Nàng quay đầu, thấy hắn nhấc màn cửa nhìn ra bên ngoài. Hoàng cung ngày càng gần, xung quanh chỉ còn tiếng bánh xe lăn lộn và bước chân của đám thị vệ.
Thượng Trang nhìn hắn, từ đôi mắt đó, nàng thật sự không tin chuyện Nguyên Duật Diệp bị thương có liên quan với hắn.
Bất giác lại nghĩ tới chuyện của An Lăng Tễ.
Nàng hít một hơi thật sâu, hỏi: "Điện hạ vì sao lại đề cử thiếu... À không, tiến cử ca ca nô tỳ với Thánh Thượng chứ?"
Nguyên Duật Diệp hoàn hồn, nhớ tới chuyện này, hắn khẽ cười: "Là hắn tới tìm bổn cung. Bổn cung thấy hắn là người tài, nên thuận miệng đề cử với phụ hoàng. Thật không ngờ, trong lòng phụ hoàng sớm đã có chủ ý cho việc đó."
Vậy sao?
Thượng Trang vẫn không khỏi nghi hoặc, lão gia không muốn An Lăng gia có bất cứ quan hệ gì với hoàng gia nhưng không ngờ thiếu gia lại chủ động tới tìm Thái tử. Không biết vì sao, nàng nghĩ lão gia không biết chuyện này.
"Tại sao lại đột nhiên hỏi?" Thấy nàng không nói lời nào, Nguyên Duật Phong mở miệng hỏi.
Thượng Trang kinh hãi, vội lắc đầu: "Cũng không có gì, chỉ là ca ca đột nhiên về kinh, nô tỳ còn chưa gặp mặt đã nghe nói điện hạ tiến của huynh ấy."
Nghe vậy, Nguyên Duật Phong cũng không truy hỏi.
Về cung, Thượng Trang phải về Càn Thừa cung nên liền xuống xe.
Nguyên Duật Phong đổi qua cỗ kiệu, chỉ nhìn nàng một cái rồi hạ màn kiệu. Thượng Trang ngước mắt, thấy Tần Lương đệ đứng cách đó không xa, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Tần Lương đệ tiến lại, liếc mắt nhìn nàng rồi hành lễ: "Điện hạ."
Kiệu phu thấy nữ tử trước mặt là Tần Lương đệ nên dừng lại.
Tần Lương đệ bước lên phía trước, việc này dù sao cũng không liên quan tới Thượng Trang, nàng không dừng lại, chỉ xoay người rời đi.
Trần Trung đứng hầu ngoài Càn Thừa cung. Thấy Thượng Trang trở về, hắn vội hỏi: "Hôn sự của Vương gia tiến hành thuận lợi không?"
Thượng Trang gật đầu, cười nói: "Đương nhiên là thuận lợi, Thánh Thượng nghỉ ngơi rồi sao?"
Trần Trung lắc đầu: "Vẫn chưa, ngài ấy đang xem tấu chương."
"Mấy ngày nay không phải chính sự đều do Thái tử xử lý sao?" Thượng Trang kinh ngạc hỏi.
Trần Trung cười cười: "Đúng vậy, Thánh Thượng chẳng qua là muốn xem thành quả của điện hạ thôi. À, nếu Thượng nghĩa đã tới thì vào trong bẩm báo Thánh Thượng một tiếng, để ngài ấy yên tâm." Nói xong, hắn nghiêng người đẩy cửa phòng vào.
Thượng Trang nhẹ chân bước vàng.
Sau bình phong, trên long sàng, nàng thấy một bóng dáng mơ hồ, thỉnh thoảng sẽ có tiếng ho khan truyền tới. Thượng Trang vòng qua bình phong, hướng ông hành lễ.
Hoàng đế khép tấu chương lại nhìn nàng, Thượng Trang liền nói: "Hồi Thánh Thượng, hôn sự của Thành Vương diễn ra thuận lợi."
Hoàng đế "Ừ" một tiếng, lại hỏi: "Lúc trở về, Thái tử đi đâu?"
Thượng Trang cả kinh, xem ra Thái tử đi đâu Hoàng đế đều rõ.
Nàng cúi đầu đáp: "Trên đường về điện hạ mua bánh bao ăn, sau đó đứng trên cầu một lát rồi về."
"Nó có nói gì không?" Hoàng đế ho khan mấy tiếng, ngồi dậy.
Thượng Trang bình thản đáp: "Dạ không." Chuyện Hoàng đế hỏi sợ là quan hệ giữa Thái tử và công chúa, mà hắn quả thật không nói, chỉ hỏi nàng về Hoàn Vương thôi.
Hoàng đế cười lạnh: "To gan! Thái tử xuống xe, tại sao ngươi không ngăn cản?"
Nàng vội quỳ xuống, Hoàng đế không phải không hiểu đứa con trai này, có lẽ ông ấy muốn thử nàng, muốn xem nàng có phải đang nói dối không.
Nghĩ như vậy, Thượng Trang không khỏi cười: "Ngài ấy là Thái tử, nô tỳ cho dù muốn cản cũng cản không được. Huống hồ, ngài ấy không phải vẫn quay về sao?"
Hoàng đế nhìn chằm chằm nữ tử bên dưới, sau một lúc lâu đột nhiên cười ra tiếng: "Ngươi thật hiểu nó!"