"Vô liêm sỉ, còn nói gì nữa hả? Vương gia bị bệnh sao không truyền thái y?" Vừa nghe tin con mình bị bệnh, Tề Hiền phi làm sao còn quan tâm chuyện của Thượng Trang, tâm trạng gấp gáp tới mức sắc mặt cũng thay đổi.
Thái giám sợ hãi rụt cổ lại, nhỏ giọng: "Nhưng... Nhưng Vương gia không cho thái y xem."
"Ngươi nói cái gì?" Tề Hiền phi túm lấy vạt áo của thái giám.
Cả người thái giám run run, một câu cũng nói không ra lời.
Tề Hiền phi hừ một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài.
"A, nương nương..." Ti Y trở về, vừa lúc thấy Tề Hiền phi thì vội đuổi theo, hỏi, "Nương nương định đi đâu?"
"Tới Càn Thừa cung gặp Thánh Thượng, bổn cung muốn xuất cung!"
Nguyên Duật Diệp bị bệnh, bà làm mẫu thân mà lòng như lửa đốt. Còn không cho truyền thái y, hắn rốt cuộc bị làm sao vậy?
Bà cắn răng, nếu không phải có chuyện nghiêm trọng, Linh Khuyết chắc chắn sẽ không phái người vào cung báo tin.
Thượng Trang kinh ngạc nhìn ra ngoài, ánh mắt dừng lại trên người thái giám. Nàng đứng dậy, hỏi: "Vương gia làm sao vậy?"
Thái giám lúc này mới hoàn hồn, nâng tay lau mồ hôi trên trán, lắc đầu: "Ta có biết gì đâu..." Hắn vỗ ngực thở dài nhẹ nhõm.
Trên đường về Càn Thừa cung, trong đầu Thượng Trang vẫn quanh quẩn chuyện của Nguyên Duật Diệp.
Trở về liền bị bệnh, không phải là do ướt mưa chứ?
Nàng cắn răng, cho dù sự thật là vậy cũng là do hắn tự tìm lấy. Đứng ngoài mưa lâu như vậy, hắn cũng không bị ai ép buộc.
Vào Càn Thừa cung, vừa lúc thấy Trần Trung đang hầu hạ Hoàng đế uống thuốc. Thấy nàng trở về, Hoàng đế nâng mắt, mở miệng hỏi: "Thành Vương bị bệnh sao?"
Xem ra Tề Hiền phi vừa tới đây, nàng đành phải gật đầu.
Hoàng đế cũng không hỏi gì thêm, chỉ cúi đầu uống thuốc.
Gần tối, long thể Hoàng đế không khỏe nên lên giường nghỉ sớm. Thời gian đó Hoàng hậu có tới hỏi thăm nhưng cũng không được vào.
Trước khi Hoàng hậu đi, thấy Thượng Trang canh giữ bên ngoài, ánh mắt bà ẩn ẩn một tia tức giận. Bà sẽ không bao giờ quên chính cung nữ này đã hại Thánh Thượng có thành kiến với Thái tử.
Thượng Trang cúi đầu, nghe tiếng Hoàng hậu đi xa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nửa đêm, trời lại mưa.
Thượng Trang nằm trên giường nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Nàng đứng dậy, đi tới đẩy cửa sổ ra. Bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy. Không biết vì sao, trước mặt nàng lại hiện lên bộ dáng Nguyên Duật Diệp đi trong mưa buổi sáng.
Nàng cắn răng, chuyện này, cho dù thế nào cũng không liên quan tới nàng.
Cố ý không cho thái y xem, rốt cuộc trong hồ lô của Nguyên Duật Diệp đang bán thứ thuốc gì?
..................
Hôm sau, hoàng hôn, Thượng Trang mới có thời gian qua Hoán Y Cục.
Tìm một vòng không thấy Phục Linh đâu, nàng không khỏi giật mình.
Từ ma ma thấy nàng, thái độ đương nhiên vô cùng khách khí. Bà mời nàng ngồi, còn cố ý gọi người rót trà cho nàng. Thượng Trang nào có tâm trí như vậy, liền hỏi: "Cô cô, vì sao không thấy Phục Linh vậy?"
Không ngờ Từ ma ma nghe xong, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Phục Linh hôm qua không phải đã được Hoàn Vương đưa xuất cung rồi sao?"
"Hôm qua?" Thượng Trang cả kinh đứng dậy.
Từ ma ma gật đầu: "Đúng vậy. Vương gia có tìm ngươi, lúc trở về còn bị dính mưa. Ôi, ánh mắt của Mạc thị vệ lúc đó như muốn giết người vậy!" Thời điểm nhắc lại, sắc mặt Từ ma ma còn lộ ra vẻ kinh sợ.