Thời điểm nói ra lời này, chính nàng cũng cảm thấy bình thường. Nếu hôm nay người Hoàng đế muốn nàng tiếp cận là Hoàn Vương, chỉ sợ nàng sẽ không hai lời như thế.
Hoàng đế nhíu mi, cúi đầu nhìn nữ tử trước mặt, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Vậy sao?"
Ông đã không còn tức giận như trước, chỉ lẳng lặng chờ nàng tiếp tục. Thượng Trang nói: "Nếu nô tỳ hận Vương gia, nô tỳ nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Thánh Thượng giao. Chỉ tiếc, nô tỳ không có thù hận với Vương gia, mà nô tỳ chỉ là một nữ tử. Điều này là chuyện nguy hiểm với một mật thám."
Câu cuối cùng của nàng khiến Hoàng đế cũng sợ ngây người. Ông không ngờ nàng lại gan dạ như vậy, cư nhiên có thể trực tiếp nói ra lý do cự tuyệt như vậy.
Ông không thể không thừa nhận những gì nàng nói cũng là lo lắng của ông. Cho nên, ông mới hạ một đạo mật chỉ dùng để kiềm chế nàng.
Hoàng đế không nói lời nào, Thượng Trang liền tiếp tục: "Nô tỳ sẽ không hỏi đạo mật chỉ kia viết cái gì, bởi vì nội dung có ra sao, chỉ cần động tình, cho dù là mất đi tính mạng, nô tỳ cũng không có cơ hội phản đối."
Hoàng đế cười to, nhìn nàng nói: "Nếu thật sự có ngày đó, ngươi vẫn kiên định với suy nghĩ của mình sao?"
"Vâng." Nàng cắn răng đáp, "Cho nên nô tỳ khẩn cầu Thánh Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, nô tỳ chỉ sợ... Không làm được chuyện này."
Nữ tử cúi đầu chạm đất, thân hình nhỏ gầy không lộ ra một chút bất an.
Đó là một sự kiên định.
Hoàng đế bỗng nhiên thất thần, ông đột nhiên nhớ tới người kia của nhiều năm trước. Giống lời nữ tử trước mặt vừa nói, nữ tử một khi động tình, cho dù là chết cũng sẽ quyết liệt chống cự.
Cho nên lời của nàng, hắn tin.
"Đứng lên đi." Hoàng đế thấp giọng.
Thượng Trang cẩn tạ ân điển, sau đó đứng dậy đi qua một bên.
Hoàng đế đi về phía trước vài bước, ngồi xuống cạnh bàn, đột nhiên quay đầu nhìn nàng, thấp giọng: "Càng ngày trẫm càng thấy ngươi thông minh, lời ngươi nói rất đúng, lâu ngày sinh tình, trẫm tin ngươi sẽ vì người mình yêu mà làm liều. Trẫm thông suốt rồi, An Lăng Vu..."
Hoàng đế đột nhiên gọi tên nàng, nàng kinh hãi, một loại cảm giác không tốt xuất hiện trong đầu.
"Không bằng trẫm ban ngươi cho Thái tử." Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, ông thật muốn nhìn xem, lần này, nàng sẽ lấy lý do nào để cự tuyệt.
Bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt, mới qua một kiếp, Hoàng đế lấy đẩy nàng qua Thái tử.
Nàng từ chối một lần, tiết mục giống vậy không thể trình diễn lần hai.
Cắn môi, Thượng Trang cúi đầu: "Nô tỳ cả gan, Thượng Trang rõ ràng không thích nô tỳ tiếp cận Thái tử điện hạ." Ngày đó, nàng thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng.
Ông hừ một tiếng: "Đó là trước kia."
Trước kia? A, chỉ sợ hiện tại ông chỉ coi nàng là một quân cờ để lợi dụng mà thôi.
Thượng Trang vẫn kính cẩn cúi đầu, nghe Hoàng đế tiếp tục: "Trẫm thật hiếu kỳ, ngươi là nữ tử duy nhất trẫm đoán không ra ngươi muốn cái gì." Nữ tử trong cung đều thích vinh hoa phú quý, ông đương nhiên sẽ không vì thế mà chán ghét, bởi vì không phải người thủ đoạn, ở nơi này sẽ không có năng lực bảo vệ chính mình.
"An Lăng Vu, nói trẫm biết, ngươi muốn thứ gì?"
Thượng Trang bất giác muốn cười, thứ nàng muốn kỳ thật rất đơn giản, nhưng có lẽ đời này, nó chỉ là một giấc mộng không bao giờ thành sự thật.
Nàng khẽ đáp: "Điều nô tỳ muốn chẳng qua là giúp chồng, dạy con."
"Ha ha..." Hoàng đế cười ra tiếng: "Hay cho câu giúp chồng dạy con! Có thể hiểu được điều gì là trân quý nhất, ngươi thật không tồi. Nhưng trẫm sẽ không để ngươi được như ý muốn! Hoàng cung này sẽ giam cầm ngươi cả đời! Năm ngày sau thiết yến ở Hưng Viên, trẫm sẽ ban ngươi cho Thái tử."