Hiền Phi kinh ngạc, sắc mặt trầm xuống nói: “Diệp nhi, buông nàng ra.”
Linh Khuyết ôm cánh tay Hiền Phi cũng sợ hết hồn, nàng chậm rãi che dấu nụ cười, hướng ánh mắt nhìn về phía Nguyên Duật Diệp, nhìn thấy trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Hiền Phi chỉ có một người con trai là hắn, cho tới bây giờ những yêu cầu của hắn nàng đều đồng ý, huống hồ hôm nay chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi.
Hiền Phi nhìn cô gái mà hắn đang ôm trong ngực một lần nữa rồi nói: “Đây là khẩu dụ của Thánh Thượng, đem nàng đến Hoán Y Cục.” Ngụ ý chính nói cho hắn biết, cung nữ này hắn không thể đem đi được.
Nguyên Duật Diệp hơi ngẩn ra, cúi đầu liếc nhìn cô gái trong ngực, khẽ cười nhạt, buông lỏng tay đang ôm lấy nàng, tiến lên phía trước nói: “Vậy là nhi thần đã phạm tội rồi, thì ra đây là cung nữ của Hoán Y Cục.”
Hiền Phi thấy hắn không khăng khăng giữ nàng nữa mới thở phào nhẹ nhỏm, nhìn Thượng Trang nói: “Được rồi, hôm nay ngươi đi về trước, nói với Từ ma ma, ngày mai ta chỉ muốn ngươi mang y phục của bổn cung đến đây.”
Thượng Trang thoáng ngạc nhiên, đến khi phản ứng được, mới vội cúi đầu nói: “Tạ ơn nương nương, nô tỳ cáo lui trước.”
Câu nói này của Hiền phi là ân điển lớn đối với nàng. Đây là lời cảnh cáo của nàng ta dành cho Từ ma ma không nên gây khó dễ cho nàng nữa.
Nhìn bóng dáng của cô gái đi ra ngoài, mắt của Nguyên Duật Diệp khẽ sáng lên.
Lúc này, Hiền Phi mới nói: “Đúng rồi, con còn chưa nói cho mẫu phi biết, hôm nay vì sao lại vào cung?”
Hắn quay về với vẻ mặt như lúc bình thường, lắc đầu nói: “Hiện tại không có chuyện gì cả.”
“Diệp nhi… ” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hắn là con trai của nàng nên nàng hiểu hắn rất rõ. Chỉ là bây giờ hắn không muốn nói, như vậy thì cho dù như thế nào, cũng sẽ không nói cho nàng biết. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nàng nói: “Con không muốn nói, mẫu phi cũng không ép con. Hôm nay mẫu phi đã qua Càn Thừa Cung thăm phụ hoàng của con, thân thể của phụ hoàng con… ” nàng bỗng nhiên không biết nói sao nữa, chợt xoay người đi.
“Mẫu phi. ” Nguyên Duật Diệp tiến lên, cầm tay nàng.
Nàng ngước mắt lên nhìn nhi tử, trở tay cầm lấy tay của hắn nói: “Hôm nay hoàng hậu đã ở đó, còn có thái tử. Diệp nhi à, làm sao con cứ không hiểu chuyện như vậy? Trong khoảng thời gian này, con nên đến Càn Thừa Cung nhiều hơn, đây chẳng phải là cơ hội tốt đối với việc chọn ra người xuất sắc lần này hay sao?”
Hắn cười nói: “Làm sao mẫu phi biết lần này thái tử vị trí sẽ có biến?”
Cuối cùng Hiền Phi giật mình.
Nguyên Duật Diệp vừa cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài, một mặt nói: “Nhi thần đi về trước, ngày khác lại đến thăm mẫu phi.”
“Diệp nhi… ” Hiền Phi vừa mở miệng, hắn đã sớm đi ra cửa.
Linh Khuyết muốn mở miệng gọi hắn, nhưng hắn nhanh chân đi rồi. Nàng quay lại, nhìn Hiền Phi với vẻ mặt thay đổi, vội nói: “Nương nương đừng thương tâm, hắn là như vậy, người cũng không phải không biết. Nương nương nên đi nghỉ ngơi sớm, Linh Khuyết cũng nên trở về rồi. ” Rồi nàng cúi chào, đuổi theo nam tử đã đi trước.
…
Thượng Trang từ Trữ Ninh Cung đi ra, mới phát hiện bầu trời đã dần tối.
Nàng hít một hơi thật sâu, chẳng qua chỉ mới là ngày thứ hai vào cung, giống như nàng đã đi một vòng qua Quỷ Môn Quan. Nàng cố gắng không nghĩ đến chuyện cung nữ đã bị bắt đi kia bây giờ như thế nào.
Giờ phút này, nàng mới biết câu nói kia của lão gia “Ngươi phải sống”, ba chữ đơn giản, nhưng lại đặc biệt quan trọng.
Hoán Y Cục, tuy rằng là nơi nàng không muốn trở về, nhưng lại không thể không trở về.
Nàng không biết vì sao Hoàng Đế lại căm giận người nhà Lăng Vu, nhưng nhờ những câu nói của Hiền Phi mà nàng lại thấy có hy vọng.
Nghĩ đến việc này, nàng bất giác nở nụ cười. Bất kể như thế nào, nàng chỉ muốn sống.
Diệc Trang…
Nàng thầm gọi tên muội muội trong lòng. Tay không tự chủ vỗ nhẹ lên ngực, cách y phục, có thể cảm nhận độ cứng của ngọc bội kia.
Nàng đột nhiên cảm thấy an tâm, chỉ vì nàng không chỉ có một mình, vẫn còn một người thân đang đợi nàng.
Đi qua con đường nhỏ phía tây ngự hoa viên, trong lúc lơ đãng, Thượng Trang ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có một người ở trong đình phía trước.
Bóng lưng rất đỗi quen thuộc.
Nàng thầm kinh hãi, không biết tại sao chính mình lại có cảm giác như thế.
Nàng có chút thất thần nhìn xuống mặt đất, sau đó mới đi đến gần ngôi đình kia, đột nhiên nghe được người nọ nói: “Mạc Tầm?”