thị. Nếu không… tôi… tôi sẽ…”
Doanh Doanh nhìn thấy sự hoảng loạn của cô ta thì liền cảm thấy rất lạ. Hạ An An trước đây mà cô biết, chưa từng có dáng vẻ này bao giờ. Rốt cuộc… là xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho cô ta…
Tiếng chuông điện thoại trong túi reo lên. Hạ An An liền giật mình. Bàn tay run rẩy lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn dãy số gọi đến, cô ta liền bật khóc. Nhấn nút nhận cuộc gọi, Hạ An An run run đưa điện thoại lên nghe.
“B…Ba…”
“Con… Con sẽ về ngay…”
Nghe cách nói chuyện, Doanh Doanh đoán người gọi đến là Hạ Hạo Dân. Nhưng tại sao… Hạ An An lại có vẻ như… sợ hãi ông ta đến vậy…
Cất điện thoại vào túi xách, Hạ An An máy móc đứng lên. Cô ta như người mất hồn, xoay người bước đi.
“Khoan đã!”
Doanh Doanh lên tiếng giữ cô ta lại. Hạ An An đứng đó nhưng lại không quay đầu nhìn lại phía sau. Nén lại cảm giác trong lòng, cô ta không chút cảm xúc đáp lại.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Ngày mai… tôi muốn cô đến nhà xin lỗi mẹ của tôi. Chỉ cần như vậy, tôi sẽ không động đến Hạ thị.”
“Được!”
Nói rồi, cô ta bước đi. Được dăm ba bước thì đột ngột dừng lại.
“Hạ Doanh Doanh! Cảm ơn!”
Nhìn dáng người bước đi trong vô hồn của Hạ An An, chẳng hiểu sao Doanh Doanh lại cảm thấy có chút lo lắng trong lòng. Mục Trì Khiêm nhìn thấy biểu cảm của cô, anh nhỏ giọng hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
“Em thấy… Hạ An An… hình ảnh không ổn lắm.”
“À… Mẹ tôi vừa mới nhắn tin, nói là đã hủy hôn ước với nhà cô ta rồi.”
Kỳ Thiếu Thương không chút cảm xúc nói. Doanh Doanh nghe xong thì liền nhíu mày.
“Anh là… Kỳ Thiếu Thương?”
“Ừm… Chúng ta hình như là đã từng gặp qua.”
“Mười mấy năm trước, sinh nhật mười hai tuổi của An An… người dỗ nó nín khóc là anh?”
“Ừ… là tôi thì đã sao? Cũng đã mười mấy năm rồi còn gì.”
“Chẳng lẽ anh không biết… Hạ An An… thích anh suốt mười mấy năm qua sao?”