Mục lục
Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi tới tối, Nguyên Duật Diệp mới thức dậy. Linh Khuyết tiến lên dìu hắn nhưng ánh mắt hắn chỉ lẳng lặng nhìn Thượng Trang, thấy tay nàng xoa xoa đầu gối. Biết nàng quỳ đã lâu, nhưng hắn không nói chuyện, chỉ đứng dậy ra ngoài.

Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, cung nhân đứng cạnh cung kính hầu hạ.

Trương công công tiến lên, thấp giọng: "Hoàng Thượng, Thái hậu sai người tới, nói Tần lương đệ của Đông cung muốn tuẫn táng, được lập mộ bên cạnh Thái tử."

Nghe xong, Thượng Trang không khỏi giật mình, Thái hậu ra tay thật nhanh!

Nguyên Duật Diệp lên tiếng: "Như vậy cũng tốt, để Thái tử cũng có người chăm sóc. Ngươi đi nói với Thái hậu, chuyện này để bà ấy làm chủ, không cần hỏi lại."

"Vâng." Trương công công nhận lệnh, lui xuống.

Linh Khuyết ở cạnh thấp giọng: "Thật nhìn không ra Tần Lương đệ lại muốn đi theo Thái tử." Mấy lần gặp mặt, Tần Lương đệ trong mắt nàng là một nữ tử nhu nhược, nàng thậm chí cảm nhận được, nàng ta vô cùng sợ chết.

Nguyên Duật Diệp cười nhẹ một tiếng, đưa tay gõ nhẹ chóp mũi của nàng, mở miệng: "Đã sớm nói ngươi ngốc nghếch rồi."

"Hoàng Thượng." Nàng cắn răng, ở đây nhiều người như vậy hắn lại không biết giữ ý. Có điều thấy hắn có thể tươi cười thư thái, đáy lòng nàng cũng thật sự vui vẻ.

Người khác không biết nhưng nàng lại hiểu rõ, chuyện của Tề Hiền phi là đả kích rất lớn với hắn.

Ở trước mặt hắn, nàng không dám nhắc tới Tề Hiền phi.

Cung nhân đều cúi đầu, nhưng cảnh vừa rồi bọn họ đều thấy, cung nữ này thật sự không bình thường, ngày sau tốt nhất là nên nịnh bợ.

Thượng Trang quỳ gối bên trong, chân phát đau, nàng cắn răng, thân thể nhịn không được mà run rẩy, ngã nhào xuống đất. Nàng khó khăn đứng dậy, lần nữa quỳ xuống. Nàng biết, nàng của hiện tại không thể đối đầu với hắn. Ngoại trừ thân phận cao cao tại thượng kia, trong tay hắn còn nắm sinh tử của Nguyên Chính Hoàn.

Dùng bữa tối xong, Nguyên Duật Diệp tới Ngự thư phòng, rất trễ mới trở về.

Linh Khuyết hầu hạ hắn nằm xuống giường, còn hắn vẫn không chịu nói chuyện.

Thượng Trang chỉ có thể quỳ, đầu gối dường như đã không còn cảm giác. Nàng cắn răng, không dám kêu lên một tiếng. Hắn muốn phát tiết, nàng sẽ chịu đựng, vĩnh viễn không tranh cãi.

Hắn kêu Linh Khuyết đi nghỉ ngơi, nhưng với nàng vẫn không có một câu.

Hắn nhìn nàng, cả người rõ ràng đều run rẩy nhưng nàng không chịu mở miệng cầu xin. Hai tay nắm chặt thành đấm, hắn nói không rõ bản thân rốt cuộc vì sao phải làm như vậy, chỉ là trái tim hắn vô cùng kiên định, nhưng không ngờ lại có phần nhẹ nhõm.

Nhắm hai mắt lại, lời đã nói ra hắn sẽ không thu hồi. Nếu nàng muốn quỳ, vậy thì quỳ đi.

Nguyên Duật Diệp bực bội xoay người, đưa lưng về phía nàng.

Ngủ tới nửa đêm, nội tâm như ngàn vạn con kiến đang bò, hắn dứt khoát ngồi dậy, mà Thượng Trang thấy vậy, không khỏi kinh hãi.

Hắn cũng nhìn nàng, nghiến răng: "Khát rồi."

Nàng cúi đầu: "Vâng, nô tỳ đi rót nước cho ngài."

Nàng chống tay xuống đất, cố gắng đứng dậy. Hai chân không ngừng run rẩy, nàng dốc sức để cả người đứng vững, loạng choạng xoay người tới bàn rót nước.

Nguyên Duật Diệp nhìn theo bóng lưng của nàng, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lúc ở Thành Vương phủ, thời điểm đòi nàng rót nước, nàng còn ác độc đùa giỡn với hắn.

Chẳng biết tại sao, càng nghĩ, hắn càng muốn cười, bật cười thật to.

Nữ tử trước mặt xoay người, hắn giật mình, cả người cứng đờ, khuôn mặt lập tức tái nhợt.

Nàng nhỏ giọng: "Trà nguội rồi, nô tỳ kêu người đổi ấm trà khác."

"Không cần." Hắn lạnh giọng.

Thượng Trang gật đầu, bưng ly trà cẩn thận đi về phía trước, mỗi một bước đi nàng đều cắn răng, sợ chút không cẩn thận mà ngã nhào xuống đất.

"Hoàng Thượng." Nàng nhỏ giọng gọi, hai tay run run duỗi tới.

Hắn không nhận lấy, chỉ đưa mắt nhìn nàng. Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi đỏ sẫm. Quỳ lâu như vậy lại không than một tiếng, nàng thật kiên cường.

A, hắn cười khổ, nhưng những việc này đều không phải vì hắn.

"Hoàng Thượng..." Thấy hắn bất động, nàng lại gọi một tiếng. Tiếp tục duỗi tay ra trước, cả người mất thăng bằng, nàng kinh hô ngã vào lòng hắn. Nước trà nguội lạnh trong tay thấm ướt y phục của hắn.

"Hoàng Thượng!" Thượng Trang cả kinh nâng ống tay áo giúp hắn lau khô, lại bị hắn bắt lấy cổ tay của nàng.

Hắn cúi người nhìn nàng, thấp giọng: "Nếu thất thố như vậy, ngày mai nên gọi người chặt đôi tay này của ngươi."

Thượng Trang lại khẽ cười: "Mạng của nô tỳ vốn là của ngài, huống chi là một cánh tay."

Chuyện hắn cứu nàng là thật, nàng cũng là người tri ân đồ báo, cho nên nàng sẽ không cầu xin quá nhiều.

Tiếc là người hắn hận lại là người nàng muốn bảo vệ.

Thượng Trang thở dài một tiếng.

Nam tử trước mặt đột nhiên dùng sức, kéo nàng nằm xuống long sàng. Nàng cả kinh, vội nói: "Hoàng Thượng, nô tỳ không có tư cách nằm đây."

Long sàng vốn không phải nơi cung nữ có thể nằm ngủ.

Biểu cảm trên mặt chưa từng thay đổi, hắn chỉ cười nhạo một tiếng, nói: "Trẫm sẽ để ngươi có tư cách." Nói xong, hắn duỗi tay cởi bỏ y phục trên người.

Tầm mắt Thượng Trang trở nên mơ hồ, nàng cười bất lực thật vô dụng, quỳ lâu như vậy cuối cùng cũng không nhịn được.

Còn hắn? Hắn muốn làm gì?

Vừa chống tay định đứng lên, cả người lại mềm nhũn, té xuống lần nữa.

Mệt quá! Đau quá!

Hôm sau khi tỉnh lại, thấy một mình nằm trên long sàng, Thượng Trang vội vàng đứng dậy, lúc xuống giường, nàng đột nhiên cảm thấy hai đầu gối không còn đau nữa.

Nguyên Duật Diệp không có ở đây, một người cũng không nhìn thấy.

Lúc ra ngoài, trùng hợp gặp Linh Khuyết mang đồ vào, thấy nàng đi ra, nàng ấy liền nói: "Hoàng Thượng nói ngươi tỉnh rồi thì ăn sáng đi."

Sáng nay, thấy nàng nằm trên long sàng, Linh Khuyết cười đắng chát, nàng biết, cho dù là phạt, trong lòng Nguyên Duật Diệp vẫn có một chỗ dành cho nàng ấy.

Thượng Trang muốn lên tiếng hỏi, nhưng Linh Khuyết lại cười cười, xoay người ra ngoài.

Trên bàn, ngoại trừ thức ăn, đồ rửa mặt cũng đã bày sẵn. Thượng Trang sợ run lên, sau đó lại bật cười.

Ra khỏi nội thất, nàng không thấy Linh Khuyết, ngược lại mấy cung nữ vừa thấy nàng liền cung kính gọi: "Thượng nghĩa." Lúc này nàng mới nhận ra, thì ra bản thân vẫn là ngự tiền thượng nghĩa.

Nguyên Duật Diệp nói không có lệnh của hắn, nàng không được rời khỏi Càn Thừa cung. Hôm nay là đại điển đăng cơ, qua hết hôm nay, Nguyên Duật Diệp hắn đã chính thức trở thành Hoàng đế Tây Chu. Nếu Tề Hiền phi nhìn thấy, bà ấy có lẽ cũng ngậm cười nơi chín suối.

Thượng Trang hít vào một hơi, hiện tại đã là năm Hưng Nguyên.

Một niên đại mới bắt đầu, nàng thật sự không biết bên trong rốt cuộc đã tổn hại bao nhiêu mạng người.

Tân hoàng đăng cơ, các vị Vương gia đều được chia đất phong, ai nấy đều lần lượt rời kinh. Mấy thế tử hay tiểu vương gia trưởng thành, thậm chí là Quận vương cũng có đất phong của mình. Đây chính là sách lược mà tiên hoàng đã chuẩn bị cho quân vương đời sau. Hôm nay quyền lực nằm trong tay Nguyên Duật Diệp, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

Tế thiên trở về, Nguyên Duật Diệp không về tẩm cung mà tới Ngự thư phòng thay ra triều phục. Ngồi một lát, Mộ Dung thừa tướng liền tới.

Cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại Trương công công, Nguyên Duật Diệp đưa mắt nhìn Mộ Dung Vân Sở, lên tiếng: "Vết thương trên người đã không còn gì đáng ngại rồi chứ?"

"Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, vết thương của thần đã không sao."

Nghe vậy, Nguyên Duật Diệp liền gật đầu, buông tấu chương trong tay xuống, cười nói: "Cũng may hôm đó Thừa tướng không ở trên sân thi đấu, nếu ngươi gặp chuyện không may, đối với Tây Chu sẽ là một tổn thất lớn. Thừa tướng ngươi coi như trong họa có phúc."

Mộ Dung Vân Sở không khỏi giật mình, lời của hoàng đế hắn nghe không hiểu. Ổn định là tâm thần, hắn mới nói: "Hoàng Thượng cũng có thiên tướng phù hộ." Ngày đó kinh tâm động phách như vậy, Nguyên Duật Diệp vẫn bình an vô sự, so với vết thương trên tay mà nói, đây đã là kỳ tích.

Nguyên Duật Diệp khẽ cười, ngày đó, thời khắc té từ trên lưng ngựa xuống, hắn thậm chí còn nghĩ bản thân đã không còn đường sống trở về. Hắn chỉ biết, khi đó có người âm thầm giúp hắn, nhưng người đó là ai, hắn thật sự không biết.

Nếu không, móng ngựa đó tuyệt đối đã dẫm lên người hắn.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng động, Nguyên Duật Diệp liền cau mày: "Chuyện gì vậy?"

Trương công công chạy ra bên ngoài, lúc trở về liền báo: "Hoàng Thượng, tuyết rơi rồi."

Hắn đứng dậy, Trương công công liền đẩy cửa ra. Quả nhiên, tuyết đã rơi. Cung nhân thấy vậy đều vô cùng ngạc nhiên, mấy cung nhân nhỏ tuổi thậm chí còn chạy đi, vui vẻ đưa tay hứng tuyết.

Nguyên Duật Diệp cũng duỗi tay, bông tuyết rơi ngay tay hắn. Không biết tại sao, hắn lại nhớ tới người hất đổ chén trà tối qua, bản thân nhất thời cảm thấy cả kinh.

"Hoàng Thượng, coi chừng cảm lạnh." Trương công công nhỏ giọng khuyên.

Mộ Dung Vân Sở cũng đưa mắt nhìn, nói: "Năm nay mùa đông tới thật sớm."

Nguyên Duật Diệp nhíu mày, đúng vậy, năm nay mùa đông tới thật nhanh...

Hắn thu tay, nhìn bông tuyết đã hóa thành nước.

Cung nữ bên ngoài thấy Hoàng đế đứng ngoài cửa, sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng trở về vị trí, yên lặng đứng canh. Nguyên Duật Diệp không nhìn các nàng, chỉ nghe Mộ Dung Vân Sở tiếp tục: "Các vị Vương gia đều đã được Hoàng Thượng ban thưởng đất phong, chỉ là không biết bên phía Hoàn Vương, ngài định xử trí thế nào?"

Khi tiên đế còn tại thế không cho Hoàn Vương rời kinh, y là trường hợp đặc biệt, dùng thân phận hoàng đệ được ở lại kinh.

Mà hôm nay, tân hoàng đăng cơ, y thân là hoàng thúc, đáng lẽ phải nên rời kinh.

Nguyên Duật Diệp không nói chuyện, hai người yên lặng đứng một lát, xa xa thấy một thái giám chạy tới. Hắn quỳ xuống hành lễ, mới nói: "Hoàng Thượng, Hoàn Vương phái người mang tấu chương tới."

Mộ Dung Vân Sở nhíu mày, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới. Nguyên Duật Diệp tựa hồ sớm đã đoán được chuyện này, chỉ cười yếu ớt, ý bảo Trương công công dâng tấu chương lê.

Hắn mở ra,nhìn thoáng qua rồi đưa cho Mộ Dung Vân Sở, nói: "Phụ hoàng không để hoàng thúc rời kinh, trẫm cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, không ngờ y lại dâng tấu trước, thỉnh chỉ rời kinh."

"Vậy sao?" Mộ Dung Vân Sở có chút kinh ngạc.

Khép tấu chương lại, Nguyên Duật Diệp xoay người vào trong, Mộ Dung Vân Sở cũng đi theo vào. Hắn đặt tấu chương lên bàn, trầm giọng: "Nguyện vọng rời kinh có chút gấp gáp."

Hôm qua, từ lời Thượng Trang nói hắn cũng đoán được mấy phần, nhưng không ngờ tấu chương này lại dâng lên nhanh như vậy. Hắn chẳng qua vừa mới đăng cơ, y tựa như đã sốt ruột không thể chờ được.

Vì sao chứ?

Chột dạ sao?

Hai tay siết chặt thành đấm, nhớ lại câu cuối cùng trong di chiếu, trong lòng hắn không khỏi có chút tức giận. Hắn không biết tại sao phụ hoàng lại hạ chỉ như vậy, nhưng ông ấy chắc chắn có lý do riêng.

"Vậy Hoàng Thượng định như thế nào?" Hoàn Vương rời kinh, theo lý thuyết, hắn không cần ngăn cản.

Trầm tư một lát, Nguyên Duật Diệp mới gọi Trương công công vào, nói: "Sai người tới Hoàn Vương phủ một chuyến, nói với hoàng thúc, tấu chương này, trẫm duyệt. Ngày mai, trẫm sẽ tự mình thiết yến đãi y."

Trương công công lập tức nhận lệnh lui xuống.

Nguyên Duật Diệp đứng thêm một lát, đột nhiên xoay người, đi tới trước bàn. Hắn đột nhiên muốn hạ một đạo thánh chỉ.

........................

Thượng Trang đang ngồi trong Càn Thanh cung, nghe cung nữ bên ngoài kêu một tiếng "Tuyết rơi", nàng liền đứng dậy mở cửa sổ, quả nhiên tuyết đã bay đầy trời.

Thượng Trang đưa mắt nhìn xa xa, có lẽ bọn họ đã tế thiên trở về. Hắn không về tẩm cung, vậy sẽ tới Ngự thư phòng, hoặc là cùng đại thần nghị sự.

Tân đế đăng cơ, Thượng Trang không hề lo năng lực của hắn, bởi vì nàng biết năng lực của Nguyên Duật Diệp tốt hơn Thái tử. Nàng vẫn còn nhớ Tiên hoàng từ nói, tính tình Thái tử nhu nhược, nhiều lúc xử lý công việc quá mức mềm lòng, mà chuyện này chắc chắn sẽ không xuất hiện trên người Nguyên Duật Diệp.

Có lẽ, trong thâm tâm Tiên hoàng, Nguyên Duật Diệp mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng tại thời điểm đó, ông ấy đã bị tình cảm làm cho lu mờ.

Nếu không phải Thái tử gặp chuyện, đạo di chiếu kia, ông ấy chắc chắn sẽ không lấy ra. Điểm này, Thượng Trang vô cùng rõ ràng.

Thở dài một tiếng, lúc xoay người, Thượng Trang vô tình thấy một bóng người chạy tới hướng này. Nàng cũng không để ý, chỉ duỗi tay đóng cửa sổ lại.

Qua một lát, bên ngoài liền truyền tới tiếng kêu của thái giám: "Thánh chỉ đến!"

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, nơi này là Càn Thừa cung, thánh chỉ sao lại đột nhiên tới?

Đang nghĩ nghĩ, thái giám đã giơ cao thánh chỉ sáng rực đi vào, mọi người bên trong lập tức quỳ xuống. Thái giám cao giọng: "Ngự tiền thượng nghĩa An Lăng Vu tiếp chỉ."

Linh Khuyết vừa vào, cũng kinh ngạc đưa mắt nhìn, Thượng Trang cũng vậy. Thái giám vội nói: "Thượng nghĩa không tiếp chỉ sao?"

Nàng ngơ ngác quỳ xuống, nghe thái giám tuyên chỉ: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, An Lăng thị túc thành mẫn tuệ, khác nhàn nội tắc, kính thận tố trữ, phẩm hạnh đoan trang, nay tấn phong làm Tu dung, ban thưởng Cảnh Nhân cung, khâm thử!"

Các cung nữ đều kinh ngạc đưa mắt nhìn Thượng Trang, nghe nói tối qua có người thấy nàng nằm trên long sàng.

Quả nhiên, không có lửa thì sao có khói! Khi đó Tần Lương đệ của Đông cung nói nàng và Hoàng Thượng có tư tình, thì ra đều là sự thật.

Khay đồ trong tay Linh Khuyết cũng rơi xuống.

"Nương nương còn không tiếp chỉ?" Thái giám lần nữa đưa thánh chỉ lại gần.

Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, ngước mắt nhìn hắn, run giọng: "Công công, ngươi có phải đọc sai rồi không?"

Thái giám giật mình, lập tức bật cười: "Nương nương nói đùa sao? Chuyện này sao nô tài có thể đọc sai cơ chứ?"

Không sai...

Hai tay bắt đầu run rẩy, hắn rõ ràng đã đồng ý với nàng, tờ giấy kia cũng ghi vô cùng chi tiết, nhưng vì sao lại đột nhiên phong nàng làm phi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK