Nếu như ngày đó, anh không cấm cản hai người họ thì có lẽ ngày hôm nay, em gái của anh đã trọn vẹn một hạnh phúc. Bây giờ nhìn thấy cô nghẹn ngào nói nhớ, anh tự trách bản thân mình rất nhiều.
"Jerry! Xin lỗi, anh sai rồi."
"Anh hai! Anh hai không sai, em biết anh chỉ là lo nghĩ cho tương lai của em thôi."
"Em không trách anh hai sao?"
"Không đâu! Em làm sao có thể trách anh hai được chứ. Em chỉ hy vọng anh hai sẽ luôn ủng hộ em thôi."
"Được! Anh hứa."
Trên ánh đèn sân khấu lộng lẫy, Mục Trì Khiêm nhìn thấy Doanh Doanh. Cô đứng đó, bên cạnh Vương Thừa Vũ, toàn thân xinh đẹp như một nàng công chúa cao sang. Anh nhớ cô... Rất nhớ cô.
Kết thúc bài phát biểu, Vương Thừa Vũ đưa mắt nhìn quanh. Chẳng hiểu sao anh lại có một loại cảm giác rất lạ. Dường như có ai đó cứ nhìn về phía anh mãi không thôi.
Bữa dạ tiệc được bắt đầu. Tiếng nhạc du dương vang lên khiến lòng người lâng lâng trong từng điệu nhảy. Dòng khách khứa hòa vào nhau, họ cùng nhau khiêu vũ theo điệu nhạc nhẹ nhàng êm êm.
Vương Thừa Vũ lại không hòa cùng dòng người ấy, anh cùng Doanh Doanh đi đến một góc nhỏ rồi ngồi xuống mà nâng ly rượu lên.
"Đừng có uống nhiều quá."
Doanh Doanh tốt bụng lên tiếng nhắc nhở anh một câu. Vương Thừa Vũ nhìn cô rồi cong môi lên cười.
"Hôm nay có lẽ Mục Trì Khiêm cũng sẽ đến."
"Vậy sao?"
"Cô có thể đi tìm anh ta."
"Anh thật sự sẽ để tôi đi sao?"
"Ừm! Đi đi. Tôi tự biết chừng mực. Khi nào tôi muốn đi sẽ gọi cô."
"Được! Cảm ơn anh."
Doanh Doanh xoay người rời đi. Vương Thừa Vũ nhìn theo bóng lưng của cô rồi khẽ lắc đầu. Cũng trách bản thân anh quá lương thiện, không nỡ nhìn thấy cô gái vô tội này phải chịu tổn thương.
Nâng ly rượu trên tay lên một hơi uống cạn, vị rượu cay nồng giống như muốn làm tan nát cả trái tim anh. Nhìn người ta có đôi có cặp, anh lại tự thấy chạnh lòng.
Phụ nữ xung quanh anh không thiếu nhưng lại chẳng có ai giống như Tuyết Anh. Cũng đã có rất nhiều lúc, anh muốn tìm một ai khác để yêu thương và bảo bọc, vậy nhưng lại cũng chẳng thể nào quên được cô. Trên đời này, Phương Tuyết Anh chỉ có một, người khác dù có tốt thế nào thì cũng không tốt bằng cô.
Một ly rồi lại một ly, Vương Thừa Vũ hình như là có chút say rồi. Càng say, anh lại càng thấy nhớ cô nhiều hơn...
Ở phía xa kia, lẫn trong đám đông đang cùng nhau khiêu vũ ấy, một dáng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt anh. Đôi mắt lạnh lùng ấy bỗng dưng hoảng loạn, anh đặt ly rượu xuống bàn rồi vội vã chạy về phía cô gái kia.
Chẳng hiểu sao trái tim anh lại đập nhanh đến lạ. Dáng người cao lớn đi vào đám đông, anh đưa tay túm lấy cổ tay của cô ấy. Khoảnh khắc chạm vào người cô, trái tim anh bỗng dưng như ngừng đập. Loại cảm giác này, sao mà lại quen thuộc đến vậy.
"Tuyết Anh... Là em sao?"
Cô gái không trả lời, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh thật lâu. Ẩn sau lớp mặt nạ ấy, Vương Thừa Vũ cảm thấy cô ấy chính là Phương Tuyết Anh.
"Vương tổng! Chúng ta khiêu vũ một lát có được không?"
[...]
Tách khỏi đám đông náo nhiệt ấy, Doanh Doanh loay hoay tìm kiếm bóng dáng của anh. Lang thang trên dãy hành lang vắng người, đôi mắt xinh đẹp mong chờ sẽ tìm được anh.
Đến một đoạn hành lang tối, một bàn tay to lớn túm lấy cổ tay khiến cô giật mình.
"Là anh đây!"
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến trái tim cô bình tĩnh trở lại. Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh, cô nghẹn ngào hỏi.
"Trì Khiêm! Là anh thật sao?"
Đưa tay tháo chiếc mặt nạ xuống, gương mặt quen thuộc của anh xuất hiện trong đôi mắt lấp lánh của cô.
"Là anh đây! Anh nhớ em!"
Cảm xúc nhung nhớ như vỡ òa, cô cứ thế mà sà vào lòng anh. Hai cánh tay ôm chặt lấy cơ thể của người trước mặt, cô dụi đầu vào lòng anh rồi nói.
"Em cũng nhớ anh, rất nhớ... "
"Vương Thừa Vũ có làm khó em không?"
"Không có! Anh ta không gây khó dễ gì cho em cả."
"Xin lỗi! Để em chịu khổ rồi."
Trên dãy hành lang vắng bóng người, anh và cô ôm chặt lấy nhau. Cảm giác xa cách đã lâu lại càng khiến trái tim hai người run lên vì nhung nhớ. Ôm chặt lấy anh, cô mím chặt môi mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Mục Trì Khiêm đưa tay ôm lấy cô, anh nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng nhỏ để vỗ về. Giờ thì anh đã hiểu, cảm giác xa cách người mình yêu đau lòng đến nhường nào. Anh sai... sai thật rồi.
"Trì Khiêm! Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Được! Em hỏi đi."
"Chuyện của Vương Thừa Vũ và Tuyết Anh... năm đó là như thế nào?"
"Chuyện này... "
"Có phải Tuyết Anh đã có thai rồi đúng không?"
Mục Trì Khiêm khẽ thở một hơi dài. Anh buông cô ra, đôi mắt dịu dàng nhìn cô rồi nói.
"Năm đó, Tuyết Anh đã có thai hơn hai tháng rồi."
"Vậy tại sao anh..."
"Anh sai rồi! Bây giờ hy vọng là vẫn còn kịp."