Tần Lương đệ đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, trên y phục nàng thật sự dính ít tro bụi, có lẽ là do té ngã. Nàng ta hừ một tiếng: "Té ngã, đèn lồng thì không hư, mà lửa thì tắt."
Một câu bình thường này lại khiến Thượng Trang kinh hãi, nếu để nàng ta biết nàng ở cùng Thái tử, nàng ta chắc chắn sẽ không tha cho nàng.
Không biết phải đáp lời ra sao, đúng lúc này phía sau có người vội vàng chạy tới, gọi: "Lương đệ! Lương đệ!"
Nàng quay đầu, thấy một cung nữ. Cung nữ đó chạy tới bên cạnh Tần Lương đệ, thì thầm to nhỏ. Sắc mặt Tần Lương đệ lập tức thay đổi, nàng ta không thèm để ý Thượng Trang, chỉ nhanh chóng đi về phía trước.
Thượng Trang thở phào nhẹ nhõm, nâng bước về trước.
Trần Trung thấy Thượng Trang liền tiến lên trước, hắn ta không để ý đèn lồng trong tay nàng, chỉ hỏi: "Vừa rồi ngươi có nhìn thấy Tần Lương đệ không?"
Thượng Trang theo bản năng quay đầu, thân ảnh của nữ tử kia đã không còn nữa. Nàng nhìn Trần Trung, đáp: "Có, mà xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Trần Trung thấp giọng: "Lương đệ tới hỏi Thái tử điện hạ có ở Càn Thừa cung không, ta chỉ trả lời không có, nào dám vào trong bẩm báo. Đông cung... Có chuyện?"
Sắc mặt Thượng Trang khẽ thay đổi, nàng hít vào một hơi: "Đông cung có Hoàng hậu và Tần Lương đệ, sao có thể gặp chuyện?" Nàng thấy Trần Trung thở phào một tiếng, liền tiếp tục hỏi, "Thánh Thượng ngủ rồi sao?"
Trần Trung gật đầu.
Hai người đứng ngoài điện một lát, Trần Trung lại lên tiếng nói chuyện: "Hôm nay giờ Mùi, Thành Vương điện hạ vào cung tạ ơn."
Thượng Trang khẽ cười: "Vương gia cưới được kiều thê, đương nhiên là cao hứng." Xem ra thương thế của hắn đã không còn gì đáng ngại, nay lại rước Mộ Dung Vân Khương về, đối với thế lực của Thành Vương phủ mà nói như hổ mọc thêm cánh.
"Đúng vậy, ngày mai sẽ thành hôn."
Thượng Trang cả kinh, hỏi: "Nhanh vậy sao?"
Trần Trung trả lời: "Thánh Thượng nói trước khi tổ chức lễ hội ở Hưng Viên phải làm cho xong mối hôn sự này. Hơn nữa, thân phận hiện tại của Mộ Dung tiểu thư ở lại hoàng cung cũng không thích hợp. Chiều nay, Thánh Thượng đã hạ chỉ để nàng ấy về Thừa tướng phủ, ngày mai Thành Vương sẽ qua Thừa tướng phủ cưới nàng."
Cũng đúng thôi, việc này cũng chỉ là sớm hay muộn.
Tề Hiền phi không phải đang mong việc này càng sớm càng tốt hay sao?
Trần Trung lại nói: "Long thể Thánh Thượng nào này không tốt, hôn sự của Vương gia Thánh Thượng sớm đã chuẩn bị hậu lễ, cho nên ngày mai, Thượng nghĩa thay Thánh Thượng đưa tới Thành vương phủ đi."
Nàng quay đầu nhìn hắn, bật thốt lên hỏi: "Công công vì sao không đi?"
"Thánh Thượng bên này không rời ta được, ngươi là thượng nghĩa, ngươi đi cũng vô cùng thích hợp. Chỉ cần đưa quà là được, còn về phần tuyên chỉ sẽ có công công khác làm." Đang nói chuyện, hắn đột nhiên đổi chủ đề, "Thừa tướng đại nhân đang bị thương, mấy ngày nay, Thánh Thượng đang dần để Thái tử điện hạ lo liệu quốc sự."
Trần Trung nói xong, trong lòng Tang Cẩn dần dần hiểu rõ.
Hoàng đế để Nguyên Duật Diệp thành hôn nhanh như vậy, thì ra còn có nguyên nhân khác.
Đôi phu thê vừa tân hôn thường dính như keo như sơn. Mộ Dung thừa tướng lại bị thương, ông ấy ở sau để Thái tử giám quốc, điều này không ai dám hai lời. Cho dù Thái tử không có năng lực này thì trên dưới trong triều cũng không ai dám ra tay "giúp đỡ".
.............
Hôm sau, Hoàng đế vẫn cáo ốm không lên triều, nghe nói là Nguyên Duật Phong đứng ra xử lý công vụ. Xem ra tối qua đã có người tìm thấy hắn.
Giờ Thìn, Thượng Trang cùng một công công khác xuất cung.
Lúc này, Thành vương phủ chắc náo nhiệt lắm!