Mục lục
Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Trang kinh ngạc nhìn hắn, quên cả giãy dụa.

Ngực hắn không ngừng phập phồng, đôi mắt ửng đỏ có chút đáng sợ.

Sau một lúc lâu, nàng mới nhấn rõ từng chữ hỏi: "Vì sao phải làm như vậy?"

Một câu này của nàng giống như dùng hết sức lực đẩy hắn ngã ra phía sau. Thượng Trang kinh hãi, lúc này đã thấy hắn quay mặt nhìn mình, nhẹ giọng: "Những gì mẫu phi làm với ngươi, trước đó ta thật sự không biết." Nếu không phải Linh Khuyết vô tình kể, hắn thật không biết gì cả.

Thượng Trang sợ tới ngây người.

Hắn đây là... Đang giải thích sao?

Một Nguyên Duật Diệp như vậy khiến nàng không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Nàng vốn quen với tính cách không phân phải trái của hắn, quen với cái cách tự xưng "bổn vương" trước kia.

Hắn nhắm mắt lại, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy nàng, chỉ vào chăn đệm, nói: "Gọi người vào thay đi, ướt hết rồi."

Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, nàng gác chén không lên bàn, một tay nhấc chăn đệm lên, một tay lấy áo choàng trên giá bên cạnh khoác lên cho hắn, thấp giọng: "Nô tỳ kêu người vào dọn dẹp ngay." Nói xong, nàng hốt ha hốt hoảng cầm chăn bỏ chạy ra ngoài.

Nha hoàn bên ngoài thấy nàng thì không khỏi kinh hãi, vội vàng tiến lên phụ giúp thì nghe nàng nói: "Không cần, mấy thứ này dơ rồi, ngươi vào trong thay chăn đệm cho Vương gia đi."

Nha hoàn chần chờ, cuối cùng cũng gật đầu vào trong.

Thượng Trang đột nhiên cảm thấy bản thân có chút mơ hồ, nàng thật không biết vì sao Nguyên Duật Diệp lại nói với mình những lời như vậy. Nàng thật không ngờ thì ra hắn lại giúp đỡ mình.

Đúng, nhưng chỉ có một chuyện thôi.

Nàng tự nói với chính mình.

Nàng vùi đầu mà chạy về phía trước, thiếu chút nữa đã đụng phải người. Gia đinh kia vốn muốn quở trách, nhưng lúc nhìn kỹ lại phát hiện đây là ngự tiền thượng nghĩa, gương mặt tức giận liền thay bằng nụ cười: "Vu thượng nghĩa sao lại gấp gáp như vậy? Việc này cứ kêu nha hoàn làm là được rồi."

Thượng Trang định mở miệng, nhưng lúc ngẩng đầu lại thấy Mộ Dung Vân Sở đang đứng phía sau gia đinh.

Nàng không khỏi kinh hãi, Mộ Dung Vân Sở cũng nhíu mày, nàng ta sao lại ở đây?

Gia đinh liền hoàn hồn, vội nói: "Tiểu nhân đáng chết. Thừa tướng đại nhân, mời, Vương gia đang nghỉ ngơi trong phòng." Dứt lời, hắn liền nghiêng người mời Mộ Dung Vân Sở đi trước.

Thượng Trang cũng ôm chăn đệm tránh qua một bên.

Hắn liếc nàng, sau đó mới nâng bước đi về phía trước.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng vừa đi qua, Thượng Trang bất đắc dĩ mà lắc đầu, lần này việc Nguyên Duật Diệp bị thương người trong triều không mấy ai biết, vương phủ chỉ truyền lời nói bị phong hàn. Cho nên, đám quan lại muốn mượn cớ này tới thăm bệnh đều phải trở về. Thật không ngờ, Mộ Dung Thừa tướng lại vào trong được.

Thời điểm gia đinh đưa Mộ Dung Vân Sở vào, nha hoàn vừa lúc thay chăn đệm cho Nguyên Duật Diệp xong.

"Vương gia." Mộ Dung Vân Sở hành lễ với hắn.

Hạ nhân trong phòng đều thức thời lui xuống, người trên giường cười cười: "Khó có dịp Thừa tướng tới thăm bổn vương." Hắn duỗi tay ban ngồi,

Mộ Dung Vân Sở ngồi xuống, lên tiếng: "Đó cũng là nhờ Vương gia nể mặt." Nếu không hắn đã giống những kẻ bên ngoài vừa vào đã bị đuổi về.

Nguyên Duật Diệp ho khan vài tiếng: "Khụ khụ... Trận phong hàn này thật làm khó bổn vương. Đúng rồi, không biết Thừa tướng hôm nay tới đây là có việc gì."

Mộ Dung Vân Sở lập tức đi vào chủ đề: "Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là Hiền phi nương nương có đề cập với thần hôn sự của xá muội, thần tới đây là muốn hỏi một chút ý tứ của Vương gia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK