Ngồi trong phòng một lát, nàng càng lúc càng không rõ cảm xúc của mình là gì.
Khẽ cắn môi, nàng đứng dậy, đẩy cửa phòng chạy ra ngoài. Nếu đã nghe thấy, nàng không thể cứ khoanh tay đứng nhìn. Đó dù sao cũng là mạng người!
Chạy về Sồ Viện, trên đường đi, nàng nghe cung nữ thái giám bàn tán, nói không biết vì sao Hoàng hậu lại chọc giận Thánh Thượng, lúc đi ra còn có người thấy bà ấy khóc.
Hai tay nắm chặt thành quyền, lý do là gì? Trong lòng nàng đương nhiên biết rõ.
Xem ra Tần Lương đệ không biết gì cả, nàng ta ước chừng chỉ nghe nói Hoàng hậu đi xin Thánh Thượng tứ hôn, để Mộ Dung Vân Khương vào làm chủ Đông cung, vì thế mới tìm người giết Mộ Dung Vân Khương. Nếu chuyện thành cũng bỏ đi, nếu không, Tần Lương đệ sợ là lại làm thêm chuyện xấu.
..............
Sồ Viện.
Thời điểm Lã Đức nghi đi vào, nàng giật mình phát hiện Mộ Dung tướng đang ở đây.
Mộ Dung Vân Khương vội đứng dậy đi ra ngoài, cười nói: "Đức nghi tiểu chủ đến đây sao? Mời ngồi."
Mộ Dung Vân Sở cũng đứng lên, nhíu mày nhìn nữ tử đi vào. Lã Đức nghi có chút xấu hổ, bàn tay cầm khăn lụa Quảng Đông không ngừng run run, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Mấy ngày gần đây không có thời gian tới thăm Mộ Dung tiểu thư, hôm nay rảnh rỗi nên muốn tới tìm tiểu thư nói chuyện, thì ra Thừa tướng cũng ở đây, là ta tới không đúng lúc rồi."
Mộ Dung Vân Sở cười cười: "Tiểu chủ quá lời rồi, chỉ là trùng hợp thôi."
Mộ Dung Vân Khương mời Lã Đức nghi ngồi, sau đó lệnh Thanh Nhi pha trà, mới nói: "Là Vân Khương sơ sót, theo lý Vân Khương là người tới thăm tiểu chủ mới đúng." Nàng tự tay đưa trà tới trước mặt nàng ấy.
"Không dám, không dám. Mộ Dung tiểu thư khách khí quá. À đúng rồi..." Lã Đức nghi đưa mắt nhìn cung nữ phía sau, nàng ta liền bước lên phía trước, trong tay cẩn thận cầm một cuộn giấy.
Mộ Dung Vân Khương nghi hoặc nhìn nam tử bên cạnh, lại nghe Lã Đức nghi lên tiếng: "Đây là vật phẩm do Thánh Thượng ban tặng, ở chỗ ta không có gì quý giá, chỉ có bức họa này rất hợp với khí chất của Mộ Dung tiểu thư nên mạo muội mang tới mượn hoa hiến Phật." Nàng nháy mắt, cung nữ liền đi tới cạnh Mộ Dung Vân Khương, chậm rãi mở bức họa ra.
Thời điểm Thượng Trang chạy vào, đúng lúc thấy Lã Đức nghi nắm chặt phần dưới của bức họa.
Trong phút đó, một ý niệm lóe lên trong đầu.
Dưới đó có giấu chủy thủ!
Tâm trạng trầm xuống, nàng hét to: "Mộ Dung tiểu thư, cẩn thận!"
Nghe phía sau có người kêu lên, giờ phút này mặc kệ mọi thứ, Lã Đức nghi vẫn cắn răng đâm tới.
"A!" Mộ Dung Vân Khương sợ hãi hét lên, bước chân đã cứng đờ không thể dịch chuyển.
"Vân Khương!" Bên cạnh truyền tới thanh âm hoảng sợ của nam tử.
Chủy thủ cuối cùng vẫn đâm trúng người, cái giọng nói như muốn xé rách này khiến cả người Lã Đức nghi run rẩy không thôi. Nàng nhìn hai tay nhiễm máu, sau đó lại đưa mắt nhìn nam tử trước mắt, cả kinh lui về sau mấy bước, cuối cùng cũng té xuống. Thì ra, nàng vẫn là một kẻ nhát gan.
Giết người, nàng giết người rồi...
Thầm nói trong lòng như thế, cả người Lã Đức nghi mềm nhũn, không thể đứng dậy.
"Ca! Ca..." Mộ Dung Vân Khương lập tức đỡ lấy hắn, nàng khóc, lời nói đã có chút hỗn loạn.
Thanh Nhi cũng sợ tới mức khóc thét thành tiếng: "Thiếu gia, thiếu gia!"
Thượng Trang vội kêu lên: "Người đâu?"
Thái giám bên ngoài lập tức chạy vào, nhìn tình hình lúc này, cả khuôn mặt trắng bệch, giọng nói run run: "Đã... Đã xảy ra chuyện gì?"
"Truyền thái y! Còn không đi!" Nàng hoảng loạn nói.