Nghe anh nói xong, cả Trân Trân và Yến Uyển đều lập tức im lặng. Cùng đưa mắt nhìn về phía anh, trong lòng mỗi người đều mang theo một suy nghĩ riêng của mình.
Đặng Yến Uyển không thể để mất chức vụ này còn Diệp Trân Trân thì không thể mất công việc này được. Nếu không thì... mọi nỗ lực của cô đều sẽ thành công cóc.
"Sao? Không cãi nữa à?"
Trân Trân đưa mắt liếc xéo Đặng Yến Uyển một cái. Đưa miếng bánh cuối cùng vào trong miệng của mình, cô cố gắng nhai thật nhanh rồi nuốt xuống. Uống thêm một hớp trà, cảm thấy vô cùng thoải mái. Lúc này, cô mới đứng dậy rồi đi về phía anh.
Khẽ cúi mặt xuống, cô không mặn không nhạt mà nói.
"Trợ lý Lưu! Tôi xin lỗi! Xin anh cho tôi một cơ hội, tôi không thể mất công việc này được."
Đặng Yến Uyển nhìn thấy cô làm như thế, cô ta cũng liền vội vã làm theo.
"Đúng, đúng! Trợ lý Lưu! Anh giơ cao đánh khẽ, muốn mắng muốn phạt thế nào cũng được, chỉ xin anh đừng đuổi việc tôi."
Lưu Diễn nghiêm mặt nhìn hai người. Đôi mắt lạnh lùng không để lộ chút cảm xúc nào. Sinh ra là con người, ai cũng sẽ phạm lỗi. Đặng Yến Uyển là lần đầu, còn cô aya thì lại không có lỗi. Nếu như đuổi việc hai người họ, thì quả thật là có chút quá nghiêm khắc rồi.
"Lần này... Tôi sẽ không đuổi việc hai người. Mỗi người viết cho tôi một bản cảm kết, sáng mai đưa cho tôi. Tôi cho hai người một cơ hội, trong vòng một tháng tới, nếu ai phạm lỗi thì lập tức tự mình viết đơn nghỉ việc. Nghe rõ chưa?"
Hai cô gái đều không hẹn mà cùng ngước mắt lên nhìn anh. Họ đồng thanh đáp:
"Đã rõ!"
Lưu Diễn muốn nói thêm điều gì đó, cuối cùng lại gói gọn trong tiếng thở dài. Khẽ lắc đầu, anh im lặng rồi xoay người đi.
[...]
Bệnh viện...
"Bà chủ! Tôi đã gọi cho mợ rồi, mợ ấy sẽ đến ngay thôi."
Dì Nhung vừa cẩn thận sắp xếp đồ đạc, vừa mỉm cười vui vẻ nói với bà. Lý Chiêu Anh nhìn người trước mặt, cũng chỉ có thể cười trừ mà thôi. Người gì đâu... đã thật thà lại còn tốt tính, thật là khiến người ta vừa mừng lại vừa cảm thấy lo lắng.
"Bà chủ à! Bà có muốn ăn gì không? Tôi đi mua cho bà."
"Chị Nhung à! Tôi mới ăn rồi mà."
Dì Nhung chợt khựng lại, à hình như đúng là vừa mới ăn rồi. Nghĩ xong lại tự mình cười, đầu óc bà dạo này lại cứ hay quên tới quên lui.
Lý Chiêu Anh khẽ cười, đi chậm về phía bà rồi nói.
"Ở trong phòng ngột ngạt quá. Tôi muốn đi dạo một lát."
"Được! Tôi đưa bà chủ đi."
Lý Chiêu Anh khẽ gật đầu. Dì Nhung sắp lại đống đồ cho gọn gàng rồi dìu bà đi ra khỏi phòng.
Ánh nắng chiều tà vẫn còn mang theo chút hơi nóng. Dì Nhung dìu bà đi tảng bộ ở khuôn viên nhỏ gần cổng bệnh viện. Trước mặt có trồng một khóm hoa lưu ly, đôi mắt đượm buồn... bà lại nhớ về những ngày xưa cũ.
Ngày xưa đó, bà cũng từng có một mối tình rất đẹp, rất nên thơ... Mối tình vụng dại mang theo bao mộng mơ của những ngày non trẻ. Mối tình trong sáng không chút toan tính vụ lợi. Yêu... yêu đến điên đến dại...
Nhưng người ta nói đúng, hạnh phúc thì chẳng có bao lâu, nhưng nỗi đau thì một đời không thể xoá. Nỗi đau đó, cứ cháy mãi trong tim, giống như một vết thương vẫn nhức nhối mỗi khi hồi tưởng.
Nhìn những cánh hoa tím khẽ đung đưa, đôi mắt của bà ánh lên vài giọt lệ. Cứ tưởng là đã quên... vậy nhưng hoá ra, vẫn còn âm ỉ mà đau mãi.
"Ây dô... đó chẳng phải là dì Chiêu Anh sao?"
Giọng nói lanh lảnh vang lên khiến Lý Chiêu Anh và Dì Nhung đều cùng đưa mắt nhìn về phía người vừa mới lên tiếng. Chỉ là khi nhìn thấy gương mặt của người đó, tâm trạng của Lý Chiêu Anh lại bỗng dưng trở nên vô cùng tồi tệ.
Hạ An An và Sở Dung Âm chậm rãi đi về bà, trong mắt mang theo một sự giễu cợt.
"Chị Chiêu Anh! Trùng hợp thật! Chị cũng đến đây khám bệnh sao?"
Sở Dung Âm lên tiếng hỏi, giọng nói của bà ta nghe chẳng ra được chút thiện ý nào.
Lý Chiêu Anh vẫn một vẻ điềm tĩnh tao nhã, cười nhẹ rồi đáp lại.
"Tôi đến để phẫu thuật ghép tim."
"Phẫu thuật ghép tim? Ô... không ít tiền đâu nha. Chị... có đủ tiền không đó... hay... là được đại gia nào đó bao nuôi?"
Nói xong, Sở Dung Âm bật cười, nụ cười ẩn chứa sự khinh bỉ tột cùng.
"Tự nói tự cười...đồ thần kinh."
Dì Nhung nghe bà ta nói xong thì liền có chút tức giận nên liền đáp trả. Sở Dung Âm bị mắng như thế, thì liền trừng mắt nhìn người kia. Dì Nhung cũng không chịu thiệt, vểnh mặt lên đối chọi với ánh mắt hung hăng đó.
"Sao? Tưởng trừng mắt là tôi sợ à?"
"Bài dì này... bà là ai? Sao lại dám xem nhiều chuyện của tôi? A... hay là bà cũng cùng một ruột với người đàn bà rẻ tiền này?"
Không có tiếng trả lời. Chỉ có một tiếng chát vang lên tiếng giòn giả. Dì Nhung cứ thế không chúc chần chừ mà tặng cho bà ta một cái tát thật mạnh khiến Sở Dung Âm không kịp trở tay."
"Bà dám đánh tôi?"
"Tôi đánh bà thì sao hả? Ai bảo bà dám sỉ nhục bà chủ của tôi?"
bà chủ bà gọi người đàn bà bằng tiền này là bà chủ sao các người diễn kịch cho ai coi vậy
Người lên tiếng là Hạ An An - nhị tiểu thư Hạ gia, cũng là em gái cùng cha khác mẹ của Hạ Doanh Doanh. Nhìn thấy mẹ của mình bị bắt nạt, cô ta liền muốn ra mặt đòi lại.
Dì Nhung cũng đâu có chịu thua, liền xắn tay áo đứng chắn phía trước mặt bà chủ của mình.
"Sao? Cô muốn gây sự có đúng không?"
"Là bà ra tay đánh người trước."
"Thì sao? Là mẹ cô xúc phạm bà chủ của tôi trước."
Nghe nói thế, Sở Dung Âm liền lên tiếng.
"Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi mà. Bà ta chắc chắn là đang được bao..."
"Bao cái đầu của bà đó. Bà có biết bà ấy là ai không? Bà ấy là mẹ vợ của Nhị thiếu gia... Mục Trì Khiêm."