Mục lục
Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất ngờ xảy ra tình huống này khiến ai nấy đều kích động.

Thượng Trang không khỏi giật mình, theo bản năng muốn rút tay ra.

"Ưm..." Nghe nam tử trên giường thét lên một tiếng lớn, Tề Hiền phi đã muốn phát điên mà xông lên, đẩy Thượng Trang ra, nắm lấy tay hắn: "Diệp Nhi, Diệp Nhi con sao rồi? Diệp Nhi, con mau mở mắt nhìn mẫu phi đi!"

Hoàng đế cũng cả kinh đứng lên. Trần Trung vội tiến lên đỡ ông.

Thượng Trang đứng ngây người bên cạnh, nàng rõ ràng thấy Nguyên Duật Diệp liếc mắt nhìn nàng, mặc dù thời gian rất ngắn. Nhưng, hắn xác thực đã mở mắt.

Miệng vết thương trên lưng đột nhiên truyền tới cơn đau nhưng thật ra lại giúp hắn thêm tỉnh táo.

Cả người không còn chút sức lực, hắn vẫn nhắm mắt, mở miệng: "Mẫu phi, kêu Linh Khuyết đến đi. Nhi thần không quen để người khác hầu hạ."

Tề Hiền phi trong nhất thời không thể nói gì.

Hoàng đế hừ một tiếng: "Nha đầu kia trẫm đã sai người lôi ra ngoài đánh chết."

"Phụ hoàng!" Nghe vậy, hắn vội mở mắt nhìn thân ảnh màu vàng trước giường, "Phụ hoàng khai ân, Linh Khuyết... Linh Khuyết nàng ấy..." Hắn thở hổn hển, hô hấp có chút khó khăn.

Thượng Trang nhìn Nguyên Duật Diệp, bộ dáng của hắn giống như chuẩn bị ngất đi.

Tề Hiền phi thấy con mình như vậy chỉ đành giúp hắn cầu tình: "Hoàng Thượng, ngài tha cho Linh Khuyết đi, thần thiếp nghĩ nàng ta sẽ không dám tái phạm nữa đâu."

"Phụ hoàng, ưm..."

Hoàng đế thở dài, nói với Trần Trung: "Truyền khẩu dụ của trẫm tha cho nha đầu kia. Những người còn lại, không cần phạt trượng."

"Vâng." Trần Trung lập tức lui xuống, hắn sợ chỉ cần chậm trễ, cho dù là đại la thần tiên cũng không cứu được.

Hoàng đế lại nhìn Trọng thái y: "Đứng đó làm gì? Còn không mau xem vết thương cho Vương gia."

Ông còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Nguyên Duật Diệp, chỉ là với tình hình trước mắt, việc cần làm là trị thương cho Nguyên Duật Diệp.

Trọng thái y lau mồ hôi, gật đầu liên tục: "Vâng vâng, vi thần tuân mệnh. Thánh Thượng và nương nương xin ra ngoài chờ một lát."

Hoàng đế chần chờ, rốt cuộc cũng không nói gì. Tề Hiền phi khóc lóc đứng dậy ra ngoài.

Thượng Trang theo yêu cầu của Trọng thái y lại tiếp tục đỡ Nguyên Duật Diệp ngồi dậy. Thái y nhìn qua vết thương sau lưng của hắn, ánh mắt có chút nghiêm trọng, bởi vì trước khi tới ông chỉ nghĩ Thành Vương bị sốt, lúc này chỉ đành ra ngoài kêu người chuẩn bị thuốc trị thương.

Bên trong chỉ còn Nguyên Duật Diệp và Thượng Trang.

Thượng Trang nhịn không được xem thương tích sau lưng của hắn, đây rõ ràng là do kiếm đâm, vết thương rất sâu. Nhìn vào, nàng cũng không biết có ảnh hưởng tới gân cốt hay không.

Nàng không hỏi hắn tại sao là bị thương, bởi vì vết thương này không liên quan tới nàng. Nếu không, với tính của Nguyên Duật Diệp, tất cả trách nhiệm đều sẽ đổ lên người nàng.

Hắn vô lực tựa vào người Thượng Trang, lúc này cũng mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén không hề giống vẻ ngoài ốm yếu của hắn.

Thượng Trang nhịn không được nhẹ giọng: "Vương gia thật sự rất có kiên nhẫn."

Hắn đã sớm tỉnh, không phải sao? Hoặc có thể nói, hắn căn bản không hề hôn mê.

Nếu không sao hắn có thể biết Linh Khuyết không có ở đây mà mở miệng muốn nàng ấy tới hầu hạ. Hắn đang đợi cái gì? Đợi không được, hắn rốt cuộc vẫn mở miệng vì bảo vệ Linh Khuyết khỏi cái chết sao?

Hắn không phủ nhận, chỉ hừ một tiếng, cắn răng: "Bổn vương còn tưởng ngươi rất lợi hại nên mới có gan đứng ra cầu tình, thì ra, năng lực cũng chỉ có vậy."

Thượng Trang phẫn nộ cúi đầu nhìn hắn, nàng thật bị hắn làm cho tức chết.

Nàng cầu tình giúp Linh Khuyết vốn dĩ xuất phát từ lòng tốt. Đó là tỳ nữ của hắn, cứu nàng ấy không phải nghĩa vụ của nàng.

Hắn mặc kệ nàng đang tức giận, cứ thể mở miệng: "Thấy bổn vương như vậy, ngươi không nên tự trách sao?"

Việc này... Việc này có liên quan gì tới nàng? Rõ ràng nàng chưa từng giơ kiếm lên đâm hắn.

Hắn có ý tốt nhắc nhở: "Nếu không phải vì nhìn xem ngươi có thành ý hay không, bổn vương sao có thể bị ướt mưa? Nếu không phải vì cảm lạnh mà không khỏe, bổn vương sao có thể để kẻ khác có cơ hội ám toán? An Lăng Vu, ngươi tốt nhất là nên có chút lương tâm đi."

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK