Năm mới bắt đầu, nhóm phi tần đều đến đông đủ.
Thời điểm Thượng Trang tới, Thái hậu vẫn chưa xuất hiện, nhưng các phi tử đều căng lớn hai mắt, ai nấy cũng sợ bản thân nhìn lầm.
Vừa ngồi xuống, Vân Phi liền nhịn không được mà nói: "A, hôm nay không biết có chuyện gì mà Vu muội muội tới Úc Ninh Cung nhỉ?" Trông thấy Thượng Trang, nàng không khỏi tức giận, tối qua vốn là cơ hội để bản thân thể hiện tài năng, không ngờ đột nhiên xuất hiện vế đối, lại còn bị nàng ấy đáp được.
Từ Chiêu Nghi cũng cười: "Đúng vậy, thân thể tốt rồi sao? Trời lạnh thế này, Hoàng Thượng sao có thể nhẫn tâm để muội ra ngoài chứ? Nếu lỡ bị bệnh, ngài ấy không phải sẽ đau lòng ư?"
Lời Từ Chiêu Nghi vừa dứt, mọi người liền xôn xao bàn tán. Chuyện hôm qua, mặc dù không ai nói ra, nhưng bọn họ đều nhìn thấy Hoàng Thượng vì nàng mà bỏ đi.
Linh Khuyết chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, không nói gì, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.
Mộ Dung Vân Khương khẽ cười một tiếng, thuận miệng hỏi: "Hôm qua vế đối của Dương tướng quân Vu Tu Dung đã đáp đúng, bổn cung thật hiếu kỳ, Hoàng Thượng trọng thưởng cho Tu Dung cho cái gì vậy?"
Nghe tới đây, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về Thượng Trang.
Hoàng hậu không nhắc, bọn họ cũng quên mất chuyện này! Đáp được câu đối không nói, còn có thể lĩnh thưởng. Một đám người càng nghĩ càng cảm thấy không vui.
Thượng Trang chỉ mím môi, thấp giọng: "Thứ Hoàng Thượng ban thưởng nương nương không nhìn thấy sao?"
Mộ Dung Vân Khương không khỏi giật mình, ánh mắt lộ ra kinh ngạc.
Có người lên tiếng hỏi: "Ban thưởng của Hoàng Thượng là rút lại khẩu dụ không thỉnh an ư?"
Mộ Dung Vân Khương vốn chỉ muốn giảm không khí căng thẳng của mọi người, không ngờ vừa hỏi, nàng thật sự chấn kinh.
Cái này là ban thưởng gì chứ?
Tất cả đều căng lớn hai mắt nhìn nàng, Phục Linh phía sau cũng há miệng, cả buổi không khép lại được.
Ngay lúc mọi người đều đang kinh ngạc, Ti Y dìu Thái Hậu đi tới.
Chúng phi tần lập tức đứng dậy hành lễ.
Thái Hậu ngồi xuống, ánh mắt dừng trên người Thượng Trang. Bà ta không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không nói chuyện.
Năm mới tới, tâm trạng mọi người đều hưng phấn. Nói chuyện khoảng một canh giờ, Thái hậu nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, tất cả mới đồng loạt trở về.
Thời điểm ra ngoài, trời đúng lúc có mưa.
Nhóm cung nhân thấy vậy, vội vàng cầm dù che cho chủ tử.
Thượng Trang đứng ở hành lang, lúc quay đầu liền thấy Linh Khuyết. Nàng ấy cũng vừa xoay người, cả hai cứ thế mà nhìn nhau.
Thượng Trang thoáng nở nụ cười, Linh Khuyết ngược lại không có thái độ gì. Chần chờ, nàng ấy cuối cùng cũng nâng bước đi tới, nói:" Phần thưởng của ngươi thật thật sự không tệ. Vội vàng tới thỉnh an Thái hậu, ngươi là muốn Thái hậu coi trọng mình sao? Chỉ tiếc, có một vài người, cho dù có làm thế nào, cách nhìn vẫn không thể thay đổi."
"Linh Khuyết..." Thượng Trang không ngờ Linh Khuyết lại nói như vậy. Có điều vừa mở miệng, nàng lại im lặng, không muốn tiếp giải thích. Hiện tại, nàng và nàng ấy đã không còn đứng cùng một lập trường.
Linh Khuyết nhìn nàng, đột nhiên cười nhẹ: "Ta vốn cho rằng ngươi thật lòng với Hoàn Vương điện hạ."
Vốn cho rằng...
Vậy lúc này thì sao?
Thượng Trang hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Hiện tại ta là phi tử của Hoàng Thượng, có những lời ngươi nên cẩn thận một chút, nếu không thể diện của Hoàng Thượng sẽ không còn chỗ để đặt vào."
Lời này tuy là sự thật nhưng lại khiến sắc mặt Linh Khuyết bỗng nhiên thay đổi.
"Tiểu thư, có dù rồi." Phục Linh ôm dù chạy tới, lúc đến gần mới nhìn rõ Linh Khuyết cũng đang ở đây, nàng không khỏi "A" lên một tiếng.
Thượng Trang thấp giọng trách mắng: "Thấy Thục Viện nương nương, ngươi còn không hành lễ!"
Phục Linh càng thêm hoảng sợ, vội vàng cúi người.
Linh Khuyết không nói lời nào, chỉ nhanh chóng xoay người rời đi.
Thượng Trang không khỏi thở dài. Linh Khuyết không hiểu chuyện của nàng và Nguyên Duật Diệp, mà hiện tại nàng kêu Phục Linh hành lễ, chẳng qua là không muốn nàng ấy có lý do nhằm vào nha đầu của mình thôi.
Về Cảnh Nhân Cung, Huyên Chu ra ngoài nghênh đón, lại nói: "Nương nương, An Lăng đại nhân tới."
Thượng Trang không khỏi kinh hãi, An Lăng Tễ?
Nàng liền nâng bước đi vào, Huyên Chu đi bên cạnh, nói: "Ngài ấy đang chờ người trong sảnh."
An Lăng Tễ đột nhiên tới đây, có phải đã có tin tức của muội muội rồi không? Nghĩ như vậy, bước chân của nàng càng nhanh.
"Tiểu thư." Phục Linh kinh ngạc gọi một tiếng, sau đó chỉ đành đuổi theo.
Vừa bước vào, ánh mắt An Lăng Tễ cũng đang nhìn ra hướng này, thấy Thượng Trang đã trở về, hắn lập tức đứng dậy, hướng nàng hành lễ, đồng thời cười nói: "Sắc mặt nương nương không tệ, xem ra bệnh tình đã khỏi hẳn rồi."
Nghe hắn nói, Thượng Trang không khỏi giật mình.
Nàng chẳng qua là bị ngất xỉu, chuyện nhỏ như vậy, An Lăng Tễ sao lại biết?
Trong lòng chấn động, nàng vội vàng quay đầu phân phó: "Các ngươi lui xuống hết đi, bổn cung muốn trò chuyện với An Lăng đại nhân."
"Vâng." Hai cung nữ lập tức lui xuống.
An Lăng Tễ cười nói: "Nương nương không cần như thế, thần đã đi xin chỉ ý của Hoàng Thượng. Thần là huynh trưởng, tới thăm bệnh là chuyện bình thường."
Nói là thăm bệnh, nhưng thần sắc của hắn một chút lo lắng cũng không lộ ra, bởi vì hắn căn bản đã biết nàng vốn dĩ không có chuyện gì.
Thượng Trang tiến lên một bước, thấp giọng: "Huynh kêu Phục Linh bỏ thuốc vào rượu của ta?"
An Lăng Tễ vẫn thong dong hỏi: "Nha đầu Phục Linh khai ra rồi sao?" Hôm nay hắn tới vốn là muốn nàng nghe chuyện này, lại không ngờ nàng lại nhanh hơn một bước.
Hắn biết Phục Linh sẽ không chủ động nói, như vậy chỉ có thể là nàng đã phát hiện.
Nghĩ tới đây, hắn bất giác cười cười, nếu đã thế, hắn không cần phải lo lắng nữa.
Bởi vì, nàng rất thông minh.
"Ca, vì sao lại làm như vậy?"
Sắc mặt An Lăng Tễ vẫn bình tĩnh như nước, nói: "Nương nương đã gọi thần một tiếng "Ca", thần đương nhiên phải giúp đỡ người. Đêm qua không phải rất tốt hay sao? Trong lòng Hoàng Thượng có nương nương, thần chẳng qua là cho ngài ấy một cái thang để leo xuống mà thôi."
Thượng Trang ngây ra, nàng thật không ngờ kết quả mà hắn muốn chỉ đơn giản như vậy.
Nàng gọi hắn một tiếng "Ca ca"...
A, người khác không biết, chẳng lẽ hắn cũng hồ đồ sao? Nàng nào phải muội muội của hắn?
"Hoàng Thượng..." Một đoạn thời gian dài Nguyên Duật Diệp không tới Cảnh Nhân Cung là vì thiếu cái thang để leo xuống sao?
Thì ra ngày đó, cho dù nàng không ở trước mặt An Lăng Tễ nhắc tới chuyện thất sủng, hắn vẫn biết.
An Lăng Tễ lại nói: "Từ nay về sau, hi vọng nương nương biết nắm bắt cơ hội, trong cung có Hoàng Thượng che chở vẫn tốt hơn một mình người chống chọi. Thái hậu không phải người dễ đối phó."
Phi tần Hoàng đế sủng ái sẽ dẫn tới ghen ghét, nhưng Thái Hậu lại bất mãn với nàng, chắc chắn không vì chuyện nàng thất sủng mà dừng tay. Cân nhắc lợi hại, bên lợi hơn đương nhiên là được Hoàng Thượng sủng ái.
Điều này, Thượng Trang hiểu.
Nàng chỉ không ngờ có người giúp nàng một bước này, mà dĩ nhiên người đó chính là hắn, An Lăng Tễ.
"Nhưng khi trước phụ thân từng nói muốn bổn cung hứa không được lộ mặt." Lời này, nàng luôn ghi nhớ.
Hắn nghiêm túc nói: "Đó là chuyện trước kia, hiện tại tình thế thay đổi, nương nương chỉ cần làm chuyện người muốn làm là được."
Không biết tại sao, thấy An Lăng Tễ như vậy, Thượng Trang lại nhớ lại gương mặt âm trầm của lão gia khi đó. Trong lòng khẽ run lên, đang êm đẹp, nàng nghĩ tới cái này làm gì?
Hắn tựa như nhận ra bản thân thất thố, có chút xấu hổ, lại nói: "Hôm nay tới đây thần chỉ muốn nói với nương nương việc này. Còn nữa, Hoàng hậu nương nương bên kia..."
Lúc này Thượng Trang mới nhớ tới, An Lăng Tễ là phụ tá của Thừa tướng, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy nàng An Lăng Vu nên giao hảo với Hoàng hậu. Nàng nói: "Yên tâm, bổn cung sẽ không phát sinh xung đột với Hoàng hậu nương nương."
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, mỗi lần gặp Mộ Dung Vân Khương, Thượng Trang đều thấy sắc mặt nàng ấy lạnh nhạt, bộ dáng dường như không mang tới tranh đấu trong hậu cung.
Có lẽ nàng ấy vốn không cần tranh đấu, có một ca ca quyền cao chức trọng, cho dù không được sủng ái, trong hậu cung này cũng không có ai đủ để khiến vị trí của nàng ấy dao động.
Thời gian An Lăng Tễ không dài, sau khi hắn rời đi, Phục Linh mới cười tiến vào. Nàng tự giác quỳ trước mặt Thượng Trang, cúi đầu nói: "Tiểu thư có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
Thượng Trang trừng mắt, hiện tại nàng ấy đã biết nàng biết rõ tất cả, còn cố ý tỏ vẻ như vậy, đúng là không biết sợ. Nàng lên tiếng: "Nếu ngươi còn như vậy, ngươi ra ngoài làm việc đi, đổi Huyên Chu vào hầu hạ bổn cung là được."
Phục Linh nghe xong liền vội kéo ống tay áo của nàng, cầu xin: "Tiểu thư tốt, nô tỳ biết lỗi rồi, sau này không dám nữa."
Thượng Trang lại lạnh giọng: "Chỉ được lần này, lần sau sẽ không có ngoại lệ. Còn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, hiện tại bổn cung mới là tiểu thư của ngươi, ngày sau thiếu gia có dặn dò... Ngươi không cần nghe." Sự tình như vậy có thể tính là khi quân. Lá gan của bọn họ quả thật là quá lớn.
Phục Linh vội vàng gật đầu, vui vẻ đứng lên.
Hôm đó, buổi tối, Nguyên Duật Diệp quả nhiên có tới.
Hắn cao hứng kể chuyện dân tình khắp nơi, còn nói biên cương chưa bao giờ thái bình như vậy.
Thượng Trang chỉ lẳng lặng nghe, nhưng nội tâm cũng vô cùng vui sướng.
Quốc thái dân an, đó không chỉ là mong muốn của một vị quân vương mà còn là hi vọng của người dân Tây Chu.
Thượng Trang không khỏi nhớ tới muội muội của mình, có lẽ muội ấy đang ở đâu đó, hạnh phúc sống cuộc sống của chính mình.
Đêm giao thừa trôi qua, đảo mắt là tới tết Nguyên Tiêu. Sau tết Nguyên Tiêu, rất nhanh liền tới tiệc mừng thọ của Thái hậu.
Phục Linh tươi cười cầm hai ngọn đèn lồng chạy vào, hỏi: "Tiểu thư, người xem, có đẹp hay không?" Nàng dừng một lát, lại nói, "Hôm trước, nô tỳ có tự làm đèn lồng, chi bằng lát nữa chúng ta treo lên cây trong cung được không?"
Thượng Trang mỉm cười: "Đương nhiên là được."
Tết Nguyên Tiêu ở nhân gian vô cùng náo nhiệt, có hội đèn lồng, có hội chùa.
Chỉ là, khi trước, nàng là nô tỳ hầu hạ tiểu thư, lão gia lo lắng nên không cho tiểu thư ra ngoài, mà nàng đương nhiên cũng phải ở nhà.
Hiện tại tiến cung, nàng vĩnh viễn đã mất đi cơ hội nhìn ngắm lễ Nguyên Tiêu bên ngoài.
Phục Linh đặt đèn lồng lên bàn, nói: "Không bằng tiểu thư viết mấy câu lên trên, coi như cầu nguyện đi."
Nha đầu này, quỷ kế thật nhiều!
Nàng lại nói: "Tiểu thư ghi giúp nô tỳ một cái, nô tỳ không biết nhiều chữ cho lắm, chỉ nhận ra chữ trên bình thuốc kia thôi." Nói tới đây, Phục Linh lại nhịn không được mà cười rộ lên.
Thượng Trang chỉ đành gật đầu, cầm bút.
Phục Linh kéo đèn lồng tới, nói: "Vậy viết hai chữ "Bình an" đi, hi vọng tất cả mọi người đều bình an."
Tất cả mọi người đều bình an...
"Tiểu thư viết đi." Phục Linh lại đẩy chiếc đèn lồng còn lại tới.
Thượng Trang vừa nâng bút, suy nghĩ, bên ngoài lại có thanh âm truyền tới: "Hoàng Thượng giá lâm."
Nguyên Duật Diệp nhanh chóng đi tới, kéo nàng rời đi.
Thượng Trang kinh hãi, không đợi nàng lên tiếng hỏi, hắn đã thấp giọng nói: "Trẫm mang nàng xuất cung."